Còn hơn hai tháng nữa cty sẽ làm lễ bàn giao căn hộ cho khách hàng. Đây là dự án đầu tiên được hoàn công sau hơn một năm chị tỉnh lại và cũng là dự án đã khởi công gần bốn năm nay.
Có lẽ với cương vị TGĐ và cũng một phần muốn biết được dự án mà mình đã đứng ra làm chủ đầu tư, xem như đây là đứa con mà mình không thể nhớ được dù chính mình đã sinh ra.... Chị quyết định đến xem trước khi bàn giao cho khách.
Và đương nhiên cùng đi với Chị lúc này không thể thiếu Vũ Thịnh vì anh ta ngoài muốn cùng đi để lấy lòng chị thì cũng muốn biết dự án một cách cụ thể hơn. Ngoài chị và Vũ Thịnh còn có thêm vài nhân viên tư vấn và khách hàng. Dù chị và Vũ Thịnh đi riêng nhưng thời gian và điểm hội ngộ với nhân viên cùng lúc và cùng một chổ.
Vừa bước xuống xe, chị có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy cấu trúc khu chung cư có phần rất khác so với những gì chị đọc và xem trong bản vẽ.
- Sao tôi đọc.... À tôi nhớ là lúc kĩ sư thiết kế và các ý tưởng ban ban đầu của chung cư không giống như hiện nay. Tại sao trong quá trình thi công lại làm lệch đi nhiều so với bản vẽ. Vườn treo Babylon và những mãng xanh này là sao?
Chị cố ý tách ra khỏi khách hàng để hỏi phía đơn vị nhận thi công toà nhà.
- À, cách đây gần hai năm phía cty chị có yêu cầu thay đổi một số điểm trong bản vẽ so với ban đầu. Chúng tôi xem xét và làm theo.
Chị nhíu mày, cty yêu cầu thay đổi, sao không ai nói với chị.
- Anh có biết ai trong cty đưa ra ý tưởng này không?
Chị lúc này lại quay sang hỏi Vũ Thịnh.
Vũ Thịnh nãy giờ có để ý đến chị nhưng cũng để ý đến sự mới lạ và độc đáo của kiến trúc. Mặc dù lúc đưa ra ý tưởng anh ta cũng có tham gia nhưng lúc đó tất cả vẫn đang nằm trên giấy và trên những toà nhà ở nước ngoài. Riêng ở VN chưa thấy xuất hiện. Trong cty, ai cũng muốn có sự mới lạ nhưng lại sợ sự thay đổi quá lớn so với bản thiết kế ban đầu. Nhưng sự thay đổi dù ban đầu được cho là rất táo bạo lại là điểm nhấn rất khác lạ của kiến trúc vườn treo. Hèn gì khu căn hộ này lại bán rất chạy trong hơn năm nay.
- Lúc TGĐ bất tỉnh, chứng khoán và cả nhà đất cty lúc đó trong tình trạng ảm đạm. Ý tưởng là của cô Uyên đưa vào cuộc họp để mọi người tham khảo và sau khi xem xét cty đã mời chuyên gia về thiết kế lại bản vẽ. Chỉ thay đổi một số chi tiết nhỏ so với ban đầu.
- Ờ. Cô Uyên à. Anh thấy sao?
Chị không nghĩ là cô lại tài giỏi đến vậy, lại vì cty làm nhiều việc đến vậy. Một người như cô ấy ra đi thật là tiếc.
- Có lẽ nhờ ý tưởng này mà sp đã thu hút sự chú ý của khách hàng. Hiện tại chưa tới ngày bàn giao mà chỉ còn chừng hơn chục căn hộ.
- Còn có sự thay đổi nào nữa không?
- Cty chị còn thay đổi diện tích phần công viên nâng mảng xanh lên và giảm diện tích hồ bơi. Còn lại không khác biệt so với ban đầu.
- À..... Á....
Vì mãi ngước nhìn lên cao mà không quan sát dưới đất còn ngổn ngang cát đá và phần mặt đất còn lởm chởm, chị bước lệch chân. Giày cao gót lại là tai hại lúc này.
- TGĐ, cô có sao không?
Vũ Thịnh là người gần chị lúc này, đương nhiên anh ta là người đầu tiên đến bên chị. Cũng có một chút quan tâm khi thấy chị nhăn vì có lẽ đau đớn.
- Tôi không biết.
- Tôi đỡ cô lại kia xem thử.
- .....
- Có lẽ trặt chân hay bong gân gì đó. Tôi đưa cô đi phòng khám xem sao.
- Nhưng tôi còn chưa lên xem trên đó. Ở đây nhìn thì đẹp nhưng....
Chị nghe đến đi về thì có cảm giác tiếc nuối. Chưa được tận mắt chứng kiến...
- Trời đất, với cái chân này mà cô còn đòi lên đó sao. Để mai mốt hết rồi lại đến xem. Giờ tôi đưa cô đi.
Vũ Thịnh lúc này đang nói rất thật. Chị cũng tiếc, dù sao sáng nay cũng gác lại việc ở cty mà đi đến đây. Chưa gì đã....
- Đây, cô đứng lên tôi dìu ra xe.
- Ừm. Cảm ơn anh.
........
- Phải công nhận cao ốc này độc đáo thật. Rất mới lạ, sống ở đây sẽ được hưởng không khí trong lành như miền quê mà lại vẫn có nét văn minh và hiện đại . Hèn gì bạn tôi giới thiệu với tôi khi nghe tôi có ý định mua nhà cho vợ chồng con trai.
- Ừm, tôi cũng thấy vậy. Ở đây chỉ mới mỗi toà nhà này có.
Khi chị và Vũ Thịnh đi ngang liền ngay lúc khách hàng trao đổi với nhau. Đang đau nhưng chị lại có cảm giác vui vui. Cùng đi với khách hàng mới hiểu được nguyện vọng của họ. Chị nghĩ hiểu được khách hàng muốn gì, không khó để đáp ứng và làm vừa lòng họ cũng như cty sẽ dễ dàng hơn trong việc lựa chọn cho các dự án sau.
- TGĐ sao vậy ạ?
Nhân viên lúc này thấy chị được Vũ Thịnh dìu đi và có vẻ rất đau.
- Chỉ bị trật chân thôi, không có gì. Các bạn cứ tiếp tục đi, tôi về trước tí. Chào mấy anh chị.
Chị nói nghe có vẻ đơn giản nhưng lúc này đã rất đau.
Sau khi thăm khám đắp thuốc, có thể vài ngày sẽ khỏi. Nhưng trong vài ngày tới, chị hạn chế hoạt động và chắc chắn là không được tự mình lái xe.
- Tuần này cô không thể đi xe, sẵn tôi cũng tiện đường. Nếu cô không ngại đi cùng tôi, tôi sẽ đưa đón.
Vũ Thịnh không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tiếp cận chị, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Dù nhà anh ta ở quận 7, chị lại ở quận hai làm sao lại là tiện đường.
- Thôi, như vậy lại làm phiền đến anh. Tài xế đưa tôi đi về được rồi.
- Tài xế còn phải đưa con cô đi học làm sao quay về kịp. Được đưa đón cô tôi lại thấy mình vinh hạnh đó chứ. À mà con cô học lớp mấy?
- Con gái tôi năm nay học 12.
- Ờ. Cháu học xong cô có ý định cho cháu đi du học không?
- Tuỳ con bé. Nếu nó thích, tôi sẽ cho đi nhưng tôi thì không thích để nó đi vì nhà có hai mẹ con. Nó đi tôi sẽ rất buồn, tôi lại sợ cảnh sống một mình. Bao nhiêu năm có nó làm niềm an ủi cũng như động lực, không có nó bên cạnh không biết sẽ như thế nào. Trong nước cũng có bao nhiêu trường tốt nên đâu nhất thiết phải ra nước ngoài.
Tự nhiên Vũ Thịnh hỏi tới làm chị chạnh lòng tâm sự. Dù gì với chị, trong thời gian qua Vũ Thịnh cũng rất tốt, cộng với hôm nay anh ta cũng xem như là đã đối với chị rất chân thành nên chị có chút gì đó gần gủi và muốn trãi lòng.
- Nhưng dù sao môi trường và nền giáo dục phương tây vẫn cao hơn chúng ta một bậc. Nếu con cô thích và mình có điều kiện thì theo tôi nên cho đi.
- Ừm.
Trước đây có thể chị cũng đã nghĩ tới nhưng bé My còn nhỏ. Thời gian qua mới đi làm lại, bao nhiêu việc để suy nghĩ nên có lẽ chị tạm quên chưa nghĩ lại. Không nói tới thì không có gì để suy nghĩ, đã nghĩ tới rồi chị cũng muốn biết ý con con gái trong chuyện này. Nên trong lúc ăn cơm tối chị liền hỏi con gái.
- Mẹ có chuyện muốn hỏi con, con suy nghĩ kĩ rồi trả lời cho mẹ biết để mẹ thu xếp sớm.
Thấy mẹ có vẻ nghiêm túc, bé My cảm giác hồi hợp.
- Dạ, chuyện gì vậy mẹ.
- Con có muốn đi du học không? Nếu muốn, mẹ sẽ làm hồ sơ. Học xong 12 sẽ đi.
Bé My tưởng chuyện gì làm mẹ mình nghiêm trọng, hoá ra chuyện này. Việc du học, mẹ Uyên cũng đã tính cho mình khi mẹ còn hôn mê. Nếu mẹ giờ đồng ý, mình cũng muốn đi. Tuy xa mẹ, cả mẹ và mình đều buồn nhưng việc học quan trọng. Mẹ Uyên đã từng nói như vậy.
- Dạ con muốn đi.
Thấy con gái trả lời dứt khoát mà không cần suy nghĩ nhiều, chị có phần ngạc nhiên và muốn hỏi lại cho chắc ăn.
- Con muốn đi thật.
- Dạ.
- Nếu qua đó con sẽ phải tự lập, không còn như bên đây. Con suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết.
- Dạ con nghĩ kĩ rồi. Con muốn đi.
- Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ thu xếp làm hồ sơ từ giờ. Mà con muốn đi đâu, học ngành gì?