- Chị thấy vậy à?
- Ừm, nhưng đừng nói với tôi là...
- Em đùa thôi, chị nhìn em chổ nào giống.
- Làm tôi tưởng. À, tặng em.
- Gì đây, em mở ra xem được không?
- Được chứ. Của em mà.
Nghe tới câu này cô lại cảm giác thân quen. Trước đây chị cũng nói như vậy với cô, nhưng hai lần là hai tâm trạng rất khác nhau. Khác cả người tặng và người nhận.
- Cảm ơn chị.
- Em thích là được.
- Để xem như là cảm ơn, em sẽ hát tặng chị bài hát trước khi em đi, chị thích nghe bài gì em hát cho. (mai mốt có muốn cũng không có cơ hội. )
- Bài gì em thích nhất đi.
- Vậy em chọn nha.
" Ngàn năm thương hoài.... Ai đó dù có hững hờ, ai đó dù có âm thầm. Ra đi ôm trọn niềm thương"
Cô muốn hát lại bài mà lần đầu tiên cô hát với chị, cũng thật trùng hợp. Cô cũng sẽ ngàn năm thương hoài hình bóng chị mà âm thầm ra đi. Không hiểu sao giữa cô và chị lại quá nhiều sự trùng hợp.
Nhưng hợp không có nghĩa là không tan. Qua cách nói chuyện của chị vừa rồi cô đã rõ và có lẽ quyết định ra đi của cô là đúng. Nhìn chị nghe cô hát cũng biết chị không có một chút cảm giác nào về nó.
Cô ngàn năm thương hoài một người thì với ba mẹ cô họ cũng thương hoài chỉ có mình cô. Chỉ có điều là hai tình thương đó khác nhau mà thôi. Ba mẹ cô không những thương mà còn xót, họ biết một phần lí do cô đi học là vì đâu. Không phải chỉ là mơ ước không, đã vậy cô ra đi những hơn ba năm.
- Sao ba mẹ thấy người ta đi du học lâu lâu cũng về được mà con. Cũng như lần trước con đi, một năm về một lần.
- Đó là đi du học, việc học nhẹ hơn. Còn con đi lần này là khác, con cũng cần thời gian viết luận án và phải đi làm nữa nên khó thu xếp.
- Nhưng như vậy lâu lắm. Con gái cần chi học cao quá con. Nếu ở trong sg không tốt thì về đây với ba mẹ. Ở đây mấy đứa làm cũng đủ sống mà.
Mẹ cô đã bắt đầu khóc, bà là vậy. Thương con chỉ biết khóc.
- Mẹ này, con là đi học chứ có đi luôn đâu mà mẹ khóc. Người ta muốn đi còn không được, con gái mẹ được đi mẹ không những không mừng mà lại khóc. Không ai giống mẹ hết.
Cô nói thế chứ lòng mình cũng đang khóc, ba mẹ đã già mà cô đi những hơn ba năm. Biết ba mẹ có đợi đến ngày cô về....
- Con nó nói đúng đó, bà để cho nó đi vui vẻ.
- Ba mẹ ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sk đợi con về. Số tiền trong sổ ba mẹ cứ rút ra nếu cần vào việc gì đó. Không cần phải để dành cho con làm gì, con về sẽ có cách kiếm lại.
Hôm nay là ngày cô chính thức rời khỏi sg, rời khỏi chị, rời khỏi người phụ nữ mà cô trao trọn yêu thương. Ai bảo ra đi là không luyến tiếc, cô rất luyến tiếc khoảng thời gian ngắn ngủi cùng chị. Nếu quay ngược thời gian cô sẽ sống khác, sẽ ngọt ngào, sẽ nói lời yêu thương chị thật nhiều, sẽ không phải để người phụ nữ của mình mong chờ ba từ mà giờ đang đứng trước mặt nhau muốn nói lại không thể nói với nhau. Không phải nghẹn ngào không nói được mà...
- Em có thể ôm chị một lần được không? Như hai người bạn.
Chị giang rộng cánh tay mình, cô lọt thõm trong vòng tay chị vì chị vốn đã cao lại mang giày cao gót. Cô lại lùn và vẫn giày bata. Cô muốn lần đầu tiên và lần cuối cùng mình gặp chị với cùng một ấn tượng như nhau. Nhưng chị giờ có thấy cũng làm gì có ấn tượng.
Đây là lần đầu tiên sau chừng ấy thời gian, cô mới được chị ôm. Cảm giác thật ấm, cô mong muốn được như thế này từ lâu.
- Em đi giữ gìn sức khoẻ, khi nào về vào làm lại ở cty nhé. Tôi luôn chừa chỗ cho em.
Với cô xem như đây cũng là an ủi, chị dù sao cũng có nghĩ đến cô. Không dành tình cảm cho cô nhưng vị trí của cô trong chị cũng không phải không có.
- Em biết rồi, cảm ơn chị. Chị cũng nhớ giữ sức khoẻ. Cv quan trọng nhưng sk quan trọng hơn.
Rời khỏi vòng tay chị một cách luyến tiếc, cô quay sang bé My đang rơm rớm nước mắt. Làm sao con bé không khóc được, bên cô cũng gần ba năm. Từng ấy thời gian đủ để vun đắp tình yêu thương trong con bé. Từ một con bé dại khờ giờ cũng đã bắt đầu trưởng thành và cũng bắt đầu biết suy nghĩ. Sao con bé lại không hiểu mẹ Uyên ra đi vì đâu và mẹ Uyên cũng quan trọng với mình như thế nào. Nhưng con bé được chọn lựa người làm mẹ của mình sao.
- Sao lại khóc, cô là đi học chứ có phải đi luôn đâu. Ở đây khóc người ta họ cười cho đó. Con ở nhà nhớ ngoan nghe lời mẹ và cố gắng học biết chưa?
- Dạ.
- Ừm, sắp vô lớp 12 rồi, lo học đừng để chuyện khác làm ảnh hưởng đến việc học của mình con biết không.
- Dạ con biết rồi. Cô nhớ thường xuyên liên lạc với con nha. Con sẽ rất nhớ cô.
- Cô biết rồi. Cô cũng sẽ nhớ về con.
Cô nói thế chứ khi ra đi là cô đã quyết định khoá hết các tài khoản mạng xã hội. Không muốn để lại bất cứ thông tin nào.
Người cuối cùng trong cuộc đưa tiễn cô hiển nhiên là Quỳnh. Cô cũng không biết nói gì với Quỳnh vì những gì muốn nói đã nói hết từ trước. Có chăng là một cái ôm tạm biệt.
- Tạm biệt Quỳnh, người tri kỉ của mình. Ở lại giữ gìn sức khoẻ.
- Quỳnh biết rồi. Uyên cũng vậy nhé!
Có lưu luyến có bịn rịn thì cũng tới lúc phải chia xa. Cô quay bước thật nhanh để giấu đi hàng lệ đang rơi mà bên tai nghe văng vẳng bài hát một thời cô từng hát.
" ngày em ra đi, em chỉ mang con tim hành lí.
Để quên mùa đông, cho tháng năm em thêm lạnh lùng.
Đôi tay hôm nào, dìu nhau trong cơn mê này.
Giờ đôi tay ấy, lau ngấn lệ ngàn đời biệt li.
Chiều trên sân ga, tia nắng nghiêng xuyên qua nhành lá.
Giấc mơ đời ta, theo chuyến xe tan trong nhạt nhoà.
Bên nhau phút này làm em quên nhau được.
Lệ em rơi mãi ai biết được lòng này khổ đau.
Tiếng còi vang, còi vang để mang em về đó.
Lòng em nát tan theo con tàu,tàu đi xa khuất.
Em vẫn ngỡ mình còn chiêm bao......"
Bài hát này, trước đây theo yêu cầu của khán giả cô vẫn thỉnh thoảng hát. Giờ lời bài háy cứ réo rắt trong cô. Không thể ngờ rằng có ngày tâm trạng của mình thật trùng hợp với bài hát này. Mang đúng một con tim làm hành lí.
Vĩnh biệt tình yêu của tôi, vĩnh biệt người phụ nữ của tôi, vĩnh biệt luôn cả sg một thời nắng ấm trong tôi. Cô ra đi mang theo một nỗi niềm không biết thổ lộ cùng ai. Nơi đất khách quê người, nơi sẽ có mùa đông lạnh giá, sẽ nhớ người cô yêu thật nhiều nhưng lúc này không ra đi cô còn biết phải làm gì để đối mặt với tất cả......
Quay về với guồng quay cuộc sống, chị cũng thấy một chút gì đó mất mát trong lòng, thói quen có cô trong gia đình, thói quen có cô cùng ăn cơm. Giờ không còn chị thấy có sự trống vắng.
- Mẹ, mẹ có nhớ cô không?
Có lẽ bé My cũng như chị hoặc có thể tâm trạng tệ hơn chị nhưng không bộc lộ ra. Giờ đây bữa cơm với hương vị khác đi làm con bé bộc phát.
- Ờ, ở lâu quen, giờ cô ấy đi cũng có chút buồn.
- Mẹ thật tình không nhớ ra gì sao?
- Ý con là sao?
Chị thấy con gái hôm nay rất lạ, hỏi mình nhớ cô ấy không rồi còn hỏi gì đó. Thật khó hiểu.
- Là về kí ức của mẹ, mẹ không nhớ bất cứ chuyện gì sao?
- Không con. Không có một tí gì cả. Mà sao con lại hỏi vậy, bộ thời gian đó xảy ra chuyện gì sao?
- Dạ không. Con chỉ hỏi vậy thôi chứ có xảy ra chuyện gì đâu. Thôi con lên học bài nha mẹ.
Chị thật thắc mắc về cách nói chuyện của con gái. Chắc là có chuyện gì đó, nhưng chị có cố gắng suy nghĩ cũng không thể nhớ được chuyện gì.
Cô đi cũng đã để lại khoảng trống trong lòng chị một thời gian, nhưng cuộc sống vội vã nơi đô thành với bộn bề công việc theo đó nhanh chóng cuốn chị đi theo và qua thời gian khoảng trống cũng không còn vì chị đã bị lấp khoảng trống đó bằng một người khác. Đó là Vũ Thịnh.
Không phải chị có tình cảm với Vũ Thịnh mà giữa chị và Vũ Thịnh giờ là gặp nhau rất thường xuyên vì công việc. Không còn cô, hiển nhiên bên chị giờ không ai khác là Vũ Thịnh.
************************