Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 43

Chị lúc này đã rất khó chịu, không còn đủ tỉnh táo và nhận thức rõ ràng mà chỉ muốn....

- Giờ phải làm sao đây?

Cô đi qua đi lại và quay sang hỏi chị.

- Tôi cũng không biết.

- Chị khó chịu lắm sao?

Cô ngồi xuống cùng chị, không đi tới đi lui nữa khi thấy chị đã không có khả năng chịu đựng những cơn sóng do thuốc mang lại.

Chị không trực tiếp trả lời cô mà kéo cô lại đặt lên môi cô nụ hôn. Nụ hôn mạnh bạo chứ không nhẹ nhàng như con người của chị vốn có.

Cô biết lúc này trong người chị chỉ còn du͙© vọиɠ. Du͙© vọиɠ đã đánh thắng ý thức và bản lĩnh của một con người. Cô biết nếu đáp trả chị sẽ giải toả được sinh lí trong chị lúc này. Nhưng cô có thể làm như vậy với chị sao, làm như vậy sẽ không tôn trọng chị. Vã lại một khi đã cùng chị thì làm sao có thể xa chị như dự định.

Dùng hết sức có thể, cô đẩy được chị ra khỏi.

- Chị đừng như vậy. Tôi biết chị rất khó chịu. Theo tôi, tôi sẽ giúp chị.

Còn một chút ý chí cuối cùng, chị theo cô vào nhà tắm.

- Chị chịu khó nha, sau hơn 30' nữa cảm giác sẽ dễ chịu hơn. Chị cố gắng ngâm với nước lạnh mới mau xoá đi cái khó chịu trong người. Nếu khó chịu quá hãy giữ chặc tay tôi.

Cô vừa nói vừa xả nước vào người chị và cũng xả vào bồn để chị ngâm mình. Cách này cô vô tình nhớ lại khi đã lâu cô có xem một bộ phim. Không ngờ xem phim mà cũng có giá trị cuộc sống.

Lúc nào chị gặp chuyện cô cũng ăn nói rất nhẹ nhàng tình cảm. Lần này cũng không khác, cô vừa nói vừa xoa dịu lòng chị, như một sự an ủi hoặc chở che.

Chị đã bấu chặc tay cô trong những lúc trong người có từng đợt sóng dâng trào.

- Chị thấy mình sao rồi, cảm giác có đỡ hơn tí nào chưa?

- Ừm, dễ chịu hơn ban nãy một tí.

- Chị cố gắng tí nữa nha.

- Ừm, cảm ơn em. Mà sao em biết làm như thế này.

- Tình cờ thôi.

- Xin lỗi ban nãy tôi không kìm chế được.

- Tôi biết, không sao đâu. Chị tự ngâm thêm tí nữa, khi nào khá hơn chị tự ra. Hai cái khăn treo ở đó. Tôi ra ngoài đây.

- Ờ.

Sau gần 1h đồng hồ chìm trong nước, chị đã loại được gần hết sự khó chịu trong người. Đi ra ngoài với một cái khăn to quấn quanh người và cái còn lại dùng lau tóc.

- Chị ngồi xuống tôi lau cho.

Cầm khăn từ tay chị, cô nhẹ nhàng lau. Cũng cảm nhận được mùi hương trên tóc chị. Cảm xúc trong cô lại trào dâng, muốn ôm chị vào lòng....

- Chắc không khô đâu. Để tôi đem đồ xuống nhờ giặt sẳn mượn cái máy sấy tóc. Chị cũng cần nghỉ ngơi, lau vầy biết chừng nào cho khô.

Cô làm khô tóc chị, nhìn đồng hồ đã hơn 1h.

- Chị nằm ngủ tí đi, tôi ngồi đây lát xong đồ tôi xuống lấy.

- Ờ nhưng tôi cứ vậy ngủ sao.

Chị có chút ngượng ngùng khi trên người lúc này chỉ có mỗi cái khăn. Thả nó ra thì...

- Chị chịu khó đi.

- Ừm. Em không nằm nghỉ sao?

- Tôi đọc hết cuốn sách này đã, ban sáng còn dỡ dang.

Chị chui vào trong chăn và cũng không quên quấn kín người.

Cô thật tình cũng muốn nằm nghỉ nhưng để chị tự nhiên cô còn cách nào hơn là phải ngồi đây đọc sách. Lâu lâu lại nhìn sang nơi chị nằm mà lắc đầu.

- Sao không ngủ thêm?

Lần nhìn sang này thấy chị mở mắt nhìn mình.

Chị thật tình cũng cố gắng nhắm mắt từ nãy đến giờ để dỗ giấc ngủ nhưng không thể nào ngủ được.

- Tôi lạnh.

Cũng phải thôi, ngâm nước lạnh gần cả tiếng mà không phải là hoạt động như khi đi bơi, cộng thêm thuốc trong người nữa nên lúc nào cái lạnh cũng chạy dọc sóng lưng. Làm sao mà ngủ.

Cô bỏ áo vest nằm xuống cạnh chị, nhẹ nhàng ôm chị vào lòng.

- Gối đầu lên tay tôi, cảm giác sẽ dễ chịu hơn.

Chị lúc này nằm gọn trong vòng tay cô, cái ngượng ngùng cũng đi qua nhường lại cho cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Lúc này chị không muốn nói gì, chỉ muốn được tận hưởng dù biết đây không phải vòng tay của tình yêu. Nhưng với chị như thế cũng đủ an ủi lắm rồi, chị không dám mong gì hơn.

- Thấy khá hơn không, chị nhắm mắt ngủ tí đi. Chị mệt lắm rồi.

- Ừm, đỡ hơn rồi.

Chị cũng khá mệt khi vật lộn với từng đợt sóng trong người nên giờ có chút cảm giác ấm áp liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô ôm chị vào lòng mình , cảm giác như đang ôm trọn một bầu trời của riêng cô. Chị lúc này mong manh yếu đuối, cần được chở che và bảo vệ.

Chị! Người phụ nữ cô đã yêu và giờ cũng đang yêu đang trong vòng tay cô. Ở khoảng cách rất gần cô mới cảm nhận được chị đã ốm đi nhiều. Khuôn mặt không đầy đặn như xưa, mắt cũng có quầng thâm. Cô biết mình đã làm chị đau, đã làm chị khổ. Người cô yêu đang trong vòng tay cô mà sao cô lại có cảm giác xót xa trong lòng.

Cũng may hôm nay cô đi cùng chị, nếu Quỳnh là người đi cùng chị giờ này sẽ ra sao. Nghĩ tới đây thôi cô đã không kìm được mình mà rơi lệ. Cô nhẹ đặt lên má chị nụ hôn trong vô thức. " có em đây rồi, chị sẽ không sao, em yêu chị, ngủ ngon"

Nhưng yêu chị thì sao, cô cũng phải rời xa chị sau khi mọi thứ kết thúc, dạy bé My thi tuyển sinh xong cô sẽ nghỉ làm ở cty. Cô không muốn nhưng cô cần phải ra đi, không thể ngày ngày đối mặt với người mình yêu mà lạnh lùng xa cách. Không thể làm chị khổ hơn vì cô. Chỉ có ra đi là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Đành rằng nhẫn tâm quá cũng đau nhưng một lần thôi cô muốn mình dứt khoát. Nên hơn hết lúc này đây cô muốn dành trọn tấm chân tình cho chị. Ôm chị vào lòng ,cho chị giấc ngủ ngon. Với cô bấy nhiêu đó cũng đủ hạnh phúc.

- Dậy rồi à.

- Em không ngủ?

Chị không trực tiếp trả lời cầu hỏi của cô.

- Tôi không buồn ngủ.

Thực ra cô cũng buồn ngủ nhưng muốn nhìn chị nhiều hơn, muốn khắc sâu bóng hình chị trong tâm trí mình nên không muốn ngủ lúc này.

- Mỏi tay không?

- Hơi hơi. Thôi để tôi xuống lấy đồ lên. Chị cũng chuẩn bị đi.

- Ờ.

Thật ra cũng không cần phải xuống, chỉ cần gọi là tiếp tân mang lên nhưng cô muốn chị tự nhiên nên cố tình đi.

- Xong rồi. Tay của em?

- Không sao, ngoài da thôi.

- Đau không?

- Một chút, giờ hết rồi.

- Sao phải chịu đựng?

- .....

Chị biết cô đã vì chị mà chịu đựng. Lúc nãy vì chịu không nỗi nên chị đã cào tay cô, giờ chị mới để ý thấy mấy vết cào rất dài. Chị cũng cảm nhận được cô có dành tình cảm cho chị nhưng không hiểu vì sao cô không thừa nhận.

- Đi ăn nha.

- Chị đói hả.

- Ờ, trưa đã ăn gì đâu. À mà sao em lúc trưa cũng uống lại không thấy có gì?

- Chị muốn tôi bị sao?

- Không muốn mà là thắc mắc.

- Đt tôi hư rồi.

- Tôi sẽ trích tiền cty mua lại cho em.

- Tôi nói đt đó hư rồi.

- Thì tôi mua cho em cái khác.

- Ý tôi là cái đt đó đã hư từ trước rồi.

- Là sao?

- Tôi là cố tình làm rớt, lúc cuối xuống nhặt thuận tiện đổ luôn ly rượu xuống thảm. Tôi không uống giọt nào cả.

- Làm sao em biết trong rượu có vấn đề mà đổ đi.

- Tôi không biết, đoán thôi và một phần tôi vốn không thích uống rượu.

- Em sao đoán được.

- Ờ hồi đi du học tôi có tham gia khoá học ngắn hạn về tâm lí học. Nên gặp ông ta tôi cũng vận dụng một tí. Nói như thế này: một người đàn ông khi gặp lần đầu mà mắt cứ đảo qua đảo lại và hay nhìn chăm chăm vào nơi đó của phụ nữ thì có thể ông ta là loại háo sắc , mà ông bụng phệ hồi trưa không khác là mấy. Cộng thêm khi bắt tay: nếu bàn tay người đó nóng, chứng tỏ người này có tính nóng nảy, làm việc rất cẩu thả không có tính kiên trì. Kiểu người này chỉ có thể làm bạn thì rất là tốt. Nếu người đó có độ ấm nóng vừa phải, đây là kiểu người có thể làm bạn hoặc có thể hợp tác làm ăn. Còn người có bàn tay lạnh là loại người phụ thầy phản bạn. Người này không nên kết giao. Ông bụng phệ hồi sáng tay vừa lạnh vừa có nhiều mồ hôi, chứng tỏ lúc đó vừa bắt tay vừa đang suy tính điều gí đó. Tôi từ đó suy đoán ra nhưng không chắc ăn lắm. Không ngờ....

- Ờ. Không ngờ em biết nhiều quá. Chuyện vừa rồi cảm ơn em.