Đúng hẹn chị cùng cô đến một nhà hàng lớn ở Hội An. Đây là địa điểm bên đó đã đặt sẵn coi như là thiết đãi khách bữa trưa. Để tiện bàn thảo công việc bên đối tác đã đặt phòng Vip và cũng hoàn toàn cách li với bên ngoài. Đúng là làm lớn có khác, chỉ là một cuộc giao dịch có cần quá tốn kém vậy không. Nhưng cũng phải, có phải tiền của mấy ông đâu mà biết xót cơ chứ. Cô vừa đẩy cửa bước vào là đã có ác cảm với mấy ông lớn. Bụng thì đầy mỡ.
- Xin chào cô Như, gặp lại cô một lần nữa tôi rất vui. Đây là?
- Giới thiệu với anh đây là trợ lí mới của tôi. Cô Uyên. Còn đây là phó chủ tịch quận Hoàng Quân đại diện cho khu vực cty mình đang xúc tiến.
Chị vừa bắt tay ông Quân vừa giới thiệu cô và quay sang nói với cô nữa phần sau.
- Chào cô Uyên. Không ngờ hôm nay lại gặp gỡ cùng lúc hai người đẹp. Cứ gọi tôi là Quân được rồi. Đây là Khanh thư kí bên tôi.
- Vâng hân hạnh gặp anh.
Cô đưa tay ra bắt tay ông phó chủ tịch và cả anh trợ lí.
- Mời hai cô ngồi. Vì cuộc gặp của chúng ta cũng vào giờ trưa nên tiện thể tôi mời hai cô bữa cơm và cùng bàn bạc. Nếu được thì chiều nay chúng ta tiến hành kí hợp đồng trên uỷ ban luôn. Cô Như thấy sao?
- Cảm ơn anh, anh đã quá chu đáo rồi.
- Trong lúc chờ đợi đầu bếp làm thức ăn, chúng ta trao đổi một số vấn đề nha. Như bên phía cty cô yêu cầu lúc đầu, khi nào giải quyết xong phần giải toả đền bù thì chúng ta tiến hành bàn bạc hợp đồng. Nay cô cũng biết rồi đó, bên phía tôi đã đáp ứng yêu cầu này của cty cô. Cô cũng biết trong thời gian giải toả cũng có không ít cty tới đề cập thuê với giá cả cũng rất tốt, nhưng để giữ chữ tín nên chúng tôi đẽ gọi cho cty cô trước tiên.
Cô chỉ ngồi im nghe chứ không lên tiếng. Nghe ông ta nói là biết cái mùi định tung chiêu đắt hàng để hét giá đây.
- Cảm ơn anh. Nếu phần giải toả đã xong thì phần còn lại chúng ta xem xét về giá cả và thời gian thuê. Nếu hai bên hài lòng là có thể tiến hành kí hợp đồng. Bên cty chúng tôi sẽ thuê và đưa vào khai thác trong thời hạn 50 năm. Bên anh có thể đưa ra giá cả.
- Không phải là 30 năm sao, một số cty khác chỉ đưa ra thời gian đó.
- Có thể bên đó họ tính toán làm sao chứ. Riêng việc khởi công xây dựng cho đến khi đưa vào khai thác thì cũng mất 4-6 năm. Thời gian còn lại không thể nào hoàn vốn được chứ đừng nói gì đến lợi nhuận vì số tiền đầu tư rất lớn. Anh xem xét lại vấn đề này. Nếu là 30 năm e là bên tôi khó mà đáp ứng.
- Để trợ lí của tôi xem lại, kể cả giá cả rồi báo lại với bên cô.
- Vâng, xong anh báo lại bên tôi. Còn thủ tục pháp lí bên tôi sẽ cử luật sư đại diện tới làm việc với bên anh.
- Vâng. Tôi thấy nãy giờ trợ lí của cô Như không nói gì nhỉ?
Cô từ nãy giờ chỉ nghe và nghe chứ không có ý kiến gì. Cũng theo thói quen xoay xoay chiếc đt trên tay mình.
- À. Tôi cũng muốn góp một chút ý kiến của mình. Theo tôi thì hiện tại trên thị trường BĐS chưa có cty nào đưa ra mức giá thuê đất là 30 năm như anh Quân nói. Cũng như ý của TGĐ bên tôi, thời gian đó không đủ thu hồi vốn. Trong khi phía bên anh được hưởng lợi không nhỏ nếu bên tôi đi vào hoạt động. Với một khu phức hợp gồm nhiều tiện ích như Resort, khu nghĩ dưỡng cùng khách sạn. Tất cả từ 4 sao trở lên thì phía thành phố mình đón không ít khách du lịch cũng như những tiện ích mà bên tôi đem tới. Bộ mặt thành phố sẽ có diện mạo mới.... Tôi nghĩ những vấn đề này bên anh đã biết rất rõ.... Còn thời gian thuê 30 năm nếu bên anh muốn vậy tôi cũng có thể đáp ứng nhưng vấn đề là bên tôi sẽ đưa cái gì vào hoạt động, lợi ích thu lại cho thành phố sẽ ra sao tôi nghĩ anh cũng nắm rõ. Cái gì cũng có giá của nó. Chưa kể sau thời gian bên tôi khai thác và kết thúc hợp đồng thì thành phố sẽ thừa hưởng nguyên trạng công trình còn lại. Bộ mặt thành phố mới là quan trọng. Tôi nghĩ là bên anh biết cân nhắc. Còn nữa, tôi có chút thắc mắc muốn nhờ bên anh giải đáp.
Chị ngồi nghe mà không nghĩ khi ngồi vào đàm phán với đối tác, cô khác hẳn với những lúc ở bên ngoài. Cô nói sắc sảo, phân tích cụ thể rõ ràng. Bên đối tác có muốn cũng không thể nói điều gì.
Ông Quân cũng đã nhìn cô với con mắt khác. Không xem thường như lúc cô ngồi nghe và vọc đt.
- Cô Uyên cứ hỏi.
- Vừa rồi tôi có tới xem qua vị trí khu đất. Đúng là vị trí rất đẹp. Nhưng theo tôi ở cuối khu đất còn hai căn nhà trông không đẹp tí nào cả.
- À hai căn đó bên tôi chưa kịp tháo dỡ vì mới vừa ra tết.
- À. Vậy mà tôi lại thấy là hai căn hộ đó chưa có ý định dời đi vì một số vướng mắc nào đó.
Cô đánh liều chứ cũng chưa chắc là đúng. Nói chung ra thương trường có rất nhiều điều cần phải đưa vào diện nghi vấn. Nếu kí hợp đồng rồi mà không đưa vào thi công chỉ cần kéo dài một hai năm thì dòng vốn sẽ bị động vào nơi đó không cách nào rút ra được. Rút lui lại càng không xong.
- Bên tôi cũng đã thương lượng với hai hộ đó rồi. Họ cũng đã đồng ý dời đi trong thời gian sớm nhất.
- Vậy ra ban nãy bên anh nói giải toả xong là không đúng sự thật.
- Cũng gần như xong ấy chứ. Hai cô nói chuyện với trợ lí của tôi. Có gì cậu ta giải thích với hai cô. Tôi ra gọi đầu bếp mang thức ăn lên.
Có lẽ ông ta thấy khó nên đẩy cho trợ lí của mình. Không ngờ cô phán đoán cũng đúng. Không nghĩ tới ông ta lại không thật trong chuyện này. Giám chơi trò gian lận.
- Mời hai cô, hợp đông giữa chúng ta chưa được kí kết nhưng để tỏ lòng hiếu khách và cũng xem như vinh dự của tôi hôm nay tôi mời hai cô. Mong hai cô nhiệt tình.
Ông ta mời cô và chị rượu khi bồi bàn mang thức ăn cùng rượu lên. Cô ghét nhất uống rượu nên chỉ cụng xong và cầm trên tay chứ chưa uống vôi. Nhưng nhìn sang thấy chị đã uống hết một nữa.
"Bịch"
- Xin lỗi, tôi xin phép nhặt đt.
Cô cúi xuống nhặt cái đt vừa bị cô làm rớt.
- Không sao không sao. Mời hai cô cạn nhé.
- Vâng mời anh.
- Mời hai cô dùng tự nhiên.
Đến giữa bữa ăn cô thấy chị dường như có gì đó rất lạ. Khuôn mặt đỏ bừng bừng không ngồi yên và cứ nhúc nhích liên hồi. Quay sang chị hỏi nhỏ.
- Chị làm sao vậy?
- Chị không biết, cảm giác như trong người có cái gì đó. Cảm giác rất khó chịu.
- Chị thấy như thế nào?
- Người nóng hừng hực chỉ muốn đi tắm.
- Ông Quân, li rượu của TGĐ tôi phải chăng là có vấn đề.
- Cô bình tĩnh, chỉ có tôi mới có thể giúp hai cô lúc này.
- Hai cô. Ý ông là.
- Ý tôi là vậy đó. Mà sao tôi thấy cô vẫn còn tỉnh.
- Ông bỉ ổi. Chị đứng dậy tôi đưa chị về.
- Ấy ấy, để tôi giúp. Cô cũng cần giúp đó.
- Tránh ra. Ông thấy tôi có cần không. Giữa ban ngày ban mặt mà ông dám. Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
- Cô cũng uống mà sao lại?
- Ông muốn biết sao? Về bổ cái đầu đất của ông ra là biết liền. Đồ hạ lưu. Vô liêm sĩ.
Cô mắng xong dìu chị ra đi dưới sự ngạc nhiên kèm tức tối của ông phó chủ tịch bụng phệ.
- Bác tài ghé vào Khách sạn nào đó gần nhất giúp em.
- Vâng.
Hôm nay mình xin lỗi không thể đăng truyện được vì minh viết không kịp. Sr!
Từ lúc em đi lòng giếng sâu
Múc bao nhiêu nước bóng người đâu
Hôm nay sao bỗng trời trong vắt
Chắc để cho mình trông thấy nhau.
Đưa chị lên phòng nhưng thật tình lúc này cô cũng không biết cách xử lí vấn đề này ra sao vì cô làm gì có khinh nghiệm. Nhưng qua một số lần đọc báo cô cũng nghe tới cảm giác mà thuốc mang lại.