Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 27

- Dạ có gì đâu chị, chị thích là được rồi.

- Thái gọi chị có gì không?

- À. Em định mời chị trưa nay dùng cơm cũng có tí việc thỉnh giáo. Chị có rãnh không?

Chị biết ý định của Thái nhưng chị vẫn vui vẻ nhận lời vì hôm trước cũng vui vẻ hứa hẹn nên giờ không thể từ chối. Tất cả cũng vì cô cả. Chị nhận lời mà lắc đầu.

- Cũng được. Em định ăn trưa ở đâu?

- Em đến cty đón chị nha.

- Ok em.

- Chị được mời đi ăn mà không vui sao tổng giám đốc?

- À. Chiều nay chị có cuộc hẹn nào không em?

Chị nói tránh, không muốn trực tiếp trả lời câu hỏi của Quỳnh vì không phải chuyện gì cũng nói.

- Có chị. Một đối tác ở Hà Nội hẹn gặp lúc 3h.

- Chị biết rồi. Gần tới giờ nhớ nhắc chị nha.

- Dạ. Việc của em mà.

Chị tiếp tục công việc của mình mà cũng không mong đến trưa. Nhưng thời gian thì có bao giờ dừng lại đâu vả lại con người chúng ta cũng cần ăn để tiếp tục cuộc sống.

Thái đến đón chị như đã hẹn với chiếc xe bóng loáng, quần áo bảnh bao. Cho thấy Thái cũng là người khá thành đạt trong xã hội.

- Chào chị. Hôm nay chị đẹp quá.

Cũng miệng lưỡi dữ, nhưng chị lại thấy quá quen với kiểu câu nói này rồi. Chị cũng muốn đùa với Thái như là thuận theo chiều gió.

- Vậy hôm trước không đẹp sao?

- Không không. Hôm trước đẹp kiểu khác nay đẹp kiểu khác. Với em lúc nào thấy chị cũng đẹp.

Nếu không phải chị mà là người con gái khác thì nghe những câu như thế này thì không cần cưa cẩm cũng đổ. Hèn gì cô nói bạn cô rất sát gái.

- Cảm ơn em. Ai nghe em nói câu này cũng sẽ rất vui.

- Chị thì sao?

Thái không ngần ngại bộc lộ rỏ ý đồ của mình.

- Đương nhiên chị cũng không ngoại lệ.

Đúng là gừng càng già càng cay nhỉ. Chị ra xã hội và tiếp xúc với nhiều loại người nên dù biết rõ mục đích của Thái trong buổi gặp hôm nay chị vẫn vui vẻ và giữ phong cách vốn có của mình. Không vì đó mà khó chịu hay tránh né.

- Bây giờ chị muốn đi đâu?

- Em mời mà. Em đưa đi đâu thì chị đi đó, đâu dám đòi hỏi.

- Ok. Vậy em làm chủ nhé!

Chị im lặng coi như đồng ý để mặc Thái chọn lựa địa điểm. Thái cũng là người đàn ông khá ga lăng khi lên xuống xe đều mở cửa cho Chị.

Trước Thái chị lại không ngần ngại thể hiện phong cách thượng lưu của mình. Đợi Thái kéo ghế cho mình như những lần đi cùng người khác.

- Chỉ là ăn trưa thôi đâu cần đến những nơi sang trọng như thế này.

Chị cũng không phải không biết nhà hàng này nên nói với Thái khi hai người đã an vị.

- À, đi với người đẹp thì phải đến những nơi tương xứng chứ chị.

- Ừm. Chị thì thấy ở đâu cũng được. À công việc của em dạo này ra sao?

- Ờ thị trường hơi chững lại, số lượng giao dịch không mạnh như trước nên cũng tạm tạm chị. Đợi thời gian nữa sôi động hơn thì chắc là sẽ đâu lại vào đó.

- Nghề này nó vậy đó em. Đa phần phụ thuộc vào nền kinh tế cả.

- Dạ. Chị ăn gì?

- Trưa chị thích ăn cơm. Cho chị cơm cá thu sốt cà và chén canh gì cũng được.

Chị tỏ ra mình là người ăn uống đơn giản khi đứng trước Thái.

- Dạ.

Chị cùng Thái ăn uống trò chuyện rất vui vẻ. Thái tỏ ra lịch sự khéo ăn nói khi không nhắc gì đến chuyện kia, chị cũng thấy anh chàng này cao tay. Nhưng gần cuối buổi ăn thì không phải như vậy khi mà Thái cũng cho thấy sự nóng vội của mình.

- Chị. Noel này chị có đi chơi đâu không?

- Chị cũng chưa có lịch nhưng có lẽ chị dẫn con gái đi đây đó một tí trong thành phố.

Chị muốn dập tắt ý định của Thái ngay từ đầu nên có lẽ đây là ý kiến hay nhất lúc này.

- Chị.... Chị lập gia đình rồi à.

Thái lúc này thật sự, thật sự như Từ Hải mà than thầm: Uyên ơi là Uyên, vậy mà Uyên nói hiện tại chị ấy đang độc thân. Uyên chơi Thái keo này nặng thật.

- Chị lớn tuổi rồi, lập gia đình cũng là lẽ bình thường mà em.

- Dạ tại em trông chị còn trẻ và nhìn không ra người đã có gia đình. Vậy con gái chị được bao nhiêu tuổi?

- 14 em.

Thái lúc này lại thêm một phen há hốc miệng. Những 14 tuổi, bạn mình không biết hay sao mà không nói gì với mình.

Chị biết Thái đã bắt đầu lung lay ý chí. Chị cũng đang nghĩ không biết Cô đã nói gì với Thái mà trông như Thái không biết tí gì cả.

Thái dù có thích chị ngay từ lần đầu gặp mặt nhưng vẫn là người có đạo đức. Không muốn làm người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của chị nên anh nhanh chóng dẹp bỏ ý định của mình. Nhưng cũng thề sẽ tính sổ với bạn của mình.

Bữa cơm cũng thế mà trôi qua trong gượng gạo mặt dù chị tỏ ra rất tự nhiên xem như Thái chỉ là hỏi thăm và quan tâm đến mình.

Noel! Cô vẫn ở nhà tranh thủ làm cho bớt việc của mình vì qua tết tây là dạy lại bé My nên sợ sẽ không có thời gian rãnh. Cô là vậy, hiện nay tất cả thời gian cô đều dành cho công việc.

"Kính kong"

Ai mà lại đến giờ này không biết, không đi chơi noel sao. Cô dù nghĩ vậy nhưng vẫn nhanh chân ra mở cửa.

- Cô, con nhớ cô quá!

Cửa vừa mở, bé My đã ôm chầm lấy cô và nói những lời làm cô cảm động không thôi.

- Cô cũng rất nhớ con. Để cô nhìn xem một tuần qua con có thay đổi gì không nào.

- Cô nhớ con sao nguyên tuần nay cô không qua dạy con?

Bé My nũng nịu với cô và cũng tỏ ra rất thân thiện.

- Mẹ không nói gì con sao? Con thi xong nên cô cho con nghỉ giải lao qua lễ học lại. Con không thích sao?

Cô không nói mình bận việc nên đã nói dối bé My.

- Nhưng con nhớ cô.

- Cô biết rồi. Ngoan, qua lễ cô qua mà.

Khụ khụ.

Chị vờ ho khi thấy cô chỉ biết mỗi con gái mà như không nhìn thấy chị. Bất công mà. Chị mới là người gợi ý con gái qua đây mà con gái và cô xem như chị là không khí, cứ vô tư thể hiện tình cảm với nhau. Còn em nữa, chưa bao giờ né tránh con gái, nó ôm hay làm gì em cũng thoải mái chấp nhận. Còn tôi thì em xem như là kí sinh trùng lúc nào cũng hắc hủi tôi.

Cô nghe ai đó giả vờ ho cũng biết ai đó đang khó chịu với màn tay bắt mặt mừng vừa rồi nên cũng buông bé My ra và quan tâm tới chị.

- Hai mẹ con không đi chơi sao mà ghé đây? Vào nhà đi chứ.

- Bé My nhớ em nên tôi đưa tới. Nếu em rãnh thì cùng đi cho vui.

- Thôi mấy ngày lễ này tôi ngại ra ngoài lắm. Chen chúc làm gì cho mệt.

- Tôi cũng đoán thế nên mua đồ tới đây chúng ta đón giáng sinh tại nhà.

- Chị biết tôi đang bận mà còn làm phiền tôi.

- Con bé nhớ em.

Chị và cô nói nhỏ đủ cho hai người nghe khi bé My đang đi vòng vòng quan sát nhà cô. Nhưng thật ra nhà cô nhỏ, nhìn cái là xong chứ cần gì quan sát.

- Cô! Nhà cô trang trí đẹp quá. Tự cô làm hết sao.

- Ừm! Nhà cô xíu xiu có gì đâu mà đẹp.

- Nhỏ nhưng đẹp thiệt mà. Con thấy rất thích.

Bé My thật thà nói, con bé cũng giống chị. Ngày đầu tiên tới chị cũng rất thích và ngạc nhiên.

- Cô đánh cả đàn piano sao?

- Cô biết sơ sơ à.

Em đúng là, khiêm tốn quá mức.

- Vậy hôm nào cô chỉ thêm con với. Con học hoài mà sao vẫn không cảm thụ được.

- Được. Hôm nào có dịp nhé!

- Dạ. Con xem phòng cô được không?

- Tất nhiên là được.

Với bé My cô không ngần ngại, lúc nào cũng chiều chuộng con bé.

Trong thời gian bé My vào phòng chị cũng bày ra những thứ mình mua. Chị muốn cùng cô đón giáng sinh đầu tiên trong đời.

" reng reng"

- Alo Uyên nghe.

- Chào em. Anh Thành đây. Anh đang đi chơi noel một mình. Em có đi chơi đâu không, nếu không anh ghé đón em cùng đi đón giáng sinh. Cho anh cơ hội nhé!

- Uyên phải xin lỗi anh Thành rồi. Uyên đang bận, bạn Uyên tới nhà chơi.

- Vậy à, tiếc thật. Vậy lần sau anh lại mời em nhé.

- Vâng! Cảm ơn anh Thành. Chào anh.

- Thành bạn tôi à.

- Ừm. Cũng lâu rồi nay lại gọi.

Chị cô và bé My cùng nhau hát bài giáng sinh. Bé My đàn piano, cô đàn ghita kết hợp rất ăn ý, ai nhìn vào không biết có lẽ nghĩ cô và bé My mới là người một nhà.Cả ba cùng hát cùng nhập tiệc rất vui vẻ. Nhưng cuộc vui nào cũng phải đến lúc tàn. Cũng hơn 10h, chị bảo con gái thu xếp còn phải về thì cô lại lên tiếng.