Chị thấy bàn ăn có cơm tấm, cốt lếch chiên và canh nên nói với chị ba.
- Dạ con mời Mẹ ăn cơm.
- Ừm mà vị thức ăn này khang khác với mọi hôm.
- Nhưng có ngon không Mẹ.
Bé My cười cười hỏi lại chứ không nói gì thêm. Còn cô còn mắc cỡ chuyện ban nãy nên ngồi im và cũng không dám nhìn chị.
- Ừ ngon.
- Mùi vị hơi khác là đúng rồi Mẹ vì bữa sáng này là cô nấu chứ không phải bác ba.
- Dạ đúng đó cô chủ.
- Dạ con ăn xong rồi. Chào Mẹ, cô bác ba con đi học.
- Tài xế đưa con đi hả, con gọi chưa.
Chị có ngạc nhiên , có thắc mắc về việc cô nấu bữa sáng nhưng vẫn là quan tâm con gái trước chuyện kia để sau.
- Dạ rồi. Thôi con đi nha Mẹ.
- Chào con My. Một ngày mới tốt lành nha.
Cô vẫn không thay đổi, với con bé lúc nào cũng thế. Nhưng thay đổi sao được vì đó là tính cách của cô mà. Non sông dễ đổi bản tính khó dời nhưng chị cũng đã làm thay đổi tính cách của cô đó thôi. Làm cô cộc cằn hơn trước kia đó thôi.
Còn lại chị, cô và người làm khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn. Cả chị và cô đều muốn giữ thể diện nên không dám đấu khẩu với nhau trước mặt người làm. Mà đúng hơn là giữ thể diện cho chị vì chị lúc nào cũng lấy luật rừng ta mà đối xử với cô. Cũng may là người làm ăn nhanh rồi xin phép đi làm việc.
- Sao em lại nấu ăn mà không phải là chị ba?
Người làm vừa đi là chị chụp liền cơ hội.
- Chị ăn không quen thì có thể ăn ngoài vài bữa tạm vậy. Tôi sẽ nấu cho đến khi tôi không còn ở đây.
Cô giờ đối với chị cũng không kiêng nể gì nữa.
- Ơ đây là nhà tôi đó.
- Nhưng chị mới là người năn nỉ tôi tới đây ở giúp chị. Tôi nhớ là như vậy. Ở nhà tôi nấu ăn quen rồi, giờ người khác nấu tôi không quen lắm nên tôi tự nấu. Nếu không tôi sẽ về nhà tôi ở để tự nấu cho mình.
- Không phải tôi chê em nấu dở mà sợ em vất vả.
Im lặng.
- Em làm thêm chi nữa, tôi ăn cũng gần xong rồi.
Chị thấy cô lại bếp định làm gì đó nên hỏi.
Im lặng. Cô vẫn im lặng và làm phần việc của mình không đáp lại chị.
- Ơ em là mang cơm đi làm à.
Thì ra là cô làm thêm món xào mang đi làm chứ không phải làm thức ăn cho chị.
- Đừng nói với tôi là bữa ăn mà chị cũng tính toán đó chứ.
- Không không. Tại tôi thấy lạ vì ít có ai trẻ mà chịu khó như em. Tôi thấy họ thích ăn ngoài hơn cho tiện vả lại sáng ra đỡ lục đυ.c.
- Tôi ăn ngoài không quen nên lúc nào cũng mang theo. Trừ những lúc khẩn cấp hoặc đi với khách tôi mới ăn ngoài.
- Em làm luôn cho tôi phần mang theo với.
Chị cũng muốn mang theo vì ăn ngoài hoài cũng thấy ngán và cũng muốn thử cảm giác mang cơm do người yêu chuẩn bị cho mình.
- Hết rồi.
- Hả. Gạo nhà tôi thiếu gì mà sao em nấu keo kiệt vậy.
- Tôi đâu biết chị muốn nên nấu vừa đủ thôi.
- Vậy mai làm cho tôi với.
- Tôi xong rồi, tôi vô chuẩn bị rồi đi. Tôi đi trước đây.
- Để tôi đưa em đi luôn. Tôi ăn cũng gần xong rồi.
- Không không. Tôi có xe tự tôi đi được.
Rút kinh nghiệm lần trước, cô sợ mấy bà tám trong cty. Với lại nay mình khoẻ việc gì phải để chị ta đưa đi cơ chứ.
- Ở chung nhà. Đằng nào chiều em cũng về lại đây đi chi hai xe.
- Thôi. Tôi thích đi xe máy hơn cho tiện. Đi xe của chị nhỡ mà có kẹt đường nhích từng chút biết khi nào mới tới nơi. Thôi chị cứ từ từ ăn rồi đi sau. Dặn dì ba mua kí bún, ít rau sống, ít mộc với xương bỏ tủ lạnh giúp tôi.
- Ờ.
Chị cố chèo kéo mà không được nên phải đồng ý chứ biết sao.
- Chị ba ơi.
- Dạ cô chủ.
- Chị ngồi đây đi tôi hỏi tí. Chị thấy cô giáo bé My sao chị?
Chị cũng muốn biết xem thời gian qua cô ở đây như thế nào nên vội hỏi chị ba ngay sau khi cô vừa đi làm.
- Dạ tui thấy cô rất tốt. Sống tình cảm lễ phép nhất là đối với bé My thì hết mực thương yêu. Thời gian qua cô ấy toàn đưa đón bé My đi học chứ không để tài xế chở đâu.
- Vậy à.
- Còn nữa, cô nấu ăn rất ngon. Tui thấy ai mà cưới được cô ấy chắc là có phước lắm. Nhưng sao....
Chị ba bỏ lững câu nói chị cũng thấy ngạc nhiên vội hỏi lại.
- Sao chị?
- Sao tui thấy cổ cư xử với cô chủ có chút kì lạ. Không giống cách cổ đối với mọi người. Cô chủ không thấy sao?
- À chuyện đó.... Mà trong thời gian cô ấy ở đây có hay đi đâu không?
Chị tò mò lắm rồi nên muốn một lúc biết cho bằng hết.
- Tui thấy không đi đâu hết ngoại trừ giờ đi làm. À có tí nữa quên. Thứ bảy cổ nói bé My về bên ba nên cổ không về đây mà về nhà cổ. Chủ nhật cổ về đây lúc 11h đêm mà ăn bận hơi đẹp lại còn trang điểm nữa.
Chị ba thật thà như không có gì thật thà hơn để kể. Tất tần tật về cô như mật thám riêng của chị.
- À không còn gì nữa, chị dọn dẹp giúp em. Giờ em phải lên cty.
- Dạ.
Hừ, bảo không có người yêu mà đi đâu về muộn lại còn trang điểm. Mà đúng là cô ấy nấu ăn ngon thật, nếu nấu cho mình ăn suốt đời mình cũng cam lòng.
- Tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc
- .....
Ngọc Quỳnh gọi đến mấy lần mà chị không nghe vì mãi nghĩ về cô. Chị đã có quyết định của mình sau chuyến đi HK về. Không muốn bỏ lỡ cơ hội với người tuyệt vời như cô. Chị không quan trọng cô là phụ nữ, cũng không quan tâm mọi người nghĩ gì. Chị chỉ muốn ở cạnh người mình yêu, ở cạnh người mà sẽ mang lại cho mình cảm xúc và quan trọng là ở cạnh người mình cảm thấy bình yên. Chị muốn cô biết tình cảm chị dành cho cô. Cho nên nói chị không muốn bỏ lỡ cơ hội mà ép cô ở lại trong sáu ngày còn lại.
- Tổng giám đốc.
Quỳnh lúc này tới hẳn chổ chị vừa nói vừa quơ quơ tay trước mặt chị.
- Chuyện gì vậy em?
Chị giật mình chấn chỉnh lại mình.
- Chị đang nghĩ gì mà em gọi hoài chị không nghe. Chị đang yêu sao tổng giám đốc.
- Làm gì có em. Mà em gọi chuyện gì?
Chị không biết chứ khi nói đến người yêu khuôn mặt chị đỏ bừng. Chị nói không có chỉ có con nít nó tin.
Quỳnh biết nhưng không giám đùa nên cũng quay lại mục đích chính của mình.
- Chị. Quản gia nhà chị đó. Chị ấy tên gì? Bao nhiêu tuổi vậy chị?
- Quản gia nào em?
Chị quên mất là cô từng giới thiệu tối qua.
- Thì cái chị đi đón chị tối qua đó chứ ai nữa.
- À. Mà sao em?
Lại nữa rồi, cứ liên quan tới cô là làm chị rối, không còn nhớ gì được nữa cả. Không phải đối diện với cô mà chỉ cần nghe tới cô thôi là chị cứ như hồn vía bay tận đi đâu.
- Chị ấy là quản gia của chị sao?
- Ờ....ờ.
- Chị cho em số của chị ấy được không?
- Chi vậy em?
- Em muốn làm quen với chị ấy.
- Cô ấy nhìn vậy chứ khó ưa lắm em ơi. Em đừng làm quen làm gì.
Chị không muốn Quỳnh kết thân với cô nên cố tình nói như vậy vì chị biết rất rỏ về Quỳnh. Quỳnh là người đồng tính, cty ai cũng biết điều đó vì Quỳnh không giấu diếm giới tính thật của mình.
- Dạ em lại thấy chị ấy dễ gần mà còn sống rất tình cảm nữa. Chị không nhận ra sao. Mà chị ấy tên là gì chị?
Sao chị lại không nhìn ra cô là người rất giàu tình cảm được chứ.
- Cô ấy tên Việt Uyên.
- Chị cho em xin số của chị ấy nha.
- Chị không có số của cô ấy.
- Chị ấy làm ở nhà chị mà sao lại không có. Thế nếu cần liên lạc thì chị làm sao.
- Ờ.... Chị gọi đt bàn.
Vì cô mà chị đã không ít lần nói dối.
- Không có hay là chị không muốn cho em đây?
Quỳnh vẫn chưa tin nên vừa nói vừa cười nhìn chị đầy nghi ngờ.
- Em không tin sao? Chị không có số thật.
- Tiếc quá. Vậy chị có thể hỏi giúp em không. Em thật lòng muốn làm quen.
- Ờ.... Để chị hỏi nhưng chị không hứa chắc nha.
- Dạ cảm ơn chị, tổng giám đốc.
Chị đang thầm than trong lòng, cô làm gì mà đào hoa quá vậy không biết. Liệu chị có thể có được trái tim của cô và giữ được cô cho riêng mình không. Nhưng tiện đây mình cũng nên có số của cô ấy chứ không lại gặp mấy tình huống như vừa rồi thì bẽ mặt chết.