Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 17

Đưa Quỳnh về thì gia đình nhỏ của chị cũng nhanh chóng an toạ trong nhà chị. Dì ba mang hành lí của chị vào phòng. Cô cũng vào phòng xách vali của mình chuẩn bị về.

- Em đi đâu vậy?

- Thì chị về rồi tôi cũng về nhà mình chứ không nhẽ ở đây.

- My con lên phòng ngủ đi mai còn đi học.

Chị đuổi khéo con gái chứ để nó chứng kiến cảnh giữa cô và chị thì mặt mũi chị biết để đâu.

- Dạ. Con chào cô và Mẹ.

- Chào con My. Chúc con ngủ ngon.

Lại vậy nữa. Với bé My và kể cả với mọi người cô luôn nhẹ nhàng không kém phần ngọt ngào còn với mình thì.... Chị than thầm.

- Em ở lại đi, giờ này muộn lắm rồi mà về làm gì. Ở lại có ai ăn thịt em đâu.

- Tôi đã xong nhiệm vụ của mình nên không nhất thiết phải ở lại làm gì.

- Ai nói là xong.

- Thì chị về là xong không phải sao.

- Tôi có nhớ là tôi nói em qua ở đây 15 ngày sẽ trừ một tháng. Tôi tính từ thứ hai tuần trước tới nay mới 9 ngày nên còn những 6 ngày nữa mới đủ. Có đúng vậy không?

Chị muốn ở cạnh cô mà không biết phải tính sao nên giở luật giang hồ.

- Chị....

- Vậy em tính sao. Ở lại đây thêm sáu ngày nữa hay là em về thì bỏ luôn vì em phá vỡ hợp đồng. Em biết rõ mà.

- Chị.... Được lắm.

Cùng lắm tôi ở thêm sáu ngày nữa xem chị còn gì để uy hϊếp tôi không.

- Em về sao?

Chị lại lên tiếng khi cô kéo vali đồ đi ra.

- Tôi ra phòng khách chứ không phải về. Tôi sẽ ở lại.

- Tôi nhớ là có nói em ở đây chứ đâu có nói em ở phòng khách.

- Chị....

Cô lúc này đã vô cùng ấm ức, đúng là mình làm ơn mất oán. Còn chị ta nữa, chơi trò qua cầu rút ván. Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Chị chờ đó.

Cô đành quay lại và thay đồ đi ngủ, không muốn đôi co với con người đáng ghét kia.

" lần đầu ta gặp nhỏ trong nắng ...."

- Em có đt này.

Chị nói với vào nhà tắm để cô nghe.

- Để tí tôi gọi lại cũng được.

Ai mà gọi giờ này không biết, có biết là khuya lắm rồi không. Chị lầm bầm trong miệng nhưng cũng ghé mắt vào xem xem ai gọi. "QLPT". Hừ cái tên mà cũng không ghi đầy đủ còn ghi tắc. Mà ai gọi khuya vậy kìa. Bảo là không có người yêu mà....

Chị làu bàu cho đến lúc cô đi ra mới thôi.

- Anh gọi em có gì không?

Cô gọi lại và nói với giọng hết sức ngọt ngào.

Chị thì chưa muốn đi thay đồ vì muốn nghe xem cô nói gì, với ai mà xưng anh em thân mật quá vậy. Chưa gì mà chị đã thấy khó chịu khi cô nói chuyện với người ta rồi.

- Anh hỏi em có thể thu xếp tối thứ sáu tuần sau được không vì có khách muốn tổ chức sinh nhật ở chổ mình và có ý định muốn em phục vụ.

- Nhưng thứ sáu em bận rồi anh.

- Em cố gắng sắp xếp. Họ nói giá cả tuỳ em, không là vấn đề gì cả.

- Vậy anh để em xem lại rồi gọi cho anh. Anh nhắn số qua cho em nói chuyện với họ luôn nha. Chào anh.

- Ai gọi cho em vậy?

Chị vì quá tò mò nên phải lên tiếng khi cô vừa cúp máy.

- Chị biết làm gì. Sao chị không đi thay đồ còn ở đây.

Cô giật mình khi chị lên tiếng và nhất là chị còn lù lù ra đó.

- Tôi hỏi ai gọi?

- Bạn tôi.

- Bạn bè gì mà xưng hô anh em ngọt lịm ra vậy. Người yêu em sao?

- Này chị. Tôi ở đây chứ không thuộc quyền quản lí của chị. Tôi có tự do cá nhân của mình, chị đừng can thiệp quá nhiều vào đời tư của tôi. Chị đừng thấy tôi nhịn chị mà làm tới. Cái gì cũng có giới hạn của nó chị có hiểu không?

Cô sẵn bực bội chuyện ban nãy nên xổ một tràng làm chị thót tim. Biết là cô giận rồi nên chị xuống nước.

- Tôi chỉ quan tâm em thôi. Nếu em không thích thì tôi xin lỗi. Lần sau sẽ không hỏi nữa.

- Thôi bỏ qua đi, chị đi thay đồ đi.

Cô cũng biết mình hơi to tiếng với chị nên vội nói cho qua chuyện. Nhưng cô cũng không hiểu vì sao với ai cô cũng kiềm chế được cảm xúc mà với chị cô lại dễ dàng thả trôi cảm xúc của mình như thế. Cô càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình.

- Xin lỗi chuyện lúc nãy.

Chị trở ra và lại xin lỗi.

- Không sao chị cũng đừng quá bận tâm tôi quên rồi.

- Tôi nói là chuyện bắt em ở lại kìa. Tôi vì muốn em ở lại mà không biết cách nào nên mới nói như vậy với em.

Chị lại giường ngồi gần cô hơn.

- Bỏ qua hết đi. Dù gì tôi cũng quyết định ở lại rồi. Tôi không để bụng chuyện đó đâu. Chị cũng đừng bận tâm.

Từ chuyện chị hôn cô ở sân bay, chuyện chị hỏi cô hôm nọ, cho đến chuyện chị vừa nói với cô và cái cách chị quan tâm cô.... Xâu chuỗi tất cả lại thì cô đã hiểu chuyện gì xảy ra. Cô cũng tạm gọi là người từng trải, cũng có chút ít kinh nghiệm yêu đương nên không thể không nhận ra.

Nhưng nhận ra thì sao, cô không phải như chị. Thời gian này cô không muốn yêu ai, phụ nữ lại càng không. Làm sao cô có thể yêu người cùng giới kia chứ. Chị ta cho dù có hoàn hảo nhưng chung quy...

Giờ cô biết phải đối diện với chị như thế nào đây. Chỉ còn cách giả vờ không biết rồi tính tiếp.

- À đây là quà của em.

Chị đẩy về phía cô hộp quà lấy ra từ vali.

- Tôi ở đây đã được trả công rồi nên không có lí do gì để nhận cả.

Cô từ chối khéo vì một phần không muốn có thêm bất kì mối liên hệ nào với chị.

Nhưng chị thì vẫn cố.

- Công là khác còn đây là quà tôi đi xa về. Không có giá trị lắm đâu, em không nhận là không tôn trọng thành ý của tôi.

- Tôi nhận là được chứ gì.

Cô biết không nhận là không xong với chị nên phải miễn cưỡng.

- Ừm. Vậy mới ngoan

- Tôi mở ra xem được không?

- Tất nhiên là được. Của em mà.

Cô mở ra xem. Là lọ nước hoa Lolita. Chị ta nhớ sao, mình chỉ nói có một lần mà...

- Em thích không?

- Cảm ơn.

- Không có gì. Em thích là được rồi.

- Thôi muộn rồi, ngủ đi. Mai còn đi làm.

Cô nói mà không dám nhìn chị rồi nhanh chóng nằm bên phần của mình không quên để cái gối ở giữa.
"Đợi người như đợi trăng lên

Người như chú cuội người quên lối về

Buồn tình tôi thả bùa mê

Để ai nhặt được được đem về câu duyên"

Tặng độc giả bài thơ trong thời gian chờ đợi. Có lẽ các bạn đợi hơi lâu tí nhé vì thời gian này mình bận quá. Mình đi dạy ở trường, dạy thêm rồi mấy nay phải chấm bài nữa. Các bạn thông cảm. Có thể thứ ba mình mới đăng được. Thân chào!
Mình dạy hoá cấp 3. Vì không muốn đầu óc toàn số và phương trình nên để giải trí và làm cho mình bớt khô khan mình hay sáng tác thơ. Truyện là tác phẩm đầu tiên của mình. Sở dĩ mình chọn đề tài nhạy cảm này là vì mình muốn mọi người có cái nhìn chân thật và đúng đắn hơn về tình yêu đồng tính. Không nên kì thị hoặc khắc khe quá về nó. Ai sinh ra cũng có quyền được hạnh phúc.... Mình không chuyên văn nên câu văn hơi lũng cũng và câu từ không được trau chuốt. Các bạn đọc thông cảm nhé!

Giờ mình bận rồi không trả lời các bạn được nữa sorry các bạn nha. See you!
*****

Ngày thứ nhất:5h30 sáng.

Cô vội vã xuống giường và vào Toilet trong khi chị còn ngủ say. Không thể tin được, tối qua mình đã để gối ôm chặn ở giữa rồi mà, làm thế nào mà sáng ra gối một nơi và thay vào đó là chị ta được kia chứ. Mình nữa, ôm người với gối mà không có cảm giác khác nhau hay sao mà vẫn ngủ ngon lành tới sáng thế kia. Cũng may là chị ta không biết gì. Tối nay phải cảnh giác hơn mới được.

- Ơ chị ba, sao nay lại nấu bữa sáng cho cả nhà à.

Chị hỏi lại khi chị ba vào gọi chị ra ăn sáng.

- Dạ.

- Chị ra trước đi, 10' sau em ra.

- My, con ăn trước đi rồi đi học kẻo muộn. Chắc nay tài xế tới đưa con đi học chứ thấy Mẹ ra muộn thế mà.

Cô lên tiếng nhắc bé My khi thấy con bé chần chừ chưa ăn.

- Dạ.

- Cha, bữa sáng thôi mà chị ba chuẩn bị tươm tất chi cho mất công vậy?