Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 44: Thân phận đã bại lộ?

Đầu dây bên kia, một giọng nam thô lỗ lập tức vang lên, vô cùng tức giận: “Thằng ranh con nào dám chọc giận em vậy, chán sống rồi sao!”

“Anh Hổ, anh phải lấy lại công bằng cho em, hức hức..”

Dáng vẻ khóc lóc của Từ Vinh vô cùng xinh đẹp, khiến người khác vô cùng thương xót.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nói với anh, anh sẽ lột da thằng nhãi ranh đó giúp em!”

Đầu dây bên kia, người đàn ông có thân hình vạm vỡ đang ăn cơm với mấy người anh em ở Bảo Thúy Các.

Không phải ai khác, chính là Tần Hổ, đang cởi trần.

Tần Hổ bẩm sinh đã vô cùng nóng tính, cho nên, tính cách cũng cực kỳ gắt gỏng.

Từ Vinh là bồ của anh ta, chọc giận Từ Vinh, chính là làm Tần Hổ mất mặt.

Cho nên, anh ta bắt buộc phải lấy lại thể diện.

Bất kể là ai, cũng phải khiến cho hắn biết, không được phép động vào người của Tần Hổ! Khoảng nửa tiếng sau, Từ Vinh và mấy chị em đi tới Bảo Thúy Các.

Từ Vinh lúc này, vẫn ra vẻ thảm thương, đương nhiên, đã tô thêm một chút, góc mắt và khóe miệng đã được vẽ thêm vết bầm xanh.

Vừa gặp mặt, cô ta liền giống như một con cá chép bám víu lấy người khác, nũng nịu sà vào lòng Tần Hổ, khóc lóc kể khổ: “Anh Hổ, anh nhìn xem, người ta đánh em ra nông nổi này rồi, anh nhất định phải trả thù cho em!”

Tần Hổ vừa nhìn thấy vết thương trêи mặt Từ Vinh, lập tức nổi đóa, đập mạnh xuống bàn, ly rượu nảy lên, rượu đổ hết xuống bàn, tức giận cáu kỉnh nói: “Mẹ kiếp! Ai mà dám khoa trương như vậy, lẽ nào em không bảo với hắn ta rằng em là người phụ nữ của Tần Hổ anh sao?”

Tần Hổ thật sự giận dữ.

Người phụ nữ Từ Vinh này trông rất xinh đẹp, quan trọng là kỹ năng tốt, luôn làm cho mình sung sướиɠ trêи giường.

Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, bị đánh ra nông nổi này, sao anh ta có thể không tức giận được? Đây không chỉ là vấn đề đánh người, quan trọng là vấn đề thể diện.

Từ Vinh khóc thút thít nói: “Bảo rồi, thế nhưng người ta nói, nói..”

Từ Vinh giả vờ sợ hãi lắp bắp.

Tần Hổ chau mày, hét lên: “Đối phương nói gì! Mau nói!”

“ANh ta nói, anh Hổ cái quái gì, chỉ là hổ giấy mà thôi, có bản lĩnh thì bảo anh ta đến tìm tôi, tôi sẽ bẻ nanh hùm của anh ta.”

Từ Vinh nói.

Đương nhiên, đây là những lời cô ta nghĩ ra trêи đường, tất cả đều là lừa gạt.

Mấy cô gái khác, lúc này cũng vội gật đầu nói hùa theo.

“Đúng vậy anh Hổ, tên đó không hề coi anh ra gì.”

“Nhất định phải gϊếŧ chết anh ta! Anh ta tên là Trần Bình.”

“Em biết bọn họ đang ở đâu, bọn họ đến Khải Hoàn Môn ăn cơm rồi.”

Vài người phụ nữ, mồm năm miệng mười nói liên hồi.

Tần Hổ không có chỗ nào để trút bỏ cơn tức giận trong lòng, bỗng đứng dậy đá bay ghế, phẫn nộ nói: “Mẹ kiếp! Tần Hổ tôi đã cùng anh Thái tung hoành giang hồ 7 8 năm, lần đầu tiên gặp phải kẻ không coi bố mày ra gì! Được thôi, Khải Hoàn Môn đúng không, mấy người các câu, đưa thêm người, đi bắt tên đó! Mang tên có mắt như mù ấy về đây cho bố mày!”

Đương nhiên Tần Hổ không biết Trần Bình.

Cậu Trần? Rất tiếc, Tần Hổ chỉ biết mọi người vẫn hay gọi là cậu Trần, chứ không biết tên thật.

Huống hồ, cho dù biết cậu Trần tên là Trần Bình, người cùng tên trêи thế giới này cũng nhiều vô kể.

Một tiếng thét dữ dội.

7 8 anh em trong căn phòng, đứng dậy toàn bộ, dáng vẻ tức giận xông ra khỏi căn phòng.

Tần Hổ sẽ không đích thân ra mặt, như vậy sẽ mất thể diện.

Chuyện cỏn con như vậy, đương nhiên phải để thuộc hạ giải quyết.

Từ Vinh nhìn thấy Tần Hổ vô cùng giận dữ, khóe miệng không kìm nén nổi nụ cười lạnh lùng, trong lòng lẩm bẩm: “Trần Bình, anh chết chắc rồi!”

Dám chọc giận bà mày, mày chắc chắn sẽ bị rút gân, lột da! Quay lại phía Giang Uyển, buổi sáng vừa đến công ty, cô đã cảm nhận được bầu không khí trong công ty rất nặng nề.

Tất cả mọi người đều như thể đang chú ý tới cô, lẩm bẩm nói thầm gì đó.

Mãi đến khi chủ tịch hội đồng quản trị Hoàng Hạc thông báo họp, Giang Uyển mới biết, công ty đã xảy ra chuyện lớn.

“Mọi người đã nghe nói chưa? Tổng giám đốc Triệu là Triệu Cương của bộ phận thị trường đã bị đuổi việc rồi!”

“Cái gì? Tổng giám đốc Triệu đã bị đuổi việc? Không phải chứ, anh ta đã làm việc nhiều năm như vậy ở công ty, sao có thể bị đuổi việc được?”

“Chuyện này chắc anh không biết nhỉ, tôi nghe nói vài ngày trước Triệu Cương đã chọc giận một nhân vật lớn có uy quyền ở câu lạc bộ Tinh Duyệt, bị đánh thừa sống thiếu chết ngay tại đó, bây giờ vẫn đang nằm trong viện.

Hơn nữa nhân vật lớn đó đã nói một câu độc ác, ai còn dám tuyển dụng Triệu Cương, kết cục chỉ có một, đó chính là công ty sẽ phá sản và phải đóng cửa.”

“Vãi thật! Ai vậy, ngầu như thế sao? Mau nói cho chúng tôi biết đi.”

Nhân viên trong công ty đang túm tụm lại để tám chuyện.

Giang Uyển đương nhiên đã nghe được đại khái, trong lòng lại không ngừng nghi ngờ.

Đồng thời, cô càng tin rằng, hôm đó Trần Bình có thể cứu được mình ra, chắc chắn là đã nhờ vào nhân vật lớn ấy.

Cho nên, cô càng nóng lòng muốn biết thông tin của người đó.

Thế nhưng càng bí ẩn như vậy, Giang Uyển lại càng muốn biết.

Có thể là ai được? Giang Uyển ngồi trong văn phòng của mình, cả ngày cứ như người mất hồn, nghĩ rất nhiều lần, cô vẫn quyết định gọi điện thoại hỏi Trần Bình.

“Alo, vợ à, có chuyện gì thế?”

Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc.

Giang Uyển có chút do dự, cắn môi, hỏi: “Trần Bình, tôi muốn hỏi anh, hôm đó anh đã làm thế nào để cứu tôi ra khỏi câu lạc bộ Tinh Duyệt vậy?”

Có chút khó nói.

Suy cho cùng, hôm đó mình đã vì công việc của Đường Nhân, mà suýt nữa bị đối phương cưỡng hϊế͙p͙.

Đối với Giang Uyển mà nói, vẫn có chút ám ảnh tâm lý.

Trần Bình đã đến Khải Hoàn Môn cùng Tô Tình, đột nhiên bị Giang Uyển hỏi như vậy vào lúc này, anh liền cảm thấy chột dạ.

Dứt khoát, anh đã nói dối, đáp: “Hôm đó, chủ câu lạc bộ đó xảy ra xung đột với người khác, nhất thời không kịp phản ứng, tôi liền xông vào cứu em ra.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Giang Uyển kinh ngạc, hiển nhiên có chút khó tin.

“Sao, cô vẫn chưa tin lời tôi nói sao?”

Trần Bình cười.

Giang Uyển khẽ chau mày, nghĩ ngợi: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Nói xong, cô liền ngắt máy, ngây ra nhìn đống tài liệu.

Tuy không phải cố tình đến cứu mình, thế nhưng mình có thể bình an vô sự, quả thực là phải nhờ vả người khác.

Nhân vật lớn đầy bí ẩn đó, rốt cuộc là ai.

Phòng họp của công ty, Hoàng Hạc ngồi ở vị trí chính, nhìn những cấp dưới toàn là quản lý cấp cao, ho vài tiếng nói: “Về thông tin tổng giám đốc Triệu từ chức, chắc hẳn mọi người cũng đã biết.

Đừng đoán mò, vì lý do sức khỏe cá nhân, anh ta không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bộ phận thị trường của công ty nữa, cho nên, ở đây, tôi quyết định, cho Giang Uyển đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bộ phận thị trường của công ty chúng ta.”

Vừa nói xong, phòng họp liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.

Giang Uyển vẫn đang thất thần, trong lòng luôn nghĩ về nhân vật lớn đầy bí ẩn đó, đến khi người bên cạnh nhắc nhở mình, cô mới tỉnh ngộ, luống cuống đứng dậy cảm ơn: “Cảm ơn sự tín nhiệm của chủ tịch Hoàng dành cho tôi, tôi nhất định sẽ nỗ lực.”

Thực ra việc mình được đề bạt làm tổng giám đốc, buổi sáng chủ tịch Hoàng đã thông báo với cô.

Cho nên, Giang Uyển đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Sau khi tan họp, Giang Uyển về lại văn phòng, không lâu sau, Hứa Hồng liền nổi cơn lôi đình xông vào, làm càn: “Giang Uyển, dựa vào cái gì! Con hồ ly tinh như cô, chắc chắn là đã bán thân! Nếu không thì, chỉ dựa vào năng lực của cô sao có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc! Đó vốn dĩ là vị trí của tôi, cô là một con đĩ!”

Hứa Hồng rất tức giận, chỗ dựa vững chãi mà ả ta luôn vất vả để nịnh bợ đã sụp đổ.

Hơn nữa, ả ta cũng vừa mất việc.

Bộ phận nhân sự thông báo, ả ta đã bị đuổi việc.

Cho nên, ả ta liền xông đến văn phòng của Giang Uyển ngay lập tức để giở thói ngang ngược.

Giang Uyển bình thản, giọng lạnh lùng đáp: “Hứa Hồng, bản thân cô đã làm gì cô còn chưa rõ sao? Tôi có tư cách để ngồi lên vị trí này hay không, không cần cô phải đánh giá, bây giờ cô hãy ra ngoài cho tôi!”

Lúc này Giang Uyển đang rất phiền lòng.

“Giang Uyển, cô được đấy, vừa lên chức tổng giám đốc đã bắt đầu lòi đuôi cáo của cô ra rồi đúng không, con đĩ, cô chính là hồ ly tinh!”

Hứa Hồng cũng bất chấp, lớn tiếng gào thét gây sự vô cớ, đến khi bị bảo vệ lôi ra khỏi văn phòng, ả ta vẫn ngang ngược la lối ngậm máu phun người ở khu vực văn phòng mấy trăm mét vuông: “Tôi nói cho các người biết, Giang Uyển chính là một con đĩ, cô ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn đều là bán thân cả đấy, chính là một con đĩ!”

“A, các người thả tôi ra! Thả tôi ra!”

“Giang Uyển, mày hãy đợi đấy, bà mày sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Mãi sau khi Hứa Hồng bị đuổi khỏi công ty, Giang Uyển mới cầm túi xách, đi xe bus đến câu lạc bộ Tinh Duyệt.

Cô muốn nghe ngóng, người bí ẩn ngay hôm đó là ai.

Thế nhưng, khi cô đến câu lạc bộ Tinh Duyệt, cô mới biết, câu lạc bộ Tinh Duyệt đã bị san bằng! Hiện trường, chỉ còn lại vài chiếc máy xúc đất, và cả những thợ xây đang thi công.

“Xin chào, có gì cần giúp không?”

Đúng lúc đó, một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên từ phía sau lưng Giang Uyển quay đầu nhìn, đã nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình cao gầy, vô cung gợi cảm, nhẹ nhàng bước tới.

Thật sự rất hoàng hảo, cơ thể cũng đẹp, da cũng rất đẹp đặc biệt là nụ cười, mang lại cảm giác trí thức.

Chính là sở An An.

“Cô Giang, sao cô lại tới đây?”

Sở An An thấy rõ vẻ ngoài của đối phương, nghi hoặc nói.

Giang Uyển ngây ra, vậy mà đối phương lại biết mình.

“Cô biết tôi?”

Giang Uyển hỏi.

“Đương nhiên, cô Giang, tổng giám đốc của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, phải chăm sóc cô thật tốt.”

Khuôn mặt Sở An An nở nụ cười, mang lại cho người khác một cảm giác như được đắm mình trong làn gió xuân.

Trái tim Giang Uyển bỗng đập thình thịch, hỏi dồn: “Xin hỏi, là vị tổng giám đốc đã cứu tôi hôm đó sao?”

Sở An An gật đầu cười: “Cô Giang thật biết đùa, lẽ nào cô không quen tổng giám đốc của chúng tôi sao?”

Đồng thời, trong lòng Sở An An cũng băn khoăn, Giang Uyển và cậu Trần không phải là vợ chồng sao? Giang Uyển cười, sao cô có thể biết đối phương được, thậm chí trông đối phương thế nào cô còn chưa được nhìn qua.

“À, có tiện cho tôi số điện thoại của tổng giám đốc của cô không? Tôi muốn đích thân của anh ấy.”

Sở An An không biết nói gì hơn, cảm thấy vô cùng kì lạ, thế nhưng vẫn đồng ý: “Đương nhiên là có thể.”

Nói xong cô liền lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của tổng giám đốc Trần.

Giang Uyển nhìn qua, là sô lạ, thế nhưng đuôi số lại khiến cô kinh ngạc, 0513, là sinh nhật cô! Trùng hợp sao? Do dự trong giây lát, Giang Uyển vẫn ấn nút gọi, trong lòng vô cùng căng thẳng.

“Ngang qua thế giới của em, sống trọn từng ngày của anh, hãy bước lên phía trước và đừng quay đầu lại, anh sẽ luôn đợi chờ em nơi cuối con đường.”

Nhạc chuông! Là bài hát mình thích nghe nhất.

Hơn nữa, đây còn là bài hát lúc đầu Trần Bình cầu hôn với mình đã từng hát! Lại là trùng hợp sao? Giang Uyển bỗng chốc trở nên hồi hộp, trong đầu cũng không ngừng hiện lên hình bóng của Trần Bình.

Lẽ nào là anh ấy sao? Cùng lúc đó, Trần Bình đang đứng ở cửa chính của Khải Hoàn Môn, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Anh sờ túi, lấy ra một chiếc điện thoại, không phải chiếc này.

Là chiếc khác.

Thuận tay móc ra, nhìn thấy số gọi đến hiển thị phía trên: Vợ.

Ngay lập tức, Trần Bình ngây ra, trợn tròn mắt! Sao có thể! Từ trước tới giờ chưa từng gọi đến số này! Chỉ là anh lưu vào danh bạ mà thôi.

Vì chiếc điện thoại này, anh chưa bao giờ nói với Giang Uyển.

Còn số điện thoại này, anh chỉ nói với 3 người là Kiều Phú Quý, Trịnh Thái và Sở An An! Những người biết về số điện thoại này, đều là những người biết rõ thân phận của anh! Giang Uyển, sao lại có thể gọi vào số này? Lẽ nào, thân phận của mình đã bại lộ?