Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 43: Trần bình đã nổi cáu, làm mất mặt!

“Đừng đứng ngây ra đó nữa, giữ mấy người phụ nữa đanh đá này lại cho tôi!”

Quách Giai Dũng nổi khùng, tức giận gào lên với nhân viên hướng dẫn mua hàng đang nhìn ra ngoài cửa.

Gào xong, anh ta đích thân ra tay, liền túm lấy cánh tay Từ Vinh, vật cô ta xuống! Đúng vậy! Vật xuống! Rầm! Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, cơ thể Từ Vinh bị vật mạnh xuống đất, mặt úp xuống đất, khuôn mặt toàn bùn đất, bộ ngực lớn bị chèn ép tới mức chỗ đỏ chỗ tím.

Quan trọng là, ở chỗ đấy vừa hay lại có một vũng nước đọng, cả khuôn mặt Từ Vinh bị ấn vào đó.

Thảm thương đến mức không nỡ nhìn! Mấy nam nhân viên hướng dẫn mua hàng thấy giám đốc phát điên, vội xông ra, không đợi giải thích, ghì chặt đám người đó, và cả Từ Nghệ xuống đất.

Đối phó với đám phụ nữ này thì phải dùng bạo lực! Bỗng chốc, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, một đám phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, được tiếp xúc thân mật với mặt đất ngay lập tức, trêи người dính đầy bùn đất, không còn chút dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của những người phụ nữ đẹp nào nữa.

Mấy người trong nhóm Giang Linh định chạy, thế nhưng rất không may, cũng bị ghì chặt xuống dưới đất.

Lưu Khải và Vương Kỳ, còn định ra tay, liền bị người khác đấm cho vài cái, nên ngoan ngoãn tuân theo ngay tức thì.

Giang Linh vẫn may, trực tiếp ngồi xổm xuống đất nên không sao cả.

“Mẹ kiếp! Các người điên rồi, vậy mà lại dám ra tay, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết các người! Tôi quen anh Hổ đấy! Các người buông tôi ra!”

Từ Vinh bị Quách Giai Dũng ấn xuống đất, khuôn mặt toàn nước bùn bẩn thỉu, miệng còn bắn ra chút nước bùn, vùng vẩy gào thét như điên.

Một nữ thần có phong thái yểu điệu.

Đã bị người khác ghì xuống đã để làm nhục, chỉ cần là đàn ông thì trong lòng đều sẽ không chịu nổi.

“Buông tôi ra, các người là lũ đàn ông thối tha!”

“Dám động vào tôi, tôi sẽ bảo anh Hổ cho người đến dỡ cửa hàng của các người!”

“Chị Vinh, mau gọi người đi!”

Một đám phụ nữ, lúc này không thể nào giữ hình tượng được nữa, tất cả đều vùng vẫy, đến mức để lộ ra bộ mặt thật.

“Dám vô lễ với tổng giám đốc Trần thì sẽ có kết cục như thế này!”

Quách Giai Dũng gào lên, sau đó buông Từ Vinh ra, khuôn mặt nở nụ cười nịnh bợ, cung kính gật đầu với Trần Bình: “Tổng giám đốc Trần, cuối cùng anh cũng quay lại, tất cả đã chuẩn bị xong rồi.”

Nói xong, Quách Giai Dũng vừa vẫy tay, 7-8 nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng có thân hình cao gầy phía sau, khuôn mặt nở nụ cười xinh tươi đang bê từng chiếc hộp cao cấp được in biểu tượng BMW bước tới.

Sau đó, chiếc hộp được mở ra.

Trong mỗi hộp đều có 10 chiếc chìa khóa xe mô tô BMW được sắp xếp cẩn thận.

Dưới ánh nắng, vô cùng lóa mắt.

“Tổng giám đốc Trần, 60 chiếc chìa khóa xe còn lại, tất cả đều ở đây, cần đưa anh tới đó để xem xe không?”

Lúc này khuôn mặt Quách Giai Dũng vô cùng cung kính, mặt mày rạng rỡ.

Điều ấy, quả thực cũng đã làm đám người của Từ Vinh và Từ Nghệ kinh ngạc.

Bọn họ vừa bò dậy từ dưới đất, cũng chưa kịp sửa sang lại vẻ ngoài, đang định hét lên, liền nhìn thấy khung cảnh ngoạn mục này.

Sững sờ! 6 chiếc hộp cao cấp, bên trong có 60 chiếc chìa khóa xe mô tô BMW được đặt ngay ngắn.

Hơn nữa, đều là dành cho Trần Bình! Không, không thể nào! Từ Vinh là người đầu tiên không thể nào chấp nhận được, xông lên, gào thét khản cổ: “Các người nhầm rồi! Chắc chắn là nhầm rồi! Anh ta là một tên nghèo kiết xác sao có thể mua nổi, anh ta còn hỏi mượn tiền bạn trai tôi nữa, anh ta chính là gã nghèo hèn!”

Từ Vinh đã hoàn toàn mất đi lý trí, bắt đầu la lối om sòm, gây sự vô cớ.

Cô ta đẩy mạnh từng nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng đó, vung tay gạt vài chiếc hộp trong đó rơi xuống đất, chìa khóa xe văng vãi dưới đất.

Khuôn mặt cô ta toàn nước bùn, giống như một con khỉ mất trí, chỉ thẳng vào Trần Bình một cách hung dữ, mắng: “Không thể nào là anh mua được, tuyệt đối không thể! Chắc chắn là anh đã lừa bọn họ, chắc chắn là vậy! Anh nói đi, những chiếc chìa khóa xe này rốt cuộc là của ai? Anh hãy nói đi!”

Từ Vinh không chịu nổi sự đả kϊƈɦ này.

Một tên nghèo kiết xác, sao đột nhiên lại có thể đổi đời chứ.

Không chỉ là cô ta, lúc này Từ Nghệ cũng kinh ngạc không nói nên lời.

Thế nhưng khung cảnh trước mắt lại là sự thật.

Vậy mà anh ta lại mua thật! Vô cùng sững sờ! Từ Nghệ suy sụp đến mức gào khóc lên, cô ta đã đích thân đuổi một đại gia đi mất, anh ta thực sự muốn mua một trăm chiếc Harley.

Mình đã làm điều ác! Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, tại sao lại dùng ánh mắt khinh bỉ để hạ thấp người khác.

Đây là đơn hàng gần 100 tỷ đồng đấy, chỉ trích phần trăm lợi nhuận mình đã được hơn 3 tỷ rồi! “Đúng, tuyệt đối không thể nào là anh ta! Anh ta chính là tên nghèo kiết xác, chắc chắn là các anh đã nhầm rồi!”

Từ Nghệ suy sụp, không thể chấp nhận, kéo Quách Giai Dũng khóc la om sòm.

Bốp! Quách Giai Dũng thấy phiền, tiến lên phía trước vung một cái bạt tai vào miệng, cái tát liền khiến đầu hai người phụ nữ điên khùng Từ Nghệ và Từ Vinh vang lên tiếng ù ù.

Sau đó, anh ta tức giận chỉ lên mũi Từ Nghệ mắng chửi: “Từ Nghệ, đừng có la lối om sòm với tôi nữa, lúc đầu tại sao cô lại nhảy qua bên Harley, trong lòng cô tự biết rõ, tôi chưa tìm cô để tính sổ đã là nhân từ lắm rồi.

Có điều, hôm nay tôi thật sự phải cảm ơn cô, là cô đã đẩy cho chúng tôi một vị khách lớn như thế này.”