Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 13: Rót đầy Ŧiиɦ ᗪịƈɦ vào huyệt nhỏ của em (Cao H)

Tôn Giai Ni nhìn cảnh tượng trong gương, theo bản năng muốn trốn đi.

Cô gái toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị người đàn ông thành thục sau lưng ôm eo, mà vật lớn màu đỏ tím to lớn dữ tợn của anh đang kêu gào lướt qua cắm vào giữa khe mông trắng nộn.

Ánh mắt của anh cũng không dịu dàng như bình thường mà mơ hồ lóe ánh sáng hung ác, như là mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi.

Cô gái nhỏ bị dọa, cặp đùi non nớt càng run rẩy không ngừng, “Thầy Lục…xin…ư…”

Còn chưa nói xong một câu đã bị anh đâm vào một cái chặn ngay đầu lưỡi.

Lục Minh Thần tàn nhẫn xâm nhập, đè khe mông cô gái xuống, bắt đầu đâm vào nhanh chóng.

“A~ Nhẹ một chút~ A~”

Giữa hai người không còn cách trở, thế là anh vô cùng thuận tiện cắm xuống đến cùng.

Bụng anh chống đỡ thịt mông cô, đám lông thô ráp ma sát làm cô mơ hồ đau đớn.

Nhưng mà cái đau đớn này so sánh với chỗ huyệt nhỏ lại không đáng nhắc tới.

Vật đó của anh như là lưỡi dao, chẻ ra tầng tầng lớp lớp thịt mềm của cô, một đường xông thẳng về phía trước.

Tôn Giai Ni cảm thấy nơi đó của mình nhất định sẽ hỏng, bị anh mạnh mẽ cắm hỏng.

“Thầy Lục ~ A ~ Em không được~”

“Bảo bối, da^ʍ huyệt em quá nhỏ, thầy làm nhiều một chút mới có thể nới ra được.”

“A~ sắp hư rồi ~ A~”

“Nói bậy.”

Lục Minh Thần dứt lời, một bàn tay vỗ mạnh vào mông cô, giọng nói khàn khàn, “Ngoan ngoãn kẹp chặt, nhìn xem trong gương thầy chơi em thế nào.”

“A~”

Tôn Giai Ni bị anh đánh cho rụt lại, càng bị lời nói hạ lưu của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ, tưới lên trên qυყ đầυ to lớn của anh.

Cô giãy dụa mà không thoát được, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe anh nhìn vào tấm gương.

Trong gương, ánh mắt cô mê ly, đôi nhũ hoa tuyết trắng lắc lư không ngừng, cái mông bị ép vểnh lên cao, như là cống phẩm hiến mình cho quân vương sau lưng.

Xuyên thấu qua đám lông màu đen bụng dưới có thể mơ hồ nhìn thấy côn ŧᏂịŧ anh trướng lớn ra ra vào vào tại cửa huyệt của cô.

Mỗi khi nó ra, Tôn Giai Ni lại sợ hết hồn hết vía một trận.

Nó dài như vậy lớn như vậy, nếu như huyệt nhỏ của cô bị cắm nát thì làm sao?

Mà khi nó cắm vào cả đoạn, cô càng hồn bay phách lạc hơn nữa.

Dần dần, cô không nhìn rõ gì nữa, chỉ biết không ngừng ngâm nga kêu gọi.

“A~ Chậm một chút~ Thầy Lục ~ A ~”

“Đừng bóp chỗ đó, a ~ a ~ không chịu nổi~~~”

Đây mới chỉ là lần thứ hai trong cuộc đời cô gái nhỏ làʍ t̠ìиɦ, lại hung ác như vậy.

Lần trước cô bị làm toàn thân đau nhức, mà lần này cô trực tiếp bị làm đến hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã ở trên cái giường rộng lớn của Lục Minh Thần.

Cũng không biết là anh đã bắn rồi hay là một mực không bắn ra, dù sao lúc Tôn Giai Ni mở hai mắt ra, Lục Minh Thần đang đè trên người cô xông vào.

Anh đỡ lấy hai cái chân yếu ớt của cô, không ngừng đâm vào hoa huyệt của cô, dường như không bao giờ biết mệt mỏi.

“Thầy Lục ~”

Tôn Giai Ni khẽ rêи ɾỉ, trên thực tế cổ họng cô đã khàn khàn.

“Sao anh vẫn còn ở đó…”

Cô nhìn qua đồng hồ báo thức đầu giường, đã qua một tiếng rồi.

Lục Minh Thần nhíu mày, thấy cô thức dậy động tác càng dốc sức hơn nữa.

Anh cúi người mυ'ŧ thỏa thích đầu lưỡi cô, đợi cho đến khi cô gái nhỏ thở hồng hộc mới buông cô ra, đổi thành ngậm lấy bầu ngực cô.

“Tối hôm qua chẳng qua là lo lắng lần đầu tiên của em, em không xem đó là mức độ thể lực của anh đó chứ?”

Anh nói xong, cắn đầṳ ѵú cô, hút một cái tầng tầng lớp lớp.

“A ~ Không ~ không phải ~ hôm qua lúc leo núi ~ a ~ em liền biết ~ a ~”

Trời đất chứng giám, tối hôm qua cô đã bị anh chơi đùa không chịu nổi, sao mà còn nghi ngờ anh nữa?

Nhưng mà dường như lời giải thích của cô không quan trọng với Lục Minh Thần.

Anh tiếp tục làm cô, thản nhiên cười khẽ: “Anh còn muốn chứng minh bản thân với em.”

Anh đưa chân cô đẩy cao lên, đè lên hai luồng nhũ hoa của cô.

Ngón tay thon dài tách thịt mềm của cô ra, Lục Minh Thần dịu dàng nói với cô: “Ni Ni, âm đế em sưng lên rồi ~”

“A ~ Thầy Lục ~Tha cho em đi ~”

“Tha hả…” Lục Minh Thần tự nói khe khẽ, dường như đang xem xét yêu cầu.

Nhưng rất quyết tâm, anh nắm lấy hoa hạch ứ máu của cô vân vê.

“Nhưng mà huyệt nhỏ của em không nói như vậy đâu, cảm giác được không, nó một mực ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, không nỡ thả anh ra.”

“A~ Không muốn~”

Rõ ràng là anh quá lớn, một mực ngang ngược xông vào trong, nơi đó của cô hẹp như vậy, dĩ nhiên phải cố gắng mở ra tiếp nhận.

“Bây giờ cho em hai lực chọn, một là phối hợp với anh thật tốt, anh bắn ra chúng ta liền đi ngủ. Hai là em gọi phần em, anh chơi phần anh, đêm nay tận hứng, ngày mai anh xin nghỉ bệnh giúp em. Nói đi bạn học Tôn Giai Ni, em chọn cái nào?”

A a a a a!!!

Đây là chú Lục thầy Lục mà cô quen sao?

Sự dịu dàng của anh đâu rồi?

Sự nhã nhặn của anh đâu rồi?

Sự thân sĩ của anh đâu rồi?

“Còn có lựa chọn khác không?” Tôn Giai Ni yếu ớt hỏi.

Lục Minh Thần “à” cười khẽ, lắc đầu.

Cô gái nhỏ lập tức chán nản ủ rũ.

Cô cảm thấy mình bây giờ nhất định không xinh đẹp.

Trên người toàn là mồ hôi, tóc cũng ướt nhẹp một phần, ướŧ áŧ dính trên trán, lại không trang điểm, một khuôn mặt mộc.

Cũng không biết làm sao Lục Minh Thần lại có du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy.

Anh không mệt sao?

Nhưng cô mệt mỏi.

Không chỉ mệt mỏi, cô còn sợ bị anh làm như vậy tiếp nữa thì ba ngày ba đêm không xuống giường được mất.

Thế là cô đành phải khuất phục: “Vậy em chọn một.”

Lục Minh Thần thỏa mãn gật đầu: “Cô gái thông minh. Biết phải làm sao chứ? Em phải phối hợp anh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, thế này anh mới có thể bắn ra sớm được.”

“Ừm, biết rồi.” Tôn Giai Ni đỏ mặt trả lời.

Dù sao cô cũng là người từng xem truyện sắc và phim ‘con heo’ mà.

Kết thúc đàm phán, vật lớn của Lục Minh Thần chôn trong cơ thể cô lại bắt đầu di chuyển lần nữa.

Mà Tôn Giai Ni cũng ngoan ngoãn phối hợp với anh.

Cô chủ động xoa bầu vυ' mình, để anh đạt được kɧoáı ©ảʍ về mặt thị giác.

Đồng thời không ngừng nói ra những lời sắc tình dâʍ đãиɠ, làm cho hai người nhận được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.

“A ~ Côn ŧᏂịŧ của thầy thật tuyệt ~”

“Ni Ni yêu thầy nhất ~ Mỗi lần nằm mơ đều muốn được thầy làm ~”

“Thầy ~ Nhanh một chút ~ Rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào huyệt nhỏ của em a ~”

“A ~ Tuyệt quá ~ Ưm ~ Thầy ~”

Không cần Lục Minh Thần đỡ, cô cũng cố nhịn đau nhức, mở chân mình ra rộng nhất có thể, để cửa huyệt sưng đỏ của mình bại lộ dưới ánh mắt anh.

“Thật dâʍ đãиɠ, chảy nhiều nước như vậy, nói xem, em có phải kẻ lẳиɠ ɭơ không?”

“A ~ đúng ~ đúng vậy ~”

“Ngoan ~ Thầy thích em, kẻ lẳиɠ ɭơ này.”

“A ~ thầy ~ bắn nhanh đi ~ muốn bị đâm nát ~”



Ngày đầu tiên hai người sống chung, mở đầu với bữa tối ấm áp, hạ màn với một trận tình ái say sưa thỏa thích tràn trề niềm vui.