Tôn Giai Ni còn đang nhìn chằm chằm vết tích bị chà đạp trên người mình qua tấm gương, kẻ đầu têu đã đẩy cửa đi vào.
Lục Minh Thần rất hứng thú nhìn động tác cô gái nhỏ một hồi mới yên lặng nghiêng người tiến lên, nắm chặt đôi vυ' mềm mại của cô bắt đầu nắn bóp.
“A!” Cô gái nhỏ toàn thân trần trụi giật mình kêu lên.
Cô xoay người lại, kinh hãi đến biến sắc hỏi anh: “Anh vào bằng cách nào?”
Rõ ràng cô khóa cửa mà.
“Anh có chìa khóa…”
“À…”
Cô thật sự ngu ngốc, không cứu nổi.
Tôn Giai Ni nghĩ đến vết thương của anh, vội vàng đẩy anh ra lại vội vàng tắt vòi hoa sen.
“Ôi, thầy Lục anh ra ngoài trước đi, phía sau lưng anh không thể dính nước.”
Lục Minh Thần lắc đầu, mắt thấy nước ngừng, tiến lên một bước, dán lại cực gần cô.
“Anh cũng muốn tắm rửa.” Giọng nói anh khàn khàn.
“…Vậy anh đợi em một chút.”
Tôn Giai Ni nói xong liền muốn ra ngoài, mặc quần áo mình vào.
Lúc sượt qua người anh lại bị Lục Minh Thần ôm lấy một cái, kéo vào trong l*иg ngực mình.
“Dù sao cũng phải ướt, tắm cùng nhau đi.”
Tắm cùng nhau???
Trời ạ, thế này thích hợp sao?
Tôn Giai Ni xấu hổ mặt ửng đỏ, nhưng Lục Minh Thần đã cầm sữa tắm bên cạnh bắt đầu bôi lên người cô.
“Anh tắm cho em trước, em lại tắm cho anh.”
Anh nói xong, hai tay sờ tới sờ lui trên người cô.
Động tác anh dịu dàng cực kỳ nhưng mà lại mang theo một chút ý không tốt.
Bôi sữa tắm thì bôi sữa tắm, nhưng anh lại ác ý niết đầṳ ѵú cô.
“A ~Thầy Lục ~”
Thân thể từng trải qua việc đời vô cùng mẫn cảm, hai chân Tôn Giai Ni đã có chút như nhũn ra.
“Thế nào?” Lục Minh Thần cắn lỗ tai cô hỏi.
Phạm quy! Phạm quy! Phạm quy!
Đáy lòng Tôn Giai Ni âm thầm kháng nghị, nhưng thực chất lại nhát gan, ngoài miệng chỉ dám nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Đang tắm đấy.”
Nghe vậy, Lục Minh Thần hơi nhíu mày, tóc rối chỗ thái dương hơi ướt, nhìn qua gợi cảm đến không tả nổi.
Anh tiếp tục bóp đầṳ ѵú cô, đồng thời bàn tay trượt vào giữa hai chân cô, tạo bọt biển giữa chỗ tư mật của cô, nhẹ giọng: “Không phải đang tắm hả?”
Cái chữ “Hả” này bị anh cố ý kéo dài ra, âm cuối nhẹ nhàng như một cây lông vũ, gãi nhẹ trái tim Tôn Giai Ni.
Động tác anh quả thật đang tắm rửa cho cô nhưng lại không đơn thuần như vậy.
Anh ép buộc cô tách chân ra, sau đó ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang với giữa chân cô, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hoa huyệt cô.
“Thầy Lục ~” Tiếng cô gái nhỏ như ruồi muỗi, nhỏ giọng gọi anh.
Cô xấu hổ muốn khép chân lại bị anh đè lại.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh xem có rửa sạch chưa.”
Lục Minh Thần nói xong, đưa tay tách hai cánh hoa phấn nộ ra, nhìn gần trong gang tấc.
Tôn Giai Ni xấu hổ không kiềm chế được, giờ phút này chỗ đó toàn là bọt xà phòng, anh có thể thấy rõ mới là lạ!
Cô quay đầu đi chỗ khác, không dám cúi đầu nhìn nhưng lại thoáng nhìn thấy tấm gương.
Vì đã tắt nước nên hơi nước tản đi không ít, ở giữa tấm gương loáng thoáng có thể thấy rõ bóng dáng hai người.
Cô gái trẻ tuổi toàn thân trần trụi, không mảnh vải che thân đứng đấy, mặt đỏ bừng, trong mắt một mảng xuân sắc.
Mà dưới chân cô, người đàn ông thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, anh tuấn cao lớn đang xoa giữa hai chân cô.
Cảnh tượng này quả thật là cảm thấy xấu hổ đến cực điểm! Người này cũng cực kỳ sắc tình!
Sau đó, Lục Minh Thần vừa cẩn thận lại tinh tế xoa bọt chân và sau lưng cô.
Trong quá trình này, hiển nhiên anh mượn cơ hội nắm núʍ ѵú, huyệt nhỏ, còn có mông cong của cô, đều quang minh chính đại trêu đùa một phen.
Không chỉ dùng tay, thậm chí anh còn dùng miệng mυ'ŧ mạnh một lượt.
Làm xong tất cả, Lục Minh Thần dang hai cánh tay, cười nói: “Tới lượt em.”
Á…
Thực ra Tôn Gian Ni rất muốn đi ra ngoài mặc lại quần áo trước, cơ thể trần trụi thế này tắm rửa cho đàn ông với cô mà nói là lần đầu tiên trong đời.
Nhưng thầy Lục đã động thủ trước, cô cũng không tiện nói không.
Thế là cô cũng nghiêm túc tắm cho Lục Minh Thần.
Trước tiên cẩn thận xoa lưng anh một lần tránh đi vết thương, sau đó mới đổi sang phía trước.
Tắm rửa hoàn tất, cô đang muốn lấy khăn lông lau khô cho anh lại bị đè tay lại.
“Thế này là tắm xong rồi?”
“Hả?”
“Vừa rồi anh tắm cho em thế nào?”
Vừa rồi…
Mặt Tôn Giai ni lập tức đỏ bừng, cô líu lưỡi nhìn anh, thầm nghĩ “Chắc là thầy Lục nói đùa thôi.”
Nhưng mà xem ra Lục Minh Thần không có chút ý đồ trêu đùa nào, hai tay anh chắp sau lưng, vẻ mặt thản nhiên trả lời cô, dáng vẻ kia không khác nửa phần so với dáng vẻ chờ cô trả lời sau khi đặt câu hỏi trên lớp học ngày thường.
Rốt cuộc da mặt mỏng, cuối cùng cô gái nhỏ vẫn thua trận.
Cô thoáng tới gần, đầu ngón chân nhún lên, vươn cái lưỡi xinh đẹp phấn nộn ra liếʍ núʍ ѵú Lục Minh Thần.
Xưa nay cô chưa từng làm chuyện như vậy, thế là học động tác trước đó của anh, đầu tiên là liếʍ cẩn thận, sau đó ngậm lấy mυ'ŧ thỏa thích, cắn nhẹ…
“Ưm~”
Lục Minh Thần phát ra tiếng hừ nhẹ vui vẻ.
Khoảng cách hai người rất gần, đến mức Tôn Giai Ni cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng l*иg ngực anh đập.
Liếʍ láp trong chốc lát, Lục Minh Thần ấn tay cô ra hiệu cô hướng xuống.
Cô gái nhỏ nhận được tín hiệu, thế là hơi xoay người, đỏ mặt nhìn chỗ đó của anh.
Côn ŧᏂịŧ đỏ tím vừa to vừa dài, gân xanh bao quanh, nơi đó không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với mấy người đàn ông đóng phim lúc trước cô nhìn thấy từ chỗ Mộ Kiều Nghiên.
Tôn Giai Ni không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ rốt cuộc đêm qua nó cắm vào huyệt nhỏ của cô như thế nào?
“Ni Ni, há miệng.” Lục Minh Thần thúc giục.
Cô gái nhỏ vừa thẹn vừa sợ, kéo dài một hồi mới ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra, chậm rãi ngậm vật lớn trước mắt vào.
Ư~
Chỗ đó mang theo mùi sữa tắm thơm mát lấp đầy khoang miệng trong nháy mắt, tiến vào cực sâu, cô sắp không thể thở nổi.
“Bảo bối ngoan, vào từ từ~”
Lục Minh Thần xoa tóc cô, dịu dàng trấn an.
Giọng nói anh dịu dàng như vậy, lại chứa đựng sự bá đạo không cho người khác từ chối, Tôn Giai Ni gần như sắp chìm đắm.
Thế là cô cố gắng há miệng hơn nữa, ngậm lấy vật lớn thô to liếʍ láp không ngừng.
“Ừm~ Thật là thoải mái~”
Miệng cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã bị chặn lại, cô nhận được khen ngợi, ngẩng đầu lên một chút, mở to đôi mắt, con ngươi vô tội lại xinh đẹp từ dưới lên trên nhìn Lục Minh Thần, mang theo yêu thương sâu sắc.
Gần như trong nháy mắt côn ŧᏂịŧ lại căng thêm một vòng.
Lục Minh Thần nắm lấy tóc cô, bắt đầu ra sức ưỡn eo ra vào.
“Bảo bối, miệng em thật là mềm.”
“Ngậm lấy côn ŧᏂịŧ lớn của thầy thật sự là muốn thầy làm chết em sao?”
“Đừng cắn, cắn đứt làm sao thỏa mãn em?”
“Ừm, bé ngoan.”
Động tác của anh mãnh liệt vô cùng, miệng Tôn Giai Ni đã sưng phồng lên, bị anh chạm đến mất cảm giác.
Nhưng mà thấy anh thoải mái và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cô gái nhỏ nửa ngồi nửa quỳ nơi đó, hoa huyệt càng ngày càng ngứa, hai chân không ngừng kẹp chặt, dâʍ ŧᏂủy̠ điên cuồng chảy ra ngoài.
Ngay tại thời điểm miệng cô đã đau xót tới cực hạn, Lục Minh Thần rút vật lớn ra, anh cũng xoay người theo, ép cô đè xuống tấm gương, giọng nói khàn khàn: “Mở chân ra, nhếch mông lên, để thầy làm em thật thoải mái.”