"Tiểu Kỳ!" Triển Phục Viễn giữ chặt Ngải Kỳ, âm thầm lắc đầu ý bảo cô đừng đi qua.
Ngải Kỳ bối rối nhìn Triển Phục Viễn, sau đó nhìn Dịch Dao đang bị người đàn ông trước mặt đối xử thô lỗ, tiến thoái lưỡng nan bước lên phía trước.
Triển Phục Viễn nhanh chóng nhìn xung quanh để phán đoán tình hình, thấy mọi người không ngừng tới gần, hắn quyết đoán ôm bờ vai gầy của Ngải Kỳ định rời đi. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, bây giờ lại càng cảm thấy không ổn. Mặc dù những năm gần đây công việc làm ăn của cha hắn càng ngày càng lớn, nhưng hắn chỉ là một nhà giàu mới nổi ở thành phố đầy rẫy những người giàu có này, việc nhận lời mời đến dự tiệc rượu An Lục Thiên đã là điều miễn cưỡng rồi, sao có thể còn "Kính mời ngài cùng lệnh lang!" Nhưng hiếm có cơ hội như vậy để bước vào vòng trung tâm quyền quý, cha hân hoàn toàn không nghi ngờ, nên muốn đưa hắn đến xem, mà Tiểu Kỳ không biết ở đâu nghe nói nghe nói sẽ có nhiều ngôi sao ở bữa tiệc như vậy, vì vậy liền làm nũng muốn tới, hắn không nghĩ ra lý do gì để từ chối, nên đã đưa cô ấy đến đây.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ nhìn thấy Dịch Dao ở đây, người đàn ông độc đoán bên cạnh Dịch Dao thoạt nhìn khí thế mạnh mẽ không phải quyền quý tầm thường, trước bảo trì khoảng cách cho thỏa đáng, ai biết anh chưa kịp nhắc nhở Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ đã mắt sắc mà kêu lên tiếng.
“Có vẻ như nam nhân của bạn em không muốn nhìn thấy em, tại sao? Em dụ dỗ anh ta à?” Giọng An Kinh Vĩ không lớn cũng không nhỏ, khiến cho Triển Phục Viễn và Ngải Kỳ khó khăn quay đầu lại có thể nghe rõ lời hắn nói.
Giọng điệu có vẻ thoải mái và vui tươi, nhưng Khang Dịch đã nhìn thấy rõ ràng những đám mây đen trước cơn bão từ khuôn mặt của bạn mình.
"Kinh Vĩ......"
"Ồ ..." An Kinh Vĩ cười khẽ, "Thằng nhóc nhà cậu học cách tán với phụ nữ ở Ý đúng không? Con yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên! Người phụ nữ này không cần tán," cánh tay ôm eo Dịch Dao đẩy về phía Khang Dịch.
" Muốn chơi cầm đi chơi."
Ngải Kỳ quay đầu lại không thể tin được.
Dịch Dao bị đẩy loạng choạng hai bước, Khang Dịch vội vàng đưa tay ra đỡ, trước khi anh chạm vào Dịch Dao, cô đã giữ vững cơ thể và đứng thẳng lưng, đồng thời khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên với vẻ bình tĩnh.
Khang Dịch xấu hổ thu tay lại, theo bản năng nhìn về phía sau, nhưng không thấy bóng dáng của Giản Vân Dao. Anh thực sự cảm thấy An Kinh Vĩ với cô gái này đặc biệt...
An Kinh Vĩ tức giận, rất, rất tức giận. Nếu chỉ là một người phụ nữ để chơi đùa, Kinh Vĩ cũng không chớp được mi mắt, làm sao có thể nói ra nhiều lời trong ngoài bất nhất như vậy! Rõ ràng hắn đang tỏ tình với cô gái này, nhưng Kinh Vĩ lại trút tất cả sự tức giận của mình lên cô gái này, điều này chỉ có thể giải thích một điều - Kinh Vĩ sợ, sợ rằng cô gái sẽ bị ảnh hưởng bởi lời tỏ tình của hắn, hoặc thậm chí bị hắn cướp đi, vì vậy dùng cách mạnh mẽ và kiêu ngạo này thể hiện sự kiểm soát đối với các cô gái.
Loại mùi vị này không dễ chịu đi......
Phát hiện bạn mình đã bất giác động lòng, Khang Dịch tự nhiên thu hồi nửa thật nửa giả hứng thú với Dịch Dao. Vậy vấn của hắn lúc này là, liệu hắn có nên cẩn thận dạy dỗ cậu bạn thân "Làm vô số nữ nhân" nhưng chưa từng yêu, cách để dụ dỗ trái tim người đẹp, hay nên đổ thêm dầu vào lửa cho uống thuốc mạnh chữa bệnh nặng, chờ người đánh đổi máu và nước mắt đổi kinh nghiệm?
Ngải Kỳ đột nhiên đẩy cánh tay của Triển Phục Viễn, ổn định bước chân, vững vàng đi về phía Dịch Dao.
“Tiểu Kỳ!” Triển Phục Viễn không còn cách nào khác, đành phải đi theo.
Nhìn thấy Ngải Kỳ luôn hoạt bát cười nói, nghiêm mặt đi về phía mình, Dịch Dao cong khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười còn xấu hơn là khóc.
Đây là sự lựa chọn của riêng cô, bất luận kết quả gì cô đều tiếp thu! Bất luận là gì!
"Dao Dao, mình biết đây không phải là nơi để nói chuyện, vì vậy mình sẽ không hỏi bạn bất cứ điều gì. Nhưng mình hy vọng bạn biết rằng dù bạn làm gì, mình sẽ tôn trọng sự lựa chọn của bạn ngay cả khi mình không ủng hộ. Lúc gặp phải khó khăn, bạn cần giúp đỡ cho dù khả năng của mình có hạn, xin hãy nói cho mình biết, ít nhất… Mình có thể khóc thay cho bạn khi bạn không muốn khóc!” Cuối cùng, Ngải Kỳ hung ác trừng mắt nhìn An Kinh Vĩ - kẻ cao hơn cô ấy hai cái đầu- một cái, trên đôi mắt tròn xoe những giọt nước mắt lóe lên.
Dịch Dao mũi chua xót, gần như mất kiểm soát, nhưng cô ổn định tinh thần và đáp lại Ngải Kỳ với một nụ cười cảm ơn. “ Mình biết.”
Triển Phục Viễn vỗ vai Ngải Kỳ, cho Dịch Dao một anh mắt ủng hộ rồi gật đầu. Sau đó bình tĩnh nhìn An Kinh Vĩ và Khang Dịch, "Tôi là Triển Phục Viễn, đây là bạn gái của tôi Ngải Kỳ, chúng tôi là bạn của Dịch Dao, bạn tốt."
Ánh mắt An Kinh Vĩ bất định nhìn cậu bé nhỏ hơn mình năm sáu tuổi nhưng xuất hiện trước mặt hắn lại cao lớn, sau khi nghe lời giải thích "khoe khoang" về mối quan hệ của hắn ta và Dịch Dao, cuối cùng vì cố kỵ thân phận hắn cũng cố nén lại ác độc trong lòng, không nói ra lời làm cho đối phương xấu hổ.
“Tiểu Ngải, Phục Viễn, mình không sao… Mình sẽ nói rõ với các bạn sau.” Dịch Dao bình tĩnh lại.
"Vì cái gì muốn về sau, hiện tại không thể nói sao?" Kinh Vĩ bước lên nửa bước, ôm lấy bờ vai trần mịn màng của Dịch Dao, nhẹ nhàng xoa xoa, “Em không định giới thiệu với hai người bạn tốt của em sao, tôi là ai sao?”
Dịch Dao dường như ngây người, sau đó ngước mắt nhìn hắn, “Vậy em nên giới thiệu ngài như thế nào, theo ý của ngài, ngài là gì đối với em?”
Lão tử chính là người đàn ông thao em chết đi sống lại! Một câu đột nhiên vọt đến cổ họng, cuối cùng lại bị lý trí kẹt ở cổ họng. Ánh sáng trong đôi mắt đen láy của An Kinh Vĩ gần như có thể gom thành lửa, ánh mắt không coi hắn ra gì của cô gái nhìn hắn khiến anh ta gần như phát điên!
"Ngài hy vọng em trả lời thế nào? Kim chủ? Em đã từng lấy một xu của ngài chưa? Chủ nhân? Em đã từng ký hợp đồng mua bán hầu gái chưa? Ngươi chỉ là một kẻ dùng thủ đoạn đê
hèn để bắt tôi không thể không mặc ngươi bài bố, không hơn."
Không hơn...... Không hơn! Cô ấy —— An Kinh Vĩ vừa kinh ngac vừa tức giận khi phát hiện hắn không thể phản bác. Cô ấy thực sự ... Chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì từ bản thân hắn! Hắn sở dĩ có thể tùy ý đè cô ở dưới thân, ra vào thân thể của cô, chỉ bởi vì cô không màng tất cả bảo vệ bạn cô! Từ lần đầu tiên gặp mặt, lần thứ hai gặp mặt, với tư thái con tin mạnh mẽ mà không dung như vậy, hắn chưa bao giờ nghi ngờ quyết tâm của cô, càng khiến anh không bao giờ nghĩ rằng nếu cô không quan tâm đến sự sống chết của mẹ con Mạnh Nina, cô bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi hắn!
Bất cứ lúc nào!