Chương 30. Tất cả con cháu đều cho em.
Chu Dao thật sự không biết làm sao, gậy thịt trong tay lại phồng lớn thêm ra, miệng cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô ngẩng khuôn mặt đỏ bừng của mình lên, nổi giận quát: “Này… Không biết phải liếʍ làm sao ….”
Trình Nghị vươn tay ra vuốt ve môi cô, đôi mắt cháy bỏng chứa đầy tìиɧ ɖu͙©: “Em hôn nhẹ rồi dùng lưỡi liếʍ nó đi!”
Chu Dao nghe lời hôn lêи đỉиɦ đầu một cái, mỗi một tấc cô cũng không bỏ sót, mỗi một tấc đều in nụ hôn của mình lên, đến tận cùng gốc rể, phần rừng rậm ở hai túi thịt vẫn còn ướt sủng nước, cô cũng nén hết xấu hổ xuống hôn lên đó, bên ngoài nhìn nhăn nheo, xúc cảm mềm nhũn, nhưng nhiệt độ còn cao hơn môi cô mấy lần.
Cô vùi đầu vào nơi ấy, mùi hương nam tính lại càng nồng đậm hơn, khiến khuôn mặt đỏ bừng của cô lại cháy bùng lên, đám cỏ thô ráp của anh cọ lên mặt cô khiến nó ngứa ngứa, Chu Dao nâng hai túi thịt khổng lồ kia lên, vươn lưỡi ra liếʍ nhẹ một vòng, tựa như đang liếʍ trái cây mát lạnh mềm ngọt.
Anh thở hổn hển đầy khiêu gợi: “Ha …Vợ anh thật tuyệt.”
Cảm nhận được hơi thở gấp của anh, Chu Dao cảm giác tiểu huyệt của mình đã chảy nước, trong lòng không hề chống cự chuyện liếʍ mυ'ŧ gậy thịt cho anh, được anh cổ vũ cô càng ra sức hơn nữa, đầu nhỏ đong đưa ở thân dưới của anh, liếʍ từ gốc liếʍ lên, thoa nước miếng khắp thân thể của nó.
Cô hôn lên đầu nấm nóng hổi của anh, lỗ nhỏ trên đó lập tức trào ra một dòng nước trong suốt, cô lè lưỡi ra liếʍ lấy, cuốn phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ này vào miệng, chép miệng thưởng thức mùi vị đó, hơi mặn nhưng không phải là rất khó ăn.
Rồi cô liếʍ hút ở lỗ nhỏ đó vài lần, nuốt hết toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra vào miệng, liếʍ hết bên này sang bên kia, còn dùng lưỡi nhỏ liếʍ lấy nơi đi tiểu của anh.
Trình Nghị nắm tóc cô giật về phía sau, ánh mắt dính chặt vào cử chỉ dâʍ đãиɠ đang ăn gậy thịt của cô.
Cô quỳ gối bên giường, vụng về liếʍ cho anh, cánh môi căng mọng ngậm lấy đỉnh đầu xấu xí đen tím kia, cái lưỡi thơm mềm xấu hổ lấp ló, chạm vào gậy thịt nóng bỏng của anh lập tức sợ hãi rụt về.
Cô không biết cách khống chế lực, nên đôi khi sẽ cắn lấy gậy thịt, kỹ thuật khẩu giao của cô rất ngây ngô, nhưng những lần đầu của cô gái này đều trao cho anh, mặc dù đau nhưng anh cũng cảm thấy sung sướиɠ ngất trời.
“Ui… Cái miệng đáng yêu của da^ʍ nữ cũng biết mυ'ŧ gậy thịt.”
Mông của Chu Dao vểnh lên thật cao, lắc lư qua lại, nếu có cái đuôi khẳng định là rất giống chú chó nhỏ.
Trình Nghị liếʍ liếʍ môi, đưa tay xuống dưới nắm lấy bầu ngực to tròn của cô vuốt ve, vợ anh đúng là mẫu cẩu xinh đẹp nhất, lẳиɠ ɭơ nhất thôn, còn anh chính là gả chó săn hung ác cuối thôn, mỗi ngày đều chặn đường mẫu cẩu này lại trêu chọc, không cho cô đi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ nhưng không thể làm gì anh.
Ở trước mắt người đến người đi mà cưỡi cô,đâm vào cái huyệt nhỏ của cô, làm cô lớn bụng, để cô sinh cho anh một ổ chó con.
*Mẫu cẩu: ý nói cɧó ©áϊ, nhưng do hơi sượng mình vẫn để nguyên văn.
Lưỡi nhỏ của da^ʍ nữ nghịch ngợm chui vào trong lỗ nhỏ của đầu nấm, bàn tay cũng học theo cách anh nắm gậy thịt xóc lên xuống, toàn bộ thân gậy đều là nước bọt trơn trợt của cô.
Trình Nghị đặt tay lên đầu Chu Dao, híp mắt hưởng thụ kỹ thuật khẩu giao của cô.
Chu Dao liếʍ hơi mạnh lên lỗ nhỏ đó, vui vẻ liếʍ từ gốc rể lên thẳng đỉnh đầu, thịt cự vật giật nẩy dữ dội, trượt ra khỏi bàn tay của cô.
Lỗ nhỏ mở ra bắn thẳng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lên mặt, đầu, cổ của cô, ngay cả lông mi cũng dính vài giọt, còn lại theo khuôn mặt cô trượt dài xuống dưới, đọng lại trên ngực giống như sữa tắm.
Chu Dao muốn tránh mà không kịp, bị anh bắn đầy mặt, dính dấp cả hai mắt cũng không mở ra được.
Trình Nghị giữ chặt cằm Chu Dao, ép cô há miệng, tay kia tuốt gậy thịt thật nhanh, bắn một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vào miệng cô.
“Fuck! Mẫu cẩu lẳиɠ ɭơ! Bắn hết cho mẫu cẩu dâʍ đãиɠ này!”
Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng cô, một giọt cũng không lọt, Chu Dao nắm chặt tay anh giãy giụa, trơ mắt nhìn anh rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ hôi tanh vào miệng.
Trình Nghị nghiêm giọng quát: “Ngoan ngoãn nuốt hết cho ông!”
Gương mặt anh thật hung ác, bàn tay lớn nắn chặt cằm cô, khiến Chu Dao sợ hãi không dám cự tuyệt, rướm rướm nướt mắt nuốt hết vào bụng.
Anh ép cô há miệng thè lưỡi ra, để cho anh thấy rõ cô đã uống sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chừa một giọt mới chịu buông cô ra, cúi đầu hôn lên miệng cô, ngậm cắn cánh môi sưng đỏ.
Trình Nghị ôm cô đặt lên giường, bày ra tư thế nửa quỳ nửa nằm sấp, mông vểnh cao lên, để cho bánh bao ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ và lỗ cúc mập múp lộ ra.
Trình Nghị cắm ngón tay vào trong tiểu huyệt mập mạp kia, huyệt thịt đã đủ ẩm ướt, lập tức anh đổi thành cự vật tím đen chằng chịt gân xanh đẩy vào bánh bao béo mập đó, hai cánh hoa môi đầy đặn cũng chủ động ngậm mυ'ŧ lấy đầu nấm của anh.
Trình Nghị rướn người lên phía trước, gậy thịt lấp đầy miệng huyệt, vọt thẳng vào trong đường hành lang chật hẹp mất hồn, thịt non bên trong ẩm ướt ngập nước bao vây lấy phân thân của anh, sướиɠ đến mức tê dại cả da đầu.
Anh lắc hông để gậy thịt chôn sâu vào thân thế co quắp của cô: “Mẫu cẩu dâʍ đãиɠ nhiều nước thật.”
“Ưm ư ~~” Chu Dao rên khẽ một tiếng, vật to lớn kia lấp đầy tiểu huyệt của cô, khiến cô ăn không trôi.
Trình Nghị vỗ lên mông cô một cái, thân dưới đẩy lên phía trước cắm vào da^ʍ huyệt: “Mẫu cẩu bò về phía trước, nhanh!”
Cảm giác chếnh choáng, lý trí để suy nghĩ cũng không có, trong đầu Trình Nghị chỉ có một ý niệm, chơi nát da^ʍ huyệt của cô!
Lại đánh thêm một phát, lần này thật sự anh dùng sức khá lớn, năm ngón tay còn in rõ ràng trên thịt mông trắng nõn của cô.
Người đàn ông này điên rồi, Chu Dao bị anh khống chế tạo ra tư thế xấu hổ vô cùng, giống như hai chú chó đang giao phối với nhau, tiểu huyệt bị anh cắm, mông bị anh đánh bò về phía trước, cô tức giận nói: “Anh coi em là gì vậy hả?”
Đáng tiếc, lời nói ngọt ngấy như đang làm nũng này không có chút tác dụng nào với đàn ông cả.
“Xem em như mẫu cẫu của anh! Mẫu cẩu nước chảy lênh láng thành sông, mẫu cẩu dâʍ đãиɠ, lẳиɠ ɭơ, ‘đâm’ chết em!”
Tốc độ của người đàn ông càng lúc càng thô bạo, đỉnh qυყ đầυ đẩy hoa tâm, nhiều lần chạm vào tử ©υиɠ.
Thân thể Chu Dao mềm nhũn, chân run rẩy, khó khăn bò về phía trước, muốn chạy trốn khỏi cơn tình ái dọa người này: “Ưm, ôi ~~ Em không phải là mẫu cẩu ~~”
Trình Nghị rạp người nằm trên lưng Chu Dao, nói từng lời bên tai cô: “Em chính là mẫu cẩu của ông, ông là chó săn to lớn, dùng chym này ‘đâm’ chết em, mẫu cẩu dâʍ đãиɠ.”
“Bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ chó đực này vào tử ©υиɠ em, để em sinh cho ông một ổ chó con.”
“Chym này chơi có sướиɠ không?”
Tên lưu manh này miệng toàn lời bậy bạ, những lời thô tục dâʍ ɖu͙© cưỡиɠ ɠiαи lỗ tai Chu Dao.
Nước mắt Chu Dao lại tuôn trào: “Hu hu… Em không phải là mẫu cẩu… Trình Nghị… Buông em ra ….”
Cánh tay mạnh mẽ vẫn giữ chặt eo của Chu Dao, anh lắc hông thật nhanh, thật mạnh, gậy thịt hung mãnh đáng sợ kia thật sự muốn đâm xuyên qua hạ thể của cô.
“Fuck! Da^ʍ huyệt của mẫu cẩu chặt quá! Phải ‘đâm’ nát vụn cái huyệt này của em mới được.”
Chu Dao thật sự rất sợ anh, bị vật to lớn kia từ trên cao đóng xong, cô muốn chạy trốn, lại bị nó đâm vào miệng tử ©υиɠ nhiều lần, vừa xót đau vừa sung sướиɠ lại có chút sợ hãi, sợ anh đâm thủng qua bụng cô mất, cuối cùng thì sợ quá khóc thét lên.
Thân thể không ngừng run rẩy, ngay cả giọng nói, tiếng khóc cũng run rẩy theo: “Hu hu … Em không được… Chịu hết nổi rồi… Hu hu hu …”
Trình Nghị ôm cô lật lại, hạ thể hai người vẫn cứ quấn quýt lấy nhau như cũ, đỉnh đầu tam giác xoay vòng nghiền nát mọi thứ trong tử ©υиɠ cô.
Thân thể Chu Dao run rẩy dữ dội, phun nước tung tóe khắp nơi, nằm trong ngực anh co giật không ngừng, khóe mắt vì khóc mà đỏ bừng, còn nấc thành tiếng, cả người lẩy bẩy, tiểu huyệt bên dưới co quắp kịch liệt, xoắn chặt lấy phân thân của Trình Nghị, nhưng anh không chút để ý, mở rộng chân cô ra hết cỡ, mang dịch con cháu của mình toàn bộ rót vào trong tử ©υиɠ của cô.
Vợ khóc nấc cả người run run, khiến đầu óc đang hỗn độn của anh thanh tỉnh hơn rất nhiều, hôm nay anh say rượu nên càng thêm thô bạo, lại có thể ‘làm’ cô đến khóc.
Thân dưới của hai người gắn liền với nhau, Trình Nghị tựa như đang ôm một đứa bé, một tay bấu chặt mông cô, một tay sờ soạng mái tóc ướt nhẹp rối bời đầy mồ hôi của cô, nhỏ giọng dỗ dành.
“Vợ, đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng lắm.”
Toàn thân cô rả rời, rúc vào ngực anh thành một khối mềm mại nho nhỏ, tiểu huyệt bên dưới còn ngậm chặt phân thân to lớn của anh không nhả, làm cho trái tim mạnh mẽ của anh cũng hóa thành vũng nước.
Cao trào quá mức dữ dội, Chu Dao còn chưa hồi phục lại tinh thần, hai mắt mờ mịt sương mù, nước mắt không ngừng lăn dài, thân thể còn đang co giật, bên dưới căng phồng muốn vỡ ra.
Cô nghe thấy tên lưu manh kia nhỏ nhẹ dỗ dành, căm giận cắn lên ngực anh một cái, đồ lưu manh, sắp ‘làm’ chết cô rồi! Kết quả, cô cắn mạnh như thế cũng chỉ để lại trên da ngực một dấu răng nho nhỏ, da thịt của tên lưu manh này dày thật.
Cô nhướng đôi mắt ậng nước lên nhìn anh, oán giận: “Anh sắp gϊếŧ chết em rồi! Hức ~~ Anh gϊếŧ chết em rồi mới vừa lòng hả dạ ~~”
Chu Dao vừa nói lại vừa khóc, cũng không ngừng đánh lên người anh, vành mắt phiếm hồng, chóp mũi cũng ửng đỏ, gương mặt vươn đầy nước mắt với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, Trình Nghị cảm thấy cô như vậy rất là xinh đẹp, nhìn cô khóc anh đau lòng muốn chết.
Trình Nghị kéo chăn trên giường lau sạch mặt cho cô, bàn tay to vuốt sống lưng để cô dễ thở hơn: “Vợ à, em là tim gan là bảo bối của anh mà, sao anh có thể cam lòng gϊếŧ chết em được, em đừng khóc, đừng tức giận nữa.”
Nghe anh gọi từng tiếng ‘vợ yêu’ ‘bảo bối’ này nọ, nước mắt Chu Dao cũng dần ngừng rơi, chợt nhớ ra tiểu huyệt còn đang ngậm lấy hung khí đáng chết của anh, cô lắc lắc cái mông muốn nhổ nó ra.
“Rút ra đi, hức, anh rút ra …”
Trình Nghị còn chưa sướиɠ đủ, gậy thịt bên trong tiểu huyệt của cô còn đang sưng phồng, nhưng cô gái yếu ớt này lại ầm ĩ không chịu phối hợp, nếu là người khác, dám đảm bảo Trình Nghị sẽ chẳng thèm quan tâm cô ta sống chết thế nào, hung hăng ‘chơi’ một trận cho sướиɠ rồi hãy nói tiếp.
Nhưng ai bảo cô gái lẳиɠ ɭơ này là vợ anh kia chứ, không còn cách nào anh đành phải rút cự vật tím đen xấu xí kia ra, không có vật chắn lại, dâʍ ɖị©ɧ trong tiểu huyệt của cô ồ ạt tuôn ra, dính lên bắp đùi của anh.
“Vợ anh nhiều nước thật, anh sẽ liếʍ sạch cho em.”
Nếu không thể chơi tiểu huyệt được thì anh cũng phải tìm kiếm phúc lợi khác chứ. Trình Nghị đặt cô lên giường, ôm lấy mông nhỏ của cô, anh vác hai chân cô lên vai, tư thế này khiến cho nửa người trên của Chu Dao lơ lững rời khỏi nệm giường.
Trình Nghị vùi đầu vào trong tiểu huyệt của cô, ra sức gặm cắn, anh ngậm lấy hai cánh hoa môi ẩm ướt, mυ'ŧ nghe chần chậc, lại dùng răng kẹp viên thịt đỏ cương cứng nhô ra nhay cắn, lưỡi to cũng len lõi chui vào trong khe huyệt mà vét sạch dâʍ ɖị©ɧ của cô.
Bị cái lưỡi thô ráp của anh thô bạo càn quét ở nơi nhạy cảm nhất của mình, hai chân Chu Dao run rẩy nhưng lại rất sướиɠ khoái, dâʍ ɖị©ɧ cũng tiết ra văng tung tóe lên mặt anh.
Trình Nghị lè lưỡi liếʍ sạch không bỏ một giọt, cuối cùng anh tự tay tuốt lấy gậy thịt của mình, vạch tiểu huyệt mập múp của cô ra bắn vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra vung vẩy khắp, vẩy lên giường và cả người Chu Dao.