Chương 31. Liếʍ
Khi Chu Dao tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình cô, với tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại xem giờ, thân thể chỉ mới động nhẹ mà mông cô đau nhức vô cùng “Ui ~~” Cô quay đầu ra sau nhìn thử, mông cô bầm tím cả rồi, tối hôm qua, đồ lưu manh kia không biết uống rượu nổi điên gì, ‘chơi’ cái mông của cô thật hung ác.
Sau khi mặc quần áo đàng hoàng đi ra ngoài, Chu Dao đứng ở lầu hai nhìn xuống, thấy anh ở trần mặc quần short, ngồi trên sofa phòng khách nói chuyện điện thoại, trong tay còn kẹp điếu thuốc cháy dở.
Chu Dao ôm mông đi đến, Trình Nghị nhìn thấy cô, bèn nói với người bên kia máy: “Có gì mai đến công ty hẵng nói.” Xong rồi lập tức cúp điện thoại, điếu thuốc trong tay cũng bị anh dụi vào tàn gạt.
Chu Dao đứng trước mặt anh, quay lưng lại vén váy lên, hai cánh mông nở nang hiện ra với đầy dấu ngón tay xanh tím, bi thảm dọa người.
Trình Nghị còn chưa kịp phản ứng, mông của cô đã hiện ra trước mắt anh, và trong mắt anh lấp đầy hình ảnh mông tròn căng mướt của cô, nhìn thấy thảm cảnh do mình tạo ra, anh có chút lo lắng sờ sờ mông cô.
Thân thể Chu Dao co rúm lại: “Ui ~~ Đau ~~ đừng có sờ~”
Cô lập tức căm hận: “Anh nhìn xem đêm qua anh nổi điên lên làm gì đi.”
Tuy trước đây anh vừa hôn vừa cắn, mỗi lần cũng sẽ khiến cô cả người đầy dấu vết, nhưng lần này quá mức nghiêm trọng, mông cô dường như rất đau, bước đi cũng thấy đau.
Trình Nghị tự biết mình đuối lý, vội vàng nhận lỗi: “Vợ ơi, anh sai rồi, để anh lấy thuốc mỡ thoa cho em nhé.”
Chu Dao bị anh ôm ngược về phòng, toàn bộ quần áo bị cởi sạch, nằm bẹp trên giường, tấm lưng trắng ngần như tuyết cũng đầy dấu vết mờ ám, anh ngồi bên cạnh thoa thuốc cho cô, lấy tay chà xát cho ấm lên trước, để thuốc thấm vào nhanh hơn, lòng bàn tay anh thô ráp lại còn có vết chai sần, mông nhỏ bị thương của Chu Dao cho dù được anh xoa nhẹ cũng thấy đau chịu không nổi, liên tục kêu rên không ngớt.
Trình Nghị nhìn cánh mông vốn trắng trẻo lại bị mình biến thành ra thế này cũng không nỡ, lúc đầu ở bên cô anh còn rất lý trí, tối hôm qua sau khi rượu vào lại trở nên thật thô bạo.
Sau khi thoa thuốc xong, anh đau lòng cúi đầu xuống hôn lên bờ mông cô, lại đẩy khe mông ra hôn lên cúc huyệt hồng nhạt bên trong, anh dùng lưỡi của mình liếʍ láp một phen.
Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, Chu Dao lo sợ anh lại muốn ‘làm’, cô còn chưa nghỉ ngơi khỏe đâu, tiểu huyệt tối hôm qua bị anh ‘làm’ vẫn còn đau, cô uốn éo mông ngăn không cho môi lưỡi anh tiến công.
Giọng nói của cô dần trở nên không ổn định: “Ưm ~~ Anh đừng hôn chỗ đó, em còn mệt chết đây này ~~”
Trình Nghị hung hăng hôn vài cái ở cúc huyệt của cô, rồi mới ngẩng đầu lên thở hồng hộc, hai bàn tay đầy gân xanh đặt hai bên người cô, như có như không đè lên, hôn lên gò má lộ ra khỏi chăn của cô.
“Đói không? Anh làm cho em.”
Món duy nhất mà anh có thể làm được đó là trứng gà chiên và rau luộc.
Chu Dao cười: “Anh không cần đến công ty sao? Đã hơn một giờ chiều rồi.”
Trình Nghị cắn lên bả vai mịn màng của cô một cái, bình ổn lại xao động trong lòng: “Bận lâu như vậy rồi không có thời gian dành cho em, hôm nay không đi, sẽ ở nhà với em.”
Chu Dao xoay người lại, lộ hết khuôn mặt ra ngoài, khóe miệng cong lên một nụ cười, hai lúm đồng tiền bé xíu hiện ra, đôi mắt sáng lấp lánh: “Em muốn đi dạo phố hẹn hò với anh, chứ không muốn ở nhà đâu.”
Nếu ở nhà, anh sẽ cứ mãi ôm cô động tay động chân làm chuyện xấu, không nói quá đó chính là hẹn hò trên giường.
Cô rất hài lòng, khoảng thời gian trước anh bận rộn, chung đυ.ng không bao nhiêu, hiếm khi cô làm nũng với anh, nũng nịu như bé gái: “Chúng ta chưa hẹn hò lần nào cả.”
Trình Nghị hôn lên má lúm đồng tiền của cô, cười nói: “Tất cả đều nghe lời vợ.”
Chu Dao đẩy anh rời khỏi người mình, cô phải chuẩn bị đi hẹn hò, Trình Nghị bật cười, đè cô dưới thân hôn hít hồi lâu mới bò dậy.
Vì đây là lần đầu tiên họ hẹn hò, nên Chu Dao trang điểm nhẹ một chút, mặc một chiếc váy dài liền thân màu vành nhạt, kiểu dáng của váy làm vòng eo của cô nhỏ xíu, bộ ngực lại cao ngất, lại còn mang đôi giày cao gót.
Trình Nghị đã thay đổi quần áo xong từ lâu, ngồi dưới lầu hút thuốc đợi cô, áo của anh với váy của cô cùng màu. Nhìn thấy cô mặc váy liền như vậy, vòng eo đã nhỏ không bằng một nắm, hai chân thẳng tắp thon dài, trái cổ của Trình Nghị lăn lên lộn xuống, không muốn ra ngoài, chỉ muốn đè cô dưới thân, chơi đùa cả ngày.
Anh dụi thuốc lá trong tay, đứng lên ôm cô ra khỏi nhà, bàn tay không an phận, sờ mó lên ngực của cô, Chu Dao tức giận: “Lão Trình! Có thể đừng sờ tới sờ lui mãi được không hả?”
Trình Nghị cắn lỗ tai cô một cái, trong giọng nói còn có chút bất đắc dĩ: “Anh già lắm hả? Không phải chỉ lớn hơn em mấy tuổi thôi sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Dao toát lên tinh nghịch: “Ba tuổi là một thế hệ, chúng ta là cách nhau ba thế hệ đó.”
Trình Nghị cười xấu xa, xoa nhanh ngực cô, ngón tay của anh chen vào khe ngực: “Rảnh ngực này cũng bị anh liếʍ, thử hỏi còn có chỗ nào trên người em mà anh chưa liếʍ qua?”
Khuôn mặt Chu Dao đỏ ửng, nguýt anh một cái, cái thằng cha này đúng là không thể nói chuyện được, trong đầu toàn là sắc dục: “Mặc kệ anh.”
Đầu tiên là hai người đi ăn cơm, Chu Dao đã lên mạng xem trước, một nhà hàng tây, bầu không khí cũng không tệ, hơn nữa vào giờ này cũng không quá nhiều người nên không cần xếp hàng chờ, nhưng khi Trình Nghị nghe cô gọi bifteck bò chín mười phần, không nhịn được cười phá lên.
Chu Dao bực mình nói: “Em thích ăn chín hết không được à.”
Trình Nghị cười không dứt, nhận lấy phần thịt của cô cắt thành miếng nhỏ giúp cô: “Được được được…”
Cơm nước xong hai người lên tầng trên của trung tâm thương mai xem phim, Chu Dao đi mua bỏng ngô, tuy là mới vừa ăn xong, nhưng xem phim không có bỏng thì sẽ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Lâm Ngữ Hi đang chọn đồ trang sức ở cửa hàng châu báu bên kia, tiếng nhân viên bán hàn khen tặng nịnh nọt bên tai, vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được người quen, thân hình anh cao lớn khỏe mạnh, khuôn mặt nghiêm nghị nam tính, so với khí chất cao ngạo năm đó đã trầm ổn hơn rất nhiều.
“A Nghị.”
Trình Nghị nghe thấy có người gọi tên mình, xoay đầu lại, nhìn thấy người yêu cũ đã lâu không gặp, cô ta thay đổi rất nhiều, khuôn mặt trang điểm cẩn thận quần áo đúng mực, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ tự tin.
Lâm Ngữ Hi chào hỏi với anh: “A Nghị, đã lâu không gặp, em ở xa xa nhìn thấy người giống anh, không ngờ đúng là anh thật, thật không thể tin được anh mà cũng đi xem phim.”
Trước đây, anh không nhẫn nại với cô ta nhất chính là những thứ này, bọn họ đi dạo phố không đến mấy lần, lẽ nào bây giờ bên cạnh anh đã có một người phụ nữ, làm anh thay đổi.
Trình Nghị cúi đầu cười cười, thái độ cũng không ỡm ờ, đối với cô ta cũng giống như bạn bè bình thường: “Đi cùng bạn gái đến đây.”
Trong nụ cười của anh không giấu được cưng chìu, khuôn mặt trang điểm cẩn thận của Lâm Ngữ Hi hơi cứng lại, miệng như ăn phải sáp: “Hiện tại anh có khỏe không?”
Trình Nghị nói: “Khỏe, còn cô.”
Giọng nói anh hờ hững đầy khách khí.
Lâm Ngữ Hi nở nụ cười khổ sở: “Ông già đó năm ngoái đã qua đời, em với vợ ông ta đang tranh chấp tài sản cả năm nay.”
Trình Nghị cười cười không ý kiến, năm đó, cô chọn con đường kia thì họ sớm đã thành người xa lạ, cũng không còn thường xuyên trò chuyện.
Chu Dao mua bỏng ngô ở quầy thức ăn, từ xa đã nhìn thấy Trình Nghị đang đứng cùng một cô gái cao gầy xinh đẹp, cô gái kia đang nói chuyện với anh, thái độ rất quen thuộc.
Sau khi mua xong, cô đến chỗ anh, tò mò hỏi: “Cô gái vừa rồi là ai vậy anh?”
Trình Nghị nhận lấy đồ trong tay cô, một tay ôm lấy bả vai cô đến khu vực xoát vé vào trong, hời hợt: “Một người bạn bình thường thôi.”
Mặc dù Chu Dao cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không đơn giản chỉ như vậy, nhưng cô chỉ ừm một tiếng cũng không hỏi gì thêm.
Tìm được chỗ ngồi xuông, cô nhặt một viên bỏng ngô cho vao miệng: “Đây là lần đầu tiên em đi xem phim với người khác đấy.”
Trình Nghị nghe thấy trong lòng khẽ động: “Còn chuyện gì khác muốn làm anh cũng sẽ theo em, miễn là em không chê anh và khoảng cách ba thế hệ giữa chúng ta thôi.”
Chu Dao vỗ lên tay anh, trong lòng như mật, ngoài miệng lại sẳng giọng: “Ai muốn anh theo chứ.”
Bộ phim thật sự rất buồn cười, Chu Dao cười không ngớt, kết phim là đôi tình nhân vì kết hôn đã cãi nhau một trận, cuối cùng mới bước vào ngưỡng cửa hôn nhân, ở nơi giáo đường đối mặt với cha xứ đọc lời thề, giọng nói chân thành và ánh mắt kiên định, Chu Dao cảm động rươm rướm nước mắt, lúc họ trao nhẫn cưới, nước mắt cô cũng chảy dài.
Trình Nghị vừa bực mình vừa buồn cười, không hiểu cái này có gì tốt khiến cô phải khóc, anh cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Khóc gì chứ, muốn kết hôn thì ngày mai theo ông đi nhận giấy.”
Chu Dao liếc dài anh một cái với đôi mắt ngập nước, tên lưu manh này sao hiểu được ước mơ có một hôn lễ hoàn mỹ của thiếu nữ được cơ chứ.
Hết phim ra ngoài, đôi mắt Chu Dao vẫn còn hồng hồng, lớp trang điểm bị nước mắt làm lấm lem: “Em đi phòng vệ sinh sửa sang một chút.”
Chu Dao nhìn gương sửa lại lớp makeup, cô gái vừa rồi nói chuyện với Trình Nghị cũng đứng ở bồn rửa tay, ánh mắt hai cô gái chạm nhau trong gương, Chu Dao cười cười với cô ta.
Lâm Ngữ Hi không hiểu vì sao mình không rời đi, ở bên ngoài chờ hai người họ xem phim xong ra ngoài, nhìn thấy Trình Nghị ôm một cô gái trong ngực, giúp cô cản dòng người đi ra, ngũ quan của cô gái kia dịu dàng thanh nhã, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ đứng đến ngực của anh.
Giống như chim non nép vào người, tư thế của họ rất thân mật, ánh mắt chạm vào nhau không cách gì che đậy được ám muội triền miên, đây chính là cô gái đã làm anh thay đổi.
Nhìn cảnh này, trong lòng Lâm Ngữ Hi khó chịu lên men, không kiềm được đi theo cô ấy vào phòng vệ sinh, cô ta chủ động chào hỏi cô: “Chào cô, tôi là Lâm Ngữ Hi.”
Chu Dao cười đáp lại: “Chào cô, tôi là Chu Dao.”
“Tôi biết Trình Nghị, anh ấy có nói với cô tôi là ai hay không?”
Chu Dao đã sửa lại lớp trang điểm, tay đặt vào vòi nước cảm ứng, có chút tò mò không hiểu vì sao cô ta lại hỏi như vậy: “Anh ấy có nói, cô chỉ là bạn bình thường của ảnh.”
Khóe miệng Lâm Ngữ Hi cong lên, đôi môi đỏ mộng mở lời: “Tôi là bạn anh ấy không sai, vì sao anh ấy lại không nói tôi là bạn gái cũ của ảnh?”
Cô ta cũng đi đến rút giấy lau trong hộp ra: “Hình xăm trên lưng ảnh vì tôi mà xăm đấy.” Giọng nói của cô ta chứa đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và ngạo nghễ.
Chu Dao khựng lại, động tác lau tay cũng dừng, trái tim không khỏi quặn đau, hoảng loạn trong nháy mắt cô không biết phải trả lời thế nào cho tốt.
Lúc trước gọi video, cô vô tình nhìn thấy hình xăm trên lưng anh, nhưng cô cũng không nhìn kỹ, thì ra là xăm vì cô gái trước mắt này.
Chu Dao nuốt xuống sự ghen tuông đang chận ngang cổ, cười cười: “Cô Lâm nói với tôi những chuyện này làm gì? Ai mà chẳng có quá khứ.”
Lâm Ngữ Hi lại nói: “Trước ngực tôi cũng vì ảnh mà xăm một cái.”
Chu Dao đờ người, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Anh ấy liếʍ cả bên dưới cho tôi, ảnh có liếʍ cho cô không? Hôm nay, trước khi ra cửa, anh ấy còn liếʍ mông của tôi đấy.”
Chỉ một câu này đã trở thành cú đấm hung ác với Lâm Ngữ Hi, người đàn ông gia trưởng kia lại có thể liếʍ phần dưới của phụ nữ, Lâm Ngữ Hi không ngờ anh lại yêu cô gái này đến như vậy, cô ta đứng ngây người không nói được điều gì.
“Cô Lâm, chúng tôi còn phải hẹn hò nên đi trước, tạm biệt.”
Chu Dao vòng qua người cô ta, ném khăn giấy trong tay vào sọt rác rồi đi ra ngoài.
Trình Nghị đứng chờ ở bên ngoài, đi lên đón cô: “Vợ ơi, em còn muốn đi đâu chơi?”
Nghe thấy anh gọi mình là ‘vợ’ cô không khỏi nghĩ rằng có phải anh cũng sẽ gọi cô gái kia như vậy hay không, tuy là cô có nghĩ qua, trước khi đến với cô anh cũng có người phụ nữ khác, nhưng cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ vì cô ta mà đi xăm hình.
Trong lòng cô không nén được giấm chua, trái tim quặn lại đau đớn: “Không đi, em muốn về nhà.”
Dọc trên đường về, cô đều rầu rĩ không vui, không thèm nói chuyện với anh, Trình Nghị cho rằng cô còn đang đắm chìm trong cảm xúc vì bộ phim kia, cái hộp nhỏ trong túi quần cấn vào bắp đùi anh, anh đang suy nghĩ lúc nào đưa cho cô mới thích hợp.
----- 50 like cho chương sau nha mọi người ơi, tiếc gì một cái ngón tay nè