Chương 4. Tự mình cắm ngón tay vào tiểu huyệt
Tối hôm qua, Chu Dao nằm mơ cả đêm, tất cả đều là dáng người khỏe mạnh và phân thân to lớn của một người đàn ông, sáng sớm hôm sau thức dậy, miệng lưỡi khô nóng, tiểu huyệt ẩm ướt dinh dính.
Ngày hôm nay, cô ở cửa hàng mà trong đầu đều là côn ŧᏂịŧ màu tím sậm lắc lư kia, buổi tối ra về còn ghé siêu thị mua vật dụng hàng ngày, nhớ tới chuyện đêm qua, người nọ có nhắc cô mua tai nghe, nên tiện thể cô mua lấy một cái.
Về nhà cũng đã mười một giờ, tắm rửa xong tóc còn chưa sấy khô, cô liền kéo rèm cửa sổ lại cẩn thận, rồi mở máy tính, lên trang web thì nhận được tin nhắn của anh, gửi đến vào lúc mười giờ mười lăm, đơn giản chỉ vài chữ: “Có ở đó không” cộc lốc đến mức, ngay cả dấu chấm câu cũng lười đánh.
Cô vội vàng trả lời anh: “Bây giờ mới về nhà, anh vẫn còn đó chứ?” Chỉ một chốc sau, anh ta đã gửi lời mời video đến.
Trình Nghị sẽ không nói cho cô biết ngày hôm nay anh từ chối đi nhậu, về nhà sớm rồi ngồi đợi trước máy tính cả tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng mở xem cô đã trả lời tin nhắn hay chưa.
Tối hôm qua, chat X với cô qua màn hình, lại có thể cho anh cảm giác thú vị hơn cả việc dùng súng thật đạn thật chơi đùa tiểu huyệt hơn nhiều, sau khi cô out, anh còn ngồi đó nghĩ đến cái da^ʍ huyệt kia, cả một đêm mộng xuân, người con gái trong mơ không thấy rõ khuôn mặt, vóc người xinh đẹp, da trắng thịt mềm, hai chân thon dài quấn chặt hông anh, bọn họ làʍ t̠ìиɦ vô cùng hài hòa.
Anh ba phen mấy bận căng mắt muốn nhìn rõ gương mặt cô gái cũng không được, nhưng tiểu huyệt non mềm mũm mĩm đó lại nói cho anh biết người con gái ấy là ai.
Sau khi thức dậy, anh lại cảm thấy mất mác, buồn bực vô cớ, Trình Nghị ông đây có khi nào thức tỉnh bởi mộng xuân đâu?
Tối hôm qua, anh cắt chụp vài hình ảnh cô đang tự sướиɠ lưu trong điện thoại, cả ngày hôm nay, ở công ty khi nào rảnh rỗi là lấy ra xem, phóng to tiểu huyệt béo mập kia ra, thịt mềm đỏ ửng, anh mê mẩn nhìn chòng chọc, suýt chút nữa đã lè lưỡi ra liếʍ màn hình.
Lý Minh Hiên tò mò không biết sao hôm nay tên này cứ cầm điện thoại nhìn chằm chằm một phút cũng không buông, biểu hiện trên mặt vừa say mê lại vừa ham muốn.
Trình Nghị chờ người trong lòng như đốt lửa, đã trễ vậy rồi còn chưa trả lời, cô ấy quên mất lời hẹn đêm qua sao? Hay là không hài lòng về anh? Điều đó không có khả năng, anh đối với ‘chym to’ của mình rất có lòng tin, bao nhiêu phụ nữ nhìn thấy nó cũng phải cầu xin anh chơi đùa đó.
Ngay lúc anh còn suy nghĩ lung tung, tiếng âm báo tin nhắn đã vang lên, vừa nhận được câu trả lời của cô, anh không kịp chờ đợi đã vội vàng gọi video qua, thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải quên, cũng không phải là không hài lòng về anh.
Không biết cô ấy hôm nay có mua tai nghe hay không, thật muốn nghe giọng điệu rên rĩ của cô một chút, khẳng định sẽ rất dâʍ đãиɠ.
Màn hình video mở ra, cô gái kia hôm nay mặc một chiếc váy ngủ mới màu hồng nhạt hoa nhí, không giống với váy áo mỏng manh gợi cảm đêm qua, ghế ngồi cũng đã thay mới, có lẽ đêm qua đã bị dâʍ ɖị©ɧ của cô làm ướt rồi.
“Có mua tai nghe chưa?”
Chu Dao đắp khăn lông trên đầu, vừa lau tóc vừa nhìn người đàn ông trong màn hình, vẫn thân trên trần trụi như trước, cơ bắp trên người cuồn cuộn rắn chắc, giống như thú dữ ẩn nấp sau camera.
Cô không khỏi tò mò rằng anh làm công việc gì, là giáo viên thể dục hay huấn luyện viên thể hình? Hình như không phải, bởi vì cơ bắp trên người anh không giống như luyện tập mà thành, ở anh tràn đầy vẻ đẹp nam tính hoang dã.
“Mua rồi.”
“Kết nối tai nghe đi.”
Chu Dao ngoan ngoãn cắm tai nghe vào, bởi vì cô không biết điều chỉnh, nên có chút tạp âm, cô đứng dậy chỉnh lại đầu cắm phía sau.
Cô vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Chào anh.”
Giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu có chút sợ hãi của cô gái vang lên trong mirco, cuối cùng thì Trình Nghị cũng đã nghe được giọng của cô, không biết khi gọi tình có phải sẽ càng nũng nịu đáng yêu hơn không? Anh không khỏi chờ mong đến lúc cô động tình rêи ɾỉ phóng đãng.
“Chào em.” Giọng nói của anh trầm lắng thành thục, đầy nam tính, rất giống với suy nghĩ của cô.
Chào nhau xong hai người đều im lặng không lên tiếng, Chu Dao cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn là không phải cuộc sống hiện thực mặt đối mặt nói chuyện với nhau, như vậy sẽ càng thêm xấu hổ.
“Khụ khụ, anh tên Trình Nghị, còn em, nếu không ngại thì cho anh biết tên được không?” Trình Nghị ho khan một cái cho nhuận họng rồi mới đặt câu hỏi.
Chu Dao sửng sốt, tên sao? Bọn họ chỉ là người xa lạ, quen nhau qua mạng online thì không cần nói tên cho nhau biết! xuất phát từ tâm lý cẩn thận nên cô tùy tiện bịa ra một cái tên giả: “Vương Hi.”
“Tên em rất êm tai.”
“Cảm ơn, tên anh cũng vậy.”
Hôm qua thì hai người đi thẳng vào vấn đề, còn hôm nay không biết tại sao lại chuyện trò tâm sự, dù cũng chỉ là đôi ba câu ngập ngừng, xem ra anh cũng không phải là người nói chuyện trên trời dưới đất, Chu Dao nghĩ, người đàn ông này rất tốt…. Ít nhất … Anh không giống với một số đàn ông khác, hỏi tới hỏi lui, trêu qua ghẹo lại, tự cho mình đẹp trai, làm người khác chán ghét.
“Bắt đầu thôi.” Người đàn ông đó vừa nói xong đã thẳng tay lột quần xuống, để lộ ra cái vật đầu sỏ làm cô tâm thần không yên cả ngày hôm nay, phân thân to lớn màu đỏ tím, dựng đứng đối mặt với cô, oai phong lẫm liệt, kiêu ngạo vô cùng.
Chu Dao nhăn mũi, đưa tay len lén chọt vào đỉnh đầu to tròn đỏ hỏn của anh, tên vô lại, tại mày mà tao không chuyên tâm làm việc được.
Trình Nghị thấy cô vén váy lên, hôm nay cô cũng không mặc qυầи ɭóŧ: “Vân vê hai cánh hoa môi đi.”
Có thể do giọng của anh rất dịu dàng, cô gái lập tức nghe lời dùng ngón tay nhào nặn hai cánh hoa môi béo mập của mình, chỉ một lát sau đã trở nên ươn ướt, tiểu huyệt cũng bị cô xoa nắn tuôn ra không ít dâʍ ɖị©ɧ.
Trong tai nghe truyền đến tiếng thở dốc nho nhỏ của cô: “Ha ~~”
Tiếng rên rĩ ngọt ngấy mềm mại ấy tựa như dòng điện len lỏi vào sống lưng của anh, tê dại, ngứa ngáy, gậy thịt đang nắm trong tay cũng lớn lên mấy phần, giật giật không ngừng.
Trình Nghị khàn giọng nói: “Chà xát tiểu hạch đi.”
Chu Dao vừa sờ lên, tiểu hạch đột ngột căng cứng lại, cô ra sức sờ loại một hồi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn khiến cô hét to lên: “A~~~”
Toàn thân cơ thể run rẩy liên hồi, trong huyệt nhỏ cũng ào ào tuôn ra một luồng dâʍ ɖị©ɧ.
Hơi thở của anh cũng nặng dần, ra lệnh cho cô: “Tự nhét ngón tay vào tiểu huyệt của em đi.”