Vẽ Khói

Chương 2

Tôi muốn về nhà…câu nói cứ văng vẳng bên tai khiến cho người đàn ông đó cảm thấy khó chịu…

Ông ta chỉ tay ra cánh cửa …cánh cửa bật mở ra vị trưởng tộc chạy vào cúi lạy…

-Ngài có gì dạy bảo ạ

-Cô ta có đúng là con cháu dòng họ Ngô không

-Dạ đúng ạ,đích thân tôi đã đi đón dâu nên xin ngài cứ yên tâm

Bộ xương đứng dậy những con bọ từ cửa sổ chạy vào chui vào miệng ông ta…ông ta nhai nhồm nhoàm…

-Cô ta không phải con cháu họ Ngô…đồ ngu

Hiền nhìn thấy bộ xương ăn những con bọ ,cô ôm miệng chạy ra ban công nôn thốc nôn tháo,cô nhìn xuống thấy mình đang ở độ cao rất cao…bên dưới toàn vách đá…Hiền vừa nôn vừa khóc “ Mẹ ơi cứu con với…mẹ ơi “…

Tôi khóc lớn rồi chợt thấy ớn lạnh sau lưng tôi quay lại thấy bộ xương đó …ông ta dơ bàn tay xương xẩu của mình ra tôi gạt mạnh

-Tránh xa tôi ra,đồ lập dị

Trưởng tộc đứng bên trong quát lớn “ Cô sao dám ăn nói với ngài ấy vậy”

-Các người đã bắt cóc tôi ,trả tôi về nhà đi và anh đừng hoá trang thế này nữa tôi thấy rất kinh khủng…

Tôi nhận ra anh ta lúc nãy ăn những con bọ tự chui vào miệng…tôi thấy rùng mình…hắn k phải hoá trang…

Hiền nói xong rồi ngất lịm…ông ta nhìn Hiền rồi lừ mắt tên tộc trưởng tên Hồ Khởi

-lần này ngươi thật sự sơ xuất

-Tôi xin lấy cái chết để bù đắp sai lầm này thưa ngài…

Vị tộc trưởng rút con dao ra định đâm thì bộ xương đó lừ mắt khiến con dao hất văng ra xa…

-Trước khi chết hãy cố làm tròn bổn phận của mình ,cô gái họ Ngô đó ta cần viên đá giao ước…nếu không tao sẽ mãi mãi là một con quỷ không thể hồi sinh…truy tìm viên đá đó về đây ngay…

Tại nhà của Hạnh…cha mẹ Hạnh ăn ngủ k ngon,họ quyết định dọn ra nước ngoài sống…Hạnh phản đối gay gắt

-Bố mẹ sao thế con k đi đâu

-Bố nghe nói vua mèo đã chết và tộc mèo đang muốn ông ta hồi sinh…

-Chuyện đó là thật hay đùa vậy bố,chết rồi sao có thể hồi sinh được

-Theo ghi chép họ đưa xác ông ta nằm dưới đáy hồ,nước đổ vào hồ mỗi ngày là máu của những cô gái còn trinh tiết để nuôi dưỡng linh hồn của ông ta…

Hạnh cười ngặt nghẹo

-Bố sao có thể tin những câu chuyện như thế này được chứ ,tất cả là bịa đặt

-Im miệng,khi xưa tộc mèo cao quý họ nắm giữ những thứ thiêng liêng mà người thường không thể biết,họ tu luyện trên núi như những đấng tối cao…đến cả nhà nước còn k có uy quyền gì với họ ,họ lập một xứ riêng có đức vua cai quản theo luật của họ…con nên biết có nhiều thứ chúng ta phải tránh k đơn giản đâu con…

-Con chả sợ gì hắn cả,con còn ở đây còn cưới xin

-Phá cái thai đi mày phải ra nc ngoài ngay bây giờ…nếu k muốn chết…

Trên chiếc xe ô tô dài như chiếc xe buýt…Hiền ngủ ngon lành trên chiếc ghế…cô bật dậy thì thấy bộ xương ngồi ở hàng ghế bên cạnh …ông ta nhắm mắt …Hiền vừa run nhưng cứ ngó rồi thụt lại sau chiếc rèm ghế…cô lại ngó ra cứ nhìn chăm chú bộ xương…cô thụt lại suy nghĩ “ Họ không phải hoá trang”

Hiền lại ngó đầu ra ngó thì không thấy ông ta đâu…cô ngoảnh đi ngoảnh lại thì thấy đã đang ngồi trước măt khiến cô càng sợ…

-Ôi mẹ ơi ( lấy tay che mắt)

-Ta ngồi đây cho ngươi dễ nhìn hơn không đúng sao?

-Tôi nhìn khi nào ( cãi cùn)

Hiền bỏ tay xuống định cãi thì thấy mặt ông ta mắt đỏ chỉ là bộ xương nên lại chột dạ…cô cười gượng gạo “ Trời hôm nay đẹp quá gió hiu hiu “

-Lạnh rồi mặc áo vào,gió lạnh sẽ làm cơ thể rét nếu không đủ ấm chứ không đẹp hiu hiu thổi đâu…

-Ông có lạnh không

Câu nói của Hiền khiến ông ta khựng lại…

-Ngươi tên gì

-Tôi tên Hiền còn ông

-Ta là Kha Vũ

-Ông không phải con người đúng không,tôi đã thấy ông ăn những con bọ…

-Đúng vậy khi xuống đây ta sẽ giúp ngươi xoá kí ức

-Không đừng…tôi sẽ coi như đây là kỉ niệm với ngài Kha Vũ đây dù cho có là gì thì cám ơn đã đưa tôi trở về …

Ông ta với chiếc áo khoác bên cạnh tôi choàng lên vai tôi…giây phút đó trên chiếc xe rộng lớn tất cả như đóng băng…tôi k còn cảm giác sợ nhiều như trước…cứ như mình đang lạc vào một câu chuyện cổ tích…

Tôi được mời xuống xe ngay trước cửa nhà,họ rất lịch sự …tôi cứ đứng nhìn chiếc xe đi khuất…vừa bước chân vào cửa bà ngoại tôi khóc lớn “ Mày đi đâu bây giờ mới về,sao mày lại bỏ trốn ngay ngày cưới,mặt mũi của bố mẹ mày của tao và nhà Duy…mày sao lại thế hả”

-Cháu bị bắt cóc bà ạ nhưng họ nhầm người

-Mày nói bắt cóc ai mà tin được ôi dời ơi là dời…

Tôi buồn bã khi thấy bà khóc,tôi tìm điện thoại trong phòng…Duy nhắn rất nhiều tin và cuộc gọi…tôi biết có lẽ tôi đã vướng phải sai lầm lớn nhất cuộc đời…

Nhà Hạnh đanh dọn đồ ra cửa thì chiếc xe của Kha Vũ đi thẳng vào trong sân…ông ta ngồi trên xe còn Hồ Khải vị tộc trưởng cùng đám người áo đen lao vào nhà Hạnh,bố Hạnh thấy liền nhắm mắt ngồi phịch xuống ghế

-Cô con gái ông đâu,giỏi lắm dám đánh tráo cả cô dâu,các người sẽ phải trả giá cho những hành động của mình…lũ ngu dốt…

-Chúng tôi xin được sửa sai có được không

-Viên đá giao ước đâu

-Dạ đây…đây rồi ( bố Hạnh đưa cho Khải còn mẹ Hạnh lén ra sau báo cho con gái lẩn trốn)

-Chúng tôi cần con gái ông nữa

-Cháu nó vừa ra ngoài sẽ về ngay ạ

-Ngô Đạt,con gái ông còn trinh trắng k vậy

-Cháu nó…cái đó tôi

-Nếu k còn trinh trắng là do ông k giữ ,con ông sẽ phải chết để thể hiện lòng thành kính tới đức vua hiểu không?

-Vâng…tôi hiểu…tôi hiểu

Ngô Đạt sợ đến nỗi hai tay run bần bật…

Tôi hẹn Duy ra quán cafe để nói chuyện…Duy để tôi chờ cả buổi nhưng anh nhất định k ra…tôi đứng dậy trả tiền nước rồi ra về khi trời đã tối…đi bộ dọc con phố tôi chợt thấy Duy đang ngồi uống trà sữa cùng một cô gái còn khá trẻ…tôi biết dù có gọi hay giải thích thế nào có lẽ Duy k chịu được sự sỉ nhục này…lòng tự trọng của anh k cho phép anh nói chuyện với tôi chăng?….

Tôi lặng lẽ đi ra chỗ Duy đang ngồi ,tôi nhìn Duy rồi cười nhẹ

-Hoá ra anh ở đây

Duy vỗ vai cô gái trẻ “ em anh,anh nói chuyện riêng chút nhé”

Tôi cười “ Sao anh lại nói em là em của anh,cô ấy là ai vậy”

-Người anh đang tìm hiểu,anh nghĩ sau chuyện em đã làm thì giữa chúng ta còn có thể nói chuyện…

-Em k sai và em muốn anh nghe em nói

-Em nói em bị bắt cóc nhưng rồi lại trả lại em vì biết nhầm,ai sẽ tin được,có lẽ tình yêu của em dành cho anh chỉ là một trò đùa đúng không Hiền

-Không phải như thế đâu,em thật sự rất khó giải thích

-Em đừng giải thích vì nói gì cũng đã quá muộn,chúng ta từ nay về sau đường ai nấy đi ,k ai vướng chân ai điều gì ,anh nói xong rồi…

Duy đứng dậy trả tiền rồi quàng vai cô gái trẻ kia đi qua mặt tôi…tôi ngồi cười rồi khóc …như đang mỉa mai chính bản thân mình…tình yêu đầu tiên của tôi đã chết như vậy đấy…

Hạnh ngồi run bần bật ở góc nhà khi bố mẹ cô đã bị treo cổ ngay trước mặt cô…Hạnh như bị hoảng loạn…

Hồ Khải nói với Kha Vũ giọng cẩn trọng

-Thưa ngài còn cô ta

-Đã vấy bẩn rồi ( Kha vũ đứng mặc bộ đồ thể thao mũ chùm kín đầu)

-Tôi hiểu rồi…

Hạnh đến cầu xin “ Tôi cầu xin các người,tôi đang mang thai,xin hãy để tôi và đứa bé được sống,hoặc chỉ cần để tôi sinh ra đứa trẻ …

Hồ Khải thở dài

-Ngài có thể nào vì cô ta đang mang thai

Kha Vũ bỏ chiếc mũ trên đầu xuống…Hạnh thấy bộ đầu lâu liền hét lên “ Ôi gì vậy…a a a a”

-Ta cho người một cơ hội ( giọng vang lớn)

Hạnh sợ cứ cúi đầu k dám nhìn …

-Vâng ,tôi làm tất cả hãy để tôi được sống …được sống ( Hạnh sợ đến mức níu tay lên ngực áo)

-Nếu ngươi đưa cô gái đó tới đây đêm nay ta sẽ cho người sinh ra đứa trẻ trọn vẹn

-Cô gái đó là ai ạ

-Cô gái ngươi đánh tráo

Hồ Khải ngạc nhiên trước lời nói của Đức Vua…

Kha Vũ quay đi ông ta đưa viên đá vào miệng,gương mặt dần dần hình thành những lớp thịt…ông ta trở lại đúng nguyên trạng là một con người trong bộ đồ thể thao…đôi mắt sắc bén sống mũi cao và đôi môi đỏ khiến Hồ Khải còn ngạc nhiên

-Chúc mừng đức vua,chúc mừng ngài đã trở lại là chính mình

-còn thiếu 2 viên đá nữa nhất định phải tìm bằng được nếu không ta vẫn chỉ có xác còn linh hồn vẫn là một con quỷ…

-Tôi hiểu thưa ngài…

Tôi trở về nhà thấy cô gái giống tôi đang ngồi khóc ở cửa…thấy tôi cô ấy ôm

-Hiền ơi giúp mình làm ơn với

Hiền trong chiếc váy dài qua đầu gối choàng chiếc áo cadigan mỏng chợt buông chiếc túi đang cầm vì ngạc nhiên…

-Cậu là cô gái đó đúng k,cậu đã làm gì tôi,tại sao cậu lại hoán đổi tôi,tôi mất tất cả vì cậu,tất cả cậu hiểu không…

-Tớ k còn trong trắng ….

Hạnh kể lại cho Hiền nghe toàn bộ,Hiền cũng sợ

-Họ gϊếŧ cả nhà cậu rồi sao k báo công an ,à có báo cũng k có chứng cứ gì cả,bọn họ thoắt ẩn thoắt hiện…ai tin chúng ta được đây

-Ông ta nói sẽ gϊếŧ tớ khi tớ đang mang thai nhưng nếu đưa cậu tới ông ta sẽ dể tớ sinh con

-Sao lại liên quan đến mình,mình không biết đâu,cậu về đi tớ cũng về đi ngủ đây…

Hai người áo đen đi vào nói “ Hết giờ rồi”

Hạnh khóc lớn khi bị kéo đi “ Hiền ơi tôi đang mang thai chỉ một chút thôi,ông ta sẽ gϊếŧ mẹ con mình,cậu làm ơn”

Hiền quay đi rồi khựng lại thấy tờ siêu âm mà Hạnh đưa ,cô bật khóc …rồi chạy ra bên ngoài gọi “ Hạnh ơi”

Hạnh vùng vằng chạy ra ôm Hiền…” Hiền ơi làm ơn giúp tớ ,chỉ cần đêm nay thôi”

Tôi đi tới một khách sạn của gia tộc mèo đó…thang máy đưa tôi lên tầng cao nhất…Hạnh hỏi “ Bạn tôi đi đâu vậy Hồ Khải ông ta nói chỉ cần đến nói chuyện thôi mà”

Hồ Khải cười nhếch mồm “ Cô nên đi nghỉ đi nhiệm vụ đã xong,cố sống tốt còn sinh ra đứa trẻ khoẻ mạnh”

Hiền cười tươi vẻ phúc hậu “ Chắc chỉ nói chuyện thôi đừng lo,cố lên,chia buồn cùng cậu và gia đình”

Hạnh gục xuống khóc thang máy đóng lại…tay tôi run lên …

-Các người muốn gì

-Tôi có một lời khuyên cho cô,Hạnh đã vấy bẩn vào danh dự khi là người đã có đính ước với ngài Kha Vũ mà lại mang thai với kẻ khác,nếu cô muốn giúp cô ấy hãy nhớ làm tốt ,nếu không đêm nay sẽ là đêm kết thúc của Hạnh,cô có thể k đến nhưng tấm lòng của cô tôi nghĩ đã tới thì hãy giúp đến cùng…

Thang máy mở ra một căn phòng bằng kính với những ánh nến…tôi ngạc nhiên quay lại thì thang đã đóng…tôi ấn mở mà nút k hiện…nến vụt tắt tôi cảm thấy sợ …

-Có ai không…tôi đến để nói chuyện đây ạ

Từ sau Hiền bàn tay quàng lấy cổ cô nói giọng vang vọng “ Tóc cô rất thơm,ta thích”

Hiền sợ hai bàn tay nắm lấy váy

-Tôi có thể làm gì để Hạnh có thể khoẻ mạnh sinh ra đứa bé

-Ta muốn ngủ với cô 10 đêm …nếu cô chịu nổi qua 10 đêm ta sẽ cho cô ta sống thật khoẻ mạnh,cô k thể từ chối vì ta đã chấm cô rồi

-Hoá ra anh…bệnh hoạn…

Tôi quay lại anh ta k còn là bộ xương…anh ta tóc vẫn ướt người đô rắn chắc lại chỉ quấn chiếc khăn tắm…nhưng giọng nói và ánh mắt k hề thay đổi…Anh ta muốn tôi ngủ với anh ta chỉ 10 đêm…hắn là đức vua cao quý có trong truyền thuyết…