Vẽ Khói

Chương 1

Này em…làm vợ anh nhé…

Câu nói của người đàn ông đối diện làm tôi cảm thấy hạnh phúc đến tận cùng,người đàn ông tôi yêu đang ngỏ lời muốn lấy tôi làm vợ…Anh ấy và tôi đã yêu nhau được hai năm sau một lần gặp nhau đi thiện nguyện anh chủ động làm quen tôi…

Tôi là Hiền một giáo viên dậy mầm non còn anh là giám đốc của một nhà mạng viễn thông…gia đình anh k đồng ý cho anh yêu tôi nhất là mẹ anh…bà không thích ra mặt khi mỗi lần tôi đến chơi bà đều dè bỉu

-Người ta nói lấy vợ xem tông ,gia đình phải thật sự có tư cách tốt thì mới vào làm dâu nhà này được …

Câu nói đó có lẽ là câu nói làm tôi thấy mặc cảm tự ti nhất…bởi vì gia đình tôi bố mẹ tôi đều đã ly dị từ khi tôi còn rất nhỏ,ai cũng đã đi lấy chồng và lấy vợ,tôi sống cùng bà ngoại…Anh ấy tên Duy…bản chất anh là người hiền lành nên khi tôi đề xuất chia tay anh đã buồn bã đi uống rượu bia rồi say xỉn suốt ngày nên mẹ anh chủ động liên lạc với tôi

-Bác có nói gì sai thì cháu bỏ qua cho bác ,thằng Duy nó say xỉn tối ngày về nhà thì cục súc cãi lại cha nó,giờ thì nó tức bỏ nhà ra ngoài mấy hôm nay không về,cháu khuyên bảo nó dùm bác nhé…

-Dạ vâng…

Tôi đến căn chung cư mà anh mua ở gần công ty anh …anh nói sau này khi kết hôn chúng tôi sẽ tới đây sống…chuông cửa vang lên anh ra mở cửa…cái nhìn đầu tiên là Duy phờ phạc,râu ria xồm xoàm …anh có vẻ ngại khi thấy tôi

-Anh ổn không

-Anh ổn,em vào đi

Tôi vào bên trong chai bia để đầy trên bàn…Duy nhặt vội đống chai rồi ném vào thùng rác

-Sao anh k về nhà…

-Mẹ a gọi cho em à

-Vâng…bác rất lo cho anh

-Lo cho anh thì đừng nói những câu làm chúng ta phải chia tay…

-Chúng ta k môn đăng hộ đối ,em chỉ k muốn chúng ta có những bất đồng về thân phận xã hội sau này…còn em vẫn yêu anh

-Anh mặc kệ anh bất chấp hết…anh bất chấp tất cả …

Tại toà nhà plaza sang trọng giữa con phố trung tâm …1 cô gái sách một đống đồ hiệu vừa đi vừa nói chuyện vẻ kiêu ngạo với hai đứa bạn

-Bố mẹ tao dạo này thoải mái lắm,quẹt gần 500 củ của ông bà rồi mà chưa thấy gọi cuộc nào luôn

-Hạnh này có bao giờ mày suy nghĩ sao bố mẹ mày chiều mày đột xuất vậy không

-Uk kì lạ ,cũng chiều nhưng k thoải mái như hôm nay…kệ thôi tối nay lên bar quẩy sập sàn luôn…

Tại Hà Giang thuộc phía Bắc Việt Nam…trên đó có khu biệt lập của tộc mèo …một cô gái mặc chiếc váy trắng bỏ chạy dọc đồi chè…đám người đang hô lớn truy tìm …mẹ của cô gái tay run run nắm tay con…

-Chạy…chạy đi con…chạy đi thật xa nơi này…chạy đi con…chạy đến nơi không có nỗi đau…chạy đi con

-Còn mẹ thì sao ạ

-Mẹ cả đời làm nô bộc của tộc mèo ,có chết mẹ cũng chết ở đây con à

-Con k đi đâu mẹ …

-Con còn trẻ còn cả tương lai

-Ông ấy là kẻ đã chết tại sao ,tại sao vậy hả mẹ

Hai mẹ con còn chưa kịp thở thì xung quanh họ những người đàn ông mặc áo trắng và đen xen lẫn nhau tay cầm cây gậy…một người đàn ông mặc bộ đồ như đồ tang đi ra chỉ gậy vào hai mẹ con “ Treo cổ chúng lên cành cây để răn đe”…

-Đừng xin hãy cho con tôi được sống…làm ơn…

Người mẹ già khóc lóc van xin nhưng họ vẫn kéo cô con gái đi sâu xuống dưới đồi chè…

Mẹ của Duy đến tận nhà bà ngoại tôi để nói chuyện người lớn,xin cưới tôi về làm dâu nhà anh…

-Cháu Duy và cháu Hiền đều đã đến tuổi nhà cháu xin phép cho hai con được đến với nhau

Bà tôi cười nụ cười hiền từ

-Nếu đã đến lúc lấy chồng thì phải lấy thôi,con bé thiệt thòi từ nhỏ nên sang đó có gì k phải mong thông gia bên đó chỉ bảo thêm …

-Dạ …cái đó xin bên nhà thông gia cứ yên tâm…

Hôm đó chúng tôi đã định ngày ăn hỏi rồi cưới luôn…Duy mời bạn bè tới để tiện thông báo và ăn một bữa chia tay độc thân…Duy say xỉn bám vào vai tôi rồi hôn cổ tôi…

-Anh thèm lắm rồi ,anh yêu em vì em là cô gái luôn giữ quan điểm trong chăn gối nhưng sắp tới chúng ta kết hôn rồi ,anh muốn dc động vào em được không?

-Anh say rồi ,em muốn để dành cho tới khi kết hôn,chúng ta cũng hôn nhau rồi ôm nhau rồi mà

-chuyện kia khác,em sợ giống phương bạn em sau khi quan hệ thì người đàn ông đó bỏ luôn đúng k? Anh khác em phải hiểu anh chứ

-Em tin anh nhưng em muốn dành điều thiêng liêng đó cho đêm thiêng liêng nhất…

-Rồi anh chịu em rồi đấy,nói ra bảo quen hai năm chỉ ôm hôn thì chắc mấy thằng nó cười anh mất…

Tôi cười nhạt rồi ra về…chính mẹ đẻ tôi khi tôi còn bé tôi đã nghe được bố hằng đêm trì chiết mẹ “ Mày ngủ với thằng nào hả con đĩ,mày lừa bố mày ,chửa đẻ ra để trói tao đúng không,từ đầu nghĩ mày ngoan,mày ngon hoá ra mày ngủ với bao thằng rồi,nói”

Bố giật tóc mẹ còn tôi nằm im sau cánh cửa

-Em chỉ yêu một người cũ và có quan hệ nhưng là quá khứ sao anh cứ trì chiết em ,ngay từ đầu anh đã nói là anh không quan tâm quá khứ cơ mà

-Chẳng có thằng nào ngủ với vợ thấy nát quá mà k quan tâm cả,trinh tiết quan trọng mà mày là một con đĩ dễ dãi…

Câu nói con đĩ dễ dãi khiến cho tôi ám ảnh đến tận bây giờ,tôi chỉ muốn cho người là chồng của mình…tôi k muốn giống như mẹ đau khổ chỉ vì chữ trinh…

Hạnh say xưa ở quán bar trở về nhà,bố cô ta là chủ tịch công ty dầu khí …nhà họ giàu co với khối tài sản kếch xù…ông ta có 3 cậu con trai và có duy nhất cô con gái rượu,chỉ vì cô ta quá ăn chơi nên ông ta đành nghiêm khắc…người mẹ của Hạnh khóc thút thít…

-Con ơi là con …bố mẹ phải làm sao đây

Bố của Hạnh đập tay xuống bàn

-Thôi đi ,chuyện gì đến cũng phải đến

-Sao gia đình ông lại giao ước với cái tộc mèo dở hơi đó,ông giao ước sao lại bắt con gái ông chịu…nơi đó nội bất xuất ngoại bất nhập,ông định đẩy con tôi vào chỗ chết hay sao

-Nếu nó k cưới ,nó cũng sẽ chết,đó là tộc mèo (tay bố Hạnh run lên) nếu sai lời họ thì chúng ta cũng sẽ chết và cả ba đứa con trai của bà nữa,tôi k còn cách nào khác,bà lựa nói chuyện với con đi

-Chúng ta có tiền mà anh,ai có thể đến bắt con đi được

-Họ vừa có quyền lại vừa có tiền và họ hơn chúng ta hẳn một bậc,bà đừng để sai lầm nhỏ làm hại cả gia đình…

Hạnh ngẩn người gãi đầu ,mẹ của cô ôm lấy

-Con chuẩn bị lấy chồng

-Mẹ trêu con à lấy ai được

-Là Vua mèo,Vua mèo con à…

-Con làm hoàng hậu chắc

Hạnh cười ngặt nghẹo nhưng nhìn mặt mẹ của cô nghiêm túc khiến cô tắt nụ cười…

Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa,bố mẹ tôi đều tới nhưng không ai nói chuyện với ai,dù sao lòng tôi cũng rất vui khi thấy bố mẹ đang đứng chào hỏi khách ở cửa…Tôi đã 22 tuổi giờ thì tôi sắp lên xe hoa ở tuổi còn rất trẻ,hồi hộp là thứ khiến tôi nhớ tới nhất…tôi đi ra lại đi vào khi ngồi trong phòng chờ…

Bên kia phòng đối diện phòng Hiền là Hạnh…cô ngồi khóc suốt cả buổi

-Con khóc xưng mắt lên làm sao được

-Mẹ nói chú rể này lại còn kp là ông vua đó thế thì cái ông đó sao k tới

-Họ nói sẽ cưới theo nghi thức của họ ,chú rể không được ra ngoài…nên tạm thời chú rể này để che mắt thiên hạ vậy con ạ

-Con k chịu đâu,ở đó là nơi thế nào mẹ còn kb sao mẹ nỡ gả con tới đó

Bố của Hạnh nhìn hai mẹ con khóc mà ông ta xót xa…ông ta quay lại thì thấy tộc trưởng của tộc mèo đứng ở cửa trong bộ vest đen…

-Đây là con gái của ông

-Đúng vậy

-Tộc mèo chúng tôi rất vinh dự khi được đón tiểu thư về làm vợ đức Vua …

-Tôi nghe nói đức Vua đã chết từ lâu vậy chuyện đó là thế nào

Tộc trưởng khựng lại,ông ta xua tay “ Ngài ấy vẫn đang sống rất tốt ,đừng tin vào những lời xàm xí bên ngoài,khi ổn định vài tháng ông có thể tới thăm con gái”

-Vậy thì tôi yên tâm rồi,chứ nếu ngài ấy chết rồi thì còn cưới vợ làm sao được

Tộc trưởng cười nhếch mồm,tộc mèo tới rất đông gần kín khán phòng,họ trang nghiêm đón cô dâu trong những bộ vest và đàn bà mặc áo dài rất lịch sự…ai nấy đều nghiêm nghị…

Tiếng nhạc du dương…hai cô gái với gương mặt giống hệt nhau đều mặc chiếc váy cô dâu …bọn họ đứng ở hành lang nhìn nhau mà ngỡ ngàng…

“ chúng ta thật sự giống nhau”

Tôi nhận ra cô gái đối diện quá giống mình chỉ khác cô ấy ở đuôi mắt có nốt ruồi còn tôi thì không…chúng tôi nhìn nhau cười nhẹ rồi lướt qua nhau…

Hạnh chạy vội vào nói với bố mẹ

-Có chuyện này con muốn nói có cô gái giống hệt con mẹ ah

-Nói linh tinh gì vậy

-Cô gái đó có gương mặt giống hệt con,nếu bố mẹ muốn con không phải đến đó làm dâu thì hãy giúp con …giúp con hoán đổi cô dâu…bố mẹ nhìn ra kia mà xem

Hai người nhìn Hiền đang hồi hộp đi lại ở hành lang…họ k tin ở mắt mình…mẹ Hạnh nghi ngờ

-Có lẽ nào là con riêng của ông k

-Bà điên à,làm gì có

-Tại sao trên đời lại có hai đứa giống đến vậy

-Con bà nó đi sửa mũi đập hàm rồi còn kia là nó đẹp tự nhiên ,bà nhìn nó đẹp có cứng như con bà đâu…

Hạnh cứ nhìn Hiền…cô sờ lên mặt “ K ngờ trên đời có cô gái đẹp tỉ lệ hoàn chỉnh như mình phẫu thuật vậy,hay cô ta cũng phẫu thuật”…

-Ông tính đi,con ông lên chốn rừng rú đó rồi là mất con,bọn họ cứ bí hiểm,đến chú rể còn kb mặt …

-Nhưng k lẽ đổi vậy là làm hại người ta

-Còn hơn là làm hại con ông

Hạnh quát “ Con còn có thai với bạn trai nữa rồi cơ”

Bố cô rụng rời tay chân “ Sao mày k nói sớm,mày định gϊếŧ cả nhà à,trời ơi con ơi là con “

-Đấy con nó còn chửa rồi ông đừng cố ép con

-Bme ép con thì con sẽ tự tử đấy…

-Nhưng k lẽ vì con mình làm hại con người ta trong khi con ngta vô tội sao

-Lỗi là ở nó giống con mình ông ạ,tôi có cách này ( bà ta rỉ tai)

Hạnh ra ngoài bước lên lễ đường để tộc mèo thấy mặt…nghi thức của họ rất đơn giản là vậy,bọn họ vỗ tay rất lớn ,tộc trưởng cầm tà voan trên tóc cô dâu vẻ cung kính “ chúc mừng cô dâu mới trở thành người nhà của chúng tôi”

Hạnh run run rồi vội vã vào phòng chờ …nhưng mẹ Hạnh dắt Hạt sang phòng của Hiền…

-Cô gái ấy đâu mẹ

-Mẹ nói cô ấy là ban tổ chức nói đổi phòng chờ cô dâu nên cô ấy sang đó rồi giờ con ở đây k dc ra tộc mèo đón dâu luôn đấy…

Tôi thấy người đàn ông trc mặt và người pnu cứ cười

-Cháu có quen hai bác k ạ

-Có chứ là con của hai bác mà

-Cháu k hiểu

Tộc mèo mở cửa vào,vị tộc trưởng cúi đầu “ Chúng tôi đón dâu”

-Vậy chăm sự nhờ các anh…

Tôi k hiểu chuyện gì “ Mấy người là ai ạ”

Vị tộc trưởng đưa khăn ra trước mũi Hiền rồi Hiền ngất lịm đi “ Đường xá đi hơi xa và tránh cô dâu bỏ trốn chỉ đường nên chúng tôi muốn cô dâu ngủ một giấc”

Mẹ Hạnh đon đả “ À vâng chăm sự nhờ các anh chăm sóc cháu”

-Vị phu nhân này có vẻ vui hơn khi nãy

Tộc trưởng nói vậy khiến bà ta lại giả vờ khóc…họ đưa Hiền ra xe…cô dâu đã bị đánh tráo…Hiền trong chiếc váy cô dâu ngủ ngon lành mà không biết bản thân đang vướng vào nguy hiểm …

Tôi mở mắt khi nghe thấy tiếng người xung quanh…

Ánh mắt của Hiền sợ hãi khi thấy những người ngồi xung quanh cô đang mặc khăn xô như trong đám tang…cô được đặt giữa một cái hồ nhỏ xung quanh toàn là nước màu đỏ…

-Đây là đâu vậy…làm ơn cho tôi hỏi đây là đâu vậy…đây là đâu vậy?

Bọn họ đọc nhanh hơn rồi cứ múc nước đỏ ở từng chậu đổ vào hồ,nước đỏ có mùi tanh như mùi máu…tôi vẫn mặc bộ đồ cô dâu,mới vừa nãy tôi còn ở lễ cưới của mình tại sao giờ lại ở đây…đây là đâu vậy…

Tôi thấy có ánh trăng lên bọn họ đứng lên cúi đầu rồi vái lậy…tôi ngồi trên con thuyền giữa hồ…chiếc thuyền lung lay khiến tôi sợ hơn và hét lên “ Mẹ ơi cứu con với”

Tôi ngó xuống mạn thuyền nhìn chăm chú xuống dòng nước đỏ…tôi khóc lớn rồi từ dưới mặt nước hiện lên gì đó dần dần …

Một cánh tay bằng xương với lấy đầu của Hiền …

Tôi ôm miệng khi thấy một bộ đầu lâu toàn xương nhưng lại biết nói …

Hiền ngã ngửa ra sau vì choáng thì bộ xương đó đỡ…bên bờ sông mọi người cúi lạy” Đức vua đã trở về”…

Ánh mắt của bộ xương đỏ rực lửa …trưởng tộc mèo dơ một viên đá gì đó lên ánh trăng “ Ngài đã trở về,ngài đã trở về thật rồi”

-Năm nay là năm nào

-Dạ là năm 2020 ,cô gái ấy là cô dâu của ngài

-2020

Bộ xương đó cười vang khắp núi rừng…ông ta biến mất trước mặt mọi người trong tộc mèo cùng cô dâu…

Tại phòng cao nhất của biệt phủ Vua mèo…

Bộ xương đó đứng nhìn ánh trăng vẻ mặt âu sầu…tiếng Hiền kêu ú ớ trên giường có lẽ mơ thấy ác mộng…cô bật dậy nhìn thấy bộ xương rồi lại khóc lớn “ Đây là đâu vậy,anh đóng phim đúng không,anh làm tôi sợ đấy”

-Đóng phim ( nói giọng vang)

-Anh đeo mic hay sao mà nói giọng vang vậy ( sợ nhưng vẫn tò mò)

Đèn vụt tắt tôi thấy ông ta đã ở ngay trước mặt…tôi k dám nhìn nhắm chặt mắt

-Mở mắt ra

Hiền lắc đầu rồi cô ti hí mắt…bộ xương đó biến thành người đàn ông nhìn rất điềm đạm và phong độ…

-Cho tôi hỏi đây là đâu vậy

-Cởi đồ ra đi

-Tôi hỏi anh đây là đâu cơ mà,tôi chuẩn bị kết hôn rồi tôi k hiểu chuyện gì …anh là ai vậy

-Ta sinh ra không phải để trả lời những câu hỏi của cô…Cô sinh ra với xứ mệnh phục vụ ta…

Anh ta nói rồi hôn lên môi tôi ,vừa hôn thì gương mặt anh ta lại trở lại là bộ xương…tôi đẩy thì anh ta giữ…tôi khóc nấc từng hồi vì sợ …” Suỵt…”

-Anh là thứ quái gì vậy

-Cô sợ à

-Bố tôi ở đây cũng sợ chứ nói gì tôi,anh là ai vậy ,tôi muốn về nhà…Về nhà cơ chỉ cho tôi với…

Người đàn ông đó gương mặt đầu lâu vẻ đáng sợ dường như ông ta đang nổi giận trước cô gái cứ ngồi khóc trước mặt…