Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 44​

Chương 44

"Còn có những khoản tiền khác cần thanh toán cho đoàn đội nữa."

Không cho mẹ Khương cơ hội chỉ trích, Khương Diệp cúi xuống lộ ra vẻ mặt hối hận: "Lúc đầu con vì hư vinh che mờ mắt nên đã đồng ý, nhưng hợp đồng cũng đã ký rồi, nếu như bây giờ rời đi con cần phải bỏ ra một khoản khổng lồ để bồi thường tiền phá vỡ hợp đồng. Có điều, nếu cha mẹ thật sự muốn con rời đi cũng không phải là không được. Tiền lúc trước con gửi cho hai người cộng với tiền thế chấp nhà ở, thì tiền bồi thường cũng chỉ còn lại một phần nhỏ nữa thôi, con đi đàm phán với công ty, phần còn thiếu này nợ lại, viết giấy ghi nợ, mình trả dần."

"Chỉ là sau này phải để cha mẹ gánh trên lưng nợ nần của con, cha mẹ, con thật có lỗi."

Cha Khương trừng mắt, không ngờ ông đến thủ đô không có mang được người đi lại còn gánh nợ trên lưng, thậm chí nhà ở cũng phải bán đi.

"Ai bảo lúc trước mày lại ký hợp đồng này? Hiện tại phải ôm một đống nợ lớn, lại còn muốn chúng tao đi chùi đít?" Mẹ Khương nghiến răng nghiến lợi nói: "Khương Diệp, mày trời sinh chính là đến đòi nợ tao."

Khương Diệp giương mắt nhìn về phía mẹ Khương: "Con sai rồi, cha mẹ, hai người giúp con với."

Cha Khương vô thức lùi ra sau một bước, ông né tránh ánh mắt của Khương Diệp, không còn bộ dạng hùng hổ dọa người trước đó nữa.

"Chúng ta chỉ là một giáo viên bình thường thôi, một tháng tiền lương mấy ngàn đồng, Diệp Tử, chúng ta làm thế nào giúp con?"

Cha Khương hoàn toàn không có nghi ngờ gì, ông là thầy giáo, biết một khi hợp đồng đã ký kết thì sẽ có hiệu lực pháp luật, cũng đã nghe nói ngành giải trí này hợp đồng có giá trên trời. Trước đó đã thấy được người đại diện kia, trông không giống một người dễ nói chuyện, ông từ đáy lòng tin tưởng Khương Diệp nếu hủy hợp đồng thì sẽ phải bồi thường một số tiền khá lớn.

Ông ta còn nghe nói nợ nần con cái không trả được thì sẽ chuyển đến cha mẹ.

"Chúng ta cả một đời sống quang minh lỗi lạc, không nghĩ tới mày lại làm ra sự việc này, Diệp Tử, mày tự giải quyết cho tốt đi." Cha Khương thở dài một tiếng "Đừng nghĩ tới việc hủy hợp đồng nữa, trong nhà không trả nổi, không thể vì mày mà bán cả nhà đi được."

Mẹ Khương thấy cha Khương muốn đi, lông mày cau lại chỉ vào Khương Diệp: "Cứ để nó ở đây làm con hát, đàn ông vây bốn phía hay sao?"

Khương Diệp ngồi một mình trên ghế sô pha, mắt rủ xuống nhìn thảm nhà cảm thấy hoa văn trên đó rất đẹp, tuyệt nhiên không ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Khương.

"Vậy thì có thể làm sao? Nó đã lớn rồi, chuyện do mình làm ra thì phải tự gánh chịu." Ánh mắt cha Khương lấp lóe, ông nhớ tới chuyện trước đó đồng nghiệp có một người con trai đang học đại học nhưng trên lưng đã gánh một số nợ khổng lồ, trong nhà phải đập nồi bán sắt để lấy tiền trả nợ, người đồng nghiệp kia trong một đêm như già thêm mười tuổi.

Đáy mắt mẹ Khương điên cuồng như ẩn như hiện, hận không thể đi lên đánh Khương Diệp, nhưng khi nhìn ánh mắt cô thì lại sợ hãi.

"Cha mẹ, con còn giấu hai người một chuyện." Khương Diệp đứng dậy sắc mặt tái nhợt "Vì ký hợp đồng với công ty hiện tại, con có tìm mấy người bạn ở đại học A mượn không ít tiền, qua một thời gian nữa mà không trả có khả năng bọn họ sẽ gọi điện thoại đến đòi."

"Mày nói cái gì?" Cha Khương mắt tối sầm lại, phảng phất nhìn thấy mình sẽ có kết quả giống như người đồng nghiệp kia.

"Chẳng qua cha mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đóng nhiều phim để kiếm tiền, cố gắng trả lại." Khương Diệp cúi đầu tìm tin nhắn trước đó vay tiền Đồ Liêu, đưa cho bọn họ nhìn thoáng qua "Con quay thêm mấy bộ phim truyền hình, mấy bộ điện ảnh thì có thể trả hết nợ."

Mẹ Khương trừng lớn mắt đọc tin nhắn kia, một con số lớn không kém bao nhiêu so với số tiền vi phạm hợp đồng kia.

"Ký kết hợp đồng với công ty vì sao lại phải tiêu tốn nhiều tiền như thế?" Sắc mặt của cha Khương không thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa rồi, vừa nói tay ông đã kéo tay vợ, tùy lúc sẽ chuẩn bị tông cửa xông ra.

Khương Diệp cầm di động thần sắc tuyệt vọng: "Vừa rồi xe mọi người ngồi, chiếc xe đó là vì để tạo được lòng tin với người đại diện Hùng Úc nên con đã đưa. Còn có rất nhiều mối quan hệ cần phải tạo, đều phải tốn tiền. Hiện tại con không có danh tiếng gì, khi tham gia tiệc hay chương trình, tiết mục, quần áo đều phải tự chuẩn bị. Ngành giải trí kiếm tiền nhiều nhưng tiêu cũng nhiều. Khoảng thời gian trước mấy bạn học đòi nợ, họ còn muốn gọi điện thoại cho cha mẹ, nhưng con ngăn lại, ngay lúc đó là sắp tới kỳ hạn trả tiền, bọn họ muốn tìm tới công ty đòi nợ thuê.."

"Chúng tao không cần mày gửi tiền, mày đem tiền trả lại cho người ta, đừng để những người đòi nợ thuê kia đến chỗ tao đòi tiền." Cha Khương sắc mặt trầm xuống, đồng nghiệp lúc ở trên lớp cũng có điện thoại đòi nợ gọi tới, ông ta đã đoán ra được tương lai của mình.

"Đi, chúng ta trở về, Khương Diệp về sau nếu mày không có việc gì thì đừng về nữa."

Mẹ Khương còn muốn nói điều gì nhưng bị cha Khương lôi đi.

"Cứ để nó ở trong cái vòng hỗn tạp này sao?" Mẹ Khương không cam tâm, "Nó tốt nghiệp đại học A đó, mặt mũi của tôi cũng bị ném đi rồi."

Cha Khương mặt đen lại: "Bây giờ không phải là chuyện mất mặt nữa, chúng ta về trước đi. Bà có biết hay không thầy giáo Thích ở lớp ba, hiện tại sống thảm hại biết bao nhiêu không? Con của ông ấy ở bên ngoài thiếu nợ người ta, còn có người tới cửa hắt dầu, ở trong trường học mỗi ngày đều bị người ta chế giễu."

Mẹ Khương từ trước đến nay đều coi cha Khương là trời, lại chán ghét Khương Diệp, trong lòng bà ta người quan trọng nhất vẫn luôn là ông, nghe vậy liền đi theo cha Khương bắt xe rời đi.

Lúc hai người vừa ra khỏi cửa, cảm xúc trên mặt Khương Diệp hoàn toàn biến mất, đáy mắt một mảnh ảm đạm.

Cô đi đến cửa sổ thấy hai người lên xe taxi rời đi, Khương Diệp đứng ở đó thật lâu cũng không có động, mãi cho đến khi cửa phòng một lần nữa bị mở ra.

"Bọn họ đi rồi?" Hùng Úc đi đến, ngữ khí cẩn thận từng li từng tí.

Khương Diệp gật đầu: "Lễ phục tối mai em còn chưa có thử, không biết kích thước có vừa không."

Lúc này Hùng Úc nào còn tâm tư quan tâm đến chuyện đi thảm đỏ tối mai, chị ấy phát hiện tình huống của cha mẹ Khương Diệp còn phức tạp hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Hùng Úc không nói chuyện, Khương Diệp cũng không để ý, cầm điện thoại lên gọi cho Đồ Liêu: "Học trưởng, là em, muốn nhờ anh giúp một chuyện. Làm phiền anh gọi điện cho cha em, nói trước đó em có mượn anh một khoản tiền mãi không trả."

Tựa hồ đối phương nói gì đó, Khương Diệp rủ mắt xuống nói: "Vâng, ngữ khí lúc nói chuyện có thể gay gắt một chút."

Vừa cùng Đồ Liêu nói chuyện xong, Khương Diệp lại gọi cho Tiền Quý, lời nói giống y vậy.

"Tôi lúc nào cho cô mượn tiền chứ?" Tiền Quý đoán chừng đang bận, thuận miệng hỏi một câu.

"Gọi điện nói như vậy sao?"

Bên phía Tiền Quý có vẻ đang ở bên ngoài, âm thanh ồn ào, sau đó mới yên tĩnh lại đoán chừng anh ấy đi đến một chỗ yên tĩnh hơn: "Khương Diệp, cô như này là đang kiếm chuyện à? Ngữ khí nói chuyện muốn xấu đến mức độ nào, giống xã hội đen đòi nợ được không?"

Khương Diệp đáy mắt ảm đạm: "Có thể thử xem."

So với Đồ Liêu ổn trọng, Tiền Quý đầu óc xoay chuyển linh hoạt hơn: "Cô rốt cuộc cũng cùng cha mẹ nháo ra rồi? Yên tâm, tôi nhất định gọi tới khi nào bọn họ đổi số điện thoại thì thôi."

Quen biết lâu như vậy, Tiền Quý sớm đã phát hiện gia đình Khương Diệp có vấn đề, chỉ là không có mở miệng hỏi mà thôi.

Nhìn hành động của Khương Diệp, Hùng Úc càng xác nhận được suy đoán trong lòng, cha mẹ Khương Diệp chỉ sợ cũng không phải người tốt lành gì, chí ít thì không xứng đáng với hai từ cha mẹ.

Ký hợp đồng với Khương Diệp đã mấy tháng nay, Hùng Úc cũng coi như hơi hiểu cô một chút, tính cách không có gì xấu, đối nhân xử thế theo ý mình nhưng không có thất lễ, nếu nói giữa hai bên ai là người có vấn đề thì Hùng Úc tuyệt đối không cho rằng vấn đề ở phía Khương Diệp.

"Bọn họ về sau có tìm đến nữa không?" Hùng Úc lo lắng chính là sau khi Khương Diệp nổi tiếng, cha mẹ lại một lần nữa tìm tới cửa hoặc tìm phóng viên vạch trần chuyện gia đình.

Trong giới giải trí không phải là không có cha mẹ hủy đi tiền đồ tốt đẹp của con cái mình.

Khương Diệp lắc đầu: "Bọn họ cả đời chỉ biết đến mặt mũi thể diện, sẽ không đâu."

Ban đầu Khương Diệp dự định nói thật về việc mình đã nói dối suốt mấy năm qua, lại không ngờ sự việc lại phát triển đến mức bọn họ lại chủ động cắt đứt quan hệ, đau lòng thì sẽ có, nhưng không đáng để nhắc tới, nhiều năm như vậy trong lòng sớm đã chết lặng rồi.

Nhìn biểu hiện sợ hãi vừa rồi của cha Khương, ông lại sợ mình liên lụy đến người như vậy lại là điều mà Khương Diệp không ngờ đến.

Đòi nợ chỉ là bước đầu tiên, Khương Diệp không ngại đẩy thêm một cái nữa.

Có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất.

Nếu như cha Khương cắt đứt hoàn toàn với Khương Diệp, thì mẹ Khương đại khái cũng không nguyện ý nhìn cô nhiều thêm một cái.

* * *

Tiền Quý hành động rất nhanh, thậm chí công việc của mình cũng gác qua một bên, chuẩn bị mười cái điện thoại trong văn phòng, đóng cửa cấm người khác tới quấy rầy, bắt đầu gọi điện thoại cho cha mẹ Khương Diệp.

Cha mẹ Khương Diệp đang ở trên máy bay không có bật máy, sau khi xuống máy bay mở điện thoại ra, những cuộc gọi chưa nhận từ từ hiển thị.

Cha Khương nhìn những số điện thoại lạ hoắc kia trong lòng lạc đi, lại nhìn thoáng qua điện thoại của mẹ Khương, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Điện thoại của bà cũng có? Nhất định là những người đòi nợ kia gọi tới."

Mẹ Khương giọng căm hận nói: "Nó nhất định là cố ý để lại số điện thoại của chúng ta."

"Chúng ta về nhà trước đã, sau đó đem số điện thoại đổi." Cha Khương trước đó nghe được tin tức của đồng nghiệp cũng không nghĩ tới chuyện như vậy lại rơi lên đầu mình.

"Số điện thoại này chúng ta đã dùng nhiều năm như vậy rồi." Mẹ Khương do dự nói, đổi số cũng quá phiền phức.

Cha Khương lạnh lùng nói: "Hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi, về sau không chừng sẽ có người đến trường học tìm."

Mẹ Khương kinh ngạc: "Còn tìm tới tận trường học của chúng ta?"

Cha Khương vỗ vỗ tay của bà: "Thời gian trước có một trường tư ở thành phố bên cạnh tuyển người, tôi sắp xếp thời gian đi xem một chút, nếu thật sự không được thì chúng ta chuyển trường học."

Mẹ Khương đứng ở sảnh sân bay toàn thân rét run: "Chúng ta đến thành phố bên cạnh, vậy nhà làm sao bây giờ?"

Mẹ Khương thật sự rất hận Khương Diệp, từ khi bắt đầu có thai bản thân giống như mang cực hình. Thời gian có thai có biết bao gian khổ không nói, đến khi sinh bà bị mất máu nhiều, thậm chí suýt chút nữa thì mất mạng, nhờ có cha Khương không ngừng ở bên cạnh chăm sóc mới không sao.

Khi Khương Diệp càng lúc càng lớn, mẹ Khương nhìn mặt của cô luôn cảm thấy Khương Diệp như hút hết đi tinh khí của mình, nếu không tại sao bản thân càng ngày càng già yếu, Khương Diệp càng lớn lại càng đẹp. Hiện tại vào giới giải trí làm minh tinh, về sau còn không biết sẽ bò lên người bao nhiêu nam nhân.

Cha Khương an ủi: "Trước đó không phải bà nói muốn đổi nhà sao, đem nhà ở bên này bán đi, lại thêm ít tiền ở thành phố bên cạnh mua một căn nhà tốt hơn một chút để ở."

"Nhất định phải làm như vậy sao?" Mẹ Khương xuất thân từ một địa phương nhỏ, muốn sống yên ổn một đời, bây giờ mấy chục tuổi đầu đột nhiên phải rời bỏ hoàn toàn nơi quen thuộc, tự nhiên có chút không muốn.

"Chúng ta trước tiên đổi số điện thoại đã, rồi xem xét tình huống cụ thể rồi tính tiếp." Trong lòng cha Khương tính toán số tiền hai năm qua Khương Diệp gửi cho, hẳn là có thể mua được một căn phòng tốt.

Nhưng mà Khương Diệp quyết tâm muốn đẩy thêm một cái nữa, lại thêm Tiền Quý ở bên trong quậy cho nước đυ.c, không đến một tháng cha Khương bị dọa đến mỗi đêm đều ngủ không yên.

Việc của đồng nghiệp như rõ mồn một trước mắt, cha Khương sợ có một ngày tình huống như một cây đao như thế rơi trên cổ mình.

"Tháng sau chúng ta chuyển đi." Cha Khương hạ quyết tâm cùng Khương Diệp cắt đứt quan hệ "Chúng ta đi đâu bà cũng không được nói cho nó biết, nhà chú hai cũng không được phép nói. Nhà tôi đã nhờ môi giới rồi, thủ tục cũng đã xong, chúng ta có thể trực tiếp vào ở."

"Tiểu Đào cũng không nói sao?" Mẹ Khương cẩn thận hỏi.

"Tiểu Đào.." Cha Khương nhớ tới cháu của mình, ánh mắt cũng nhu hòa một chút, chẳng qua lại nghĩ tới việc của mình, ông lập tức nói: "Không thể nói cho nó, chúng ta phải cắt đứt liên lạc với mọi người."

Hiện tại bọn họ vội vã bán nhà, giá cả bị ép không ít, nhưng số tiền lúc trước Khương Diệp cho cũng không phải là ít, sau khi chuyển nhà thì vẫn còn thừa tiền.

"Sau khi đến thành phố bên cạnh, không thể nói cho mọi người Khương Diệp là con gái chúng ta, đã biết chưa?" Cha Khương cảnh cáo nói, hôm qua ông mới biết được vợ chồng thầy Thích tự sát không thành, ông ta cũng không muốn rơi vào kết cục như vậy.

"Đã biết." Mẹ Khương dịu dàng ngoan ngoãn nói.