Chương 43
Khương Diệp nghe thấy mẹ Khương đang dần mất đi khống chế liền đoán được cha cô không có ở bên cạnh, cô cười khẽ một tiếng: "Vì sao con lại không được hỏi?"
"Mày một người tốt nghiệp đại học A lại đi làm con hát, ném cả mặt mũi của Khương gia đi. Chả lẽ mày không cảm thấy xấu hổ?" Mẹ Khương đã chạy đến phòng thu dọn hành lý "Mày không có trở về thì tao sẽ đi tìm mày."
"Mặt mũi của Khương gia? Mẹ, thi đỗ đại học A chính là con, mẹ lúc ấy cũng không có nói qua con bị mất mặt." Khương Diệp trong lòng có quá nhiều cảm xúc đè nén, hiện tại lời nói ra cũng đều là những lời tẻ nhạt vô vị.
"Mẹ tới tìm con thì cha làm sao bây giờ? Cha có biết không?"
Mẹ Khương quả nhiên do dự, nhưng rất nhanh giọng bà lại căm giận nói: "Khương Diệp, mày muốn đi làm con hát thì đừng trở về nhà nữa."
Khương Diệp nhắm mắt lại: "Mấy hôm nay con còn có việc bận, sau khi hết bận lập tức trở về nhà, chúng ta nói chuyện thật tốt có được không?"
"Không cần nói chuyện." Mẹ Khương cúp điện thoại, tức giận đi tới đi lui, lửa giận trong lòng làm thế nào cũng không hết được.
Bà ta làm sao lại sinh ra loại con gái như vậy chứ, nhìn gương mặt đó bà đã biết cô nhất định không phải là một người an phận.
Quả nhiên hiện tại không chịu nổi cô đơn, muốn dùng gương mặt kia để đi hưởng danh lợi.
"Làm sao vậy?" Cha Khương vừa mới kết thúc tiết hóa học cuối cùng nên trở về sớm, nhìn thấy vợ mình bộ mặt tức giận liền hỏi.
Mẹ Khương đem cảm xúc trên mặt thu bớt lại, lôi kéo chồng mình ngồi: "Tôi đã nói Khương Diệp không phải là một người biết nghe lời, ông có biết nó đã làm chuyện gì rồi hay không?"
"Khương Diệp? Nó làm sao vậy, không phải đang làm việc ở thủ đô sao? Nó gây khó dễ cho Tiểu Đào sao, đứa nhỏ này thật không làm người khác yên lòng."
"Không liên quan đến chuyện của Tiểu Đào." Mẹ Khương lửa giận lại bốc lên "Công ty gì, tất cả đều là nói láo, nó căn bản không có tìm việc đàng hoàng làm."
Cha Khương sững sờ: "Cái gì gọi là việc không đàng hoàng, vậy tiền của nó là ở đâu ra."
"A, tiền từ chỗ nào đến, khẳng định là làm con hát mà ra, không cần mặt mũi nữa rồi!"
Cha Khương không hiểu rõ đầu đuôi, mẹ Khương liền đem chuyện sáng nay nói lại một lần cho ông nghe.
"Đến lúc này rồi mà nó còn bận việc?" Cha Khương quả nhiên là tức giận.
"Ông đừng tức giận, tức giận hại đến thân thể." Mẹ Khương vuốt vuốt lưng ông.
Cha Khương mặt lạnh lại: "Hiện tại đi thu xếp quần áo, chúng ta đi thủ đô, xem là nó đang bận rộn cái gì."
Mẹ Khương nghe lời đi sắp xếp hành lý, có chồng ở bên sự tức giận của bà cũng giảm đi không ít.
Hai người gọi điện đến trường học xin phép nghỉ, tiêu một khoản tiền lớn mua vé máy bay đi thủ đô.
Lúc xuống lầu lại gặp phải mẹ Khương Đào.
"Anh chị, hai người đây là?"
"Đi thủ đô một chuyến." Cha Khương mặt lạnh lùng trực tiếp vòng qua người mẹ Khương Đào, mẹ Khương lập tức đi theo.
Mẹ Khương Đào vốn dĩ là đến đưa cho bọn họ một chút thức ăn, nhưng không ngờ lại gặp bọn họ đi ra ngoài, sắc mặt còn khó coi như vậy.
Bà lập tức gọi điện cho Khương Đào: "Tiểu Đào, con ở bên đó có xảy ra mâu thuẫn gì với chị không?"
Khương Đào 'A' một tiếng, cậu ta vừa mới đi thực tập, mỗi ngày đều mệt thành chó, vẫn may còn có phòng ở sạch sẽ gần công ty nghỉ ngơi, ban đêm ước gì trước khi đi ngủ có thể gặp chị cậu một lần, nơi nào có thể nháo thành mâu thuẫn chứ.
"Con đã một thời gian dài rồi chưa có gặp chị, mẹ, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Khương Đào lo lắng: "Mẹ vừa rồi trông thấy hai bác của con xách hành lý xuống lầu, nói muốn đi thủ đô, sắc mặt rất không tốt."
Khương Đào giật mình: "Chị con xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Con nhanh đi xem chị có xảy ra chuyện gì không, nhớ là phải báo lại cho mẹ, để mẹ xem có giúp được gì hay không."
"Vâng, vậy bây giờ con xin nghỉ."
Khương Đào cúp điện thoại, chạy đến văn phòng chủ quản xin phép nghỉ.
Chủ quản thấy mặt cậu hoảng hốt, còn tưởng rằng trong nhà xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng ký giấy nghỉ phép, còn an ủi cậu: "Nhớ bình tĩnh, trên đường phải cẩn thận."
Khương Đào bắt xe đến chỗ ở trước đó của Khương Diệp, kết quả phát hiện chị cậu sớm đã không còn ở đâu.
Trong lòng Khương Đào hoang mang, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Diệp, qua một hồi lâu điện thoại mới có người nhận: "Chị, chị không sao chứ? Bây giờ chị ở đâu, phòng ở làm sao lại thay đổi rồi?'
" Chị không sao, hiện tại không ở chỗ kia nữa, có chuyện gì vậy? "
" Mẹ em nói trông thấy hai bác mang theo hành lý nói là muốn đến thủ đô, sắc mặt cũng khó nhìn. "
Cuối cùng vẫn là đến.
Khương Diệp nhìn ra vườn hoa bên ngoài cửa sổ, trong lòng không có chút gợn sóng nào.
Cô nói với Khương Đào ở đầu dây điện thoại bên kia:" Không có việc gì, chị hiện tại làm diễn viên, cho nên chuyển đến một chỗ ở mới an toàn hơn, về sau có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị. "
Diễn viên?
Khương Đào mỗi ngày làm việc đến sứt đầu mẻ trán, khoảng thời gian này căn bản không có đi xem phim, cũng không để ý tin tức trên mạng.
Chẳng qua chị cậu làm cái gì cũng giỏi.
Khương Đào đặc biệt tự hào:" Vậy sau này chị của em cũng là đại minh tinh rồi. "
Khương Diệp cười một tiếng:" Ừm. "
Khương Đào bỗng nhiên kịp phản ứng:" Hai bác là vì chuyện này mà đến tìm chị sao?'
Khương Đào mặc dù từ nhỏ đã biết hai bác đối với chị tương đối nghiêm khắc, nhưng đối với chuyện làm minh tinh này với những người bình thường như họ mà nói chẳng lẽ không phải là một việc đáng tự hào hay sao?
Đừng nói đại học A, cái tiếng tốt nghiệp từ đại học A cũng không phải là ăn được cả một đời, còn không phải dựa vào cố gắng của mình sao.
Hai bác thật sự là.. nếu là cha mẹ cậu, đoán chừng phải thắp hương khấn Phật rồi, Khương gia mấy đời nay người có tiền đồ nhất chính là chị cậu.
"Ừm, em xin phép nghỉ rồi sao? Trở về đi, chị bên này không có việc gì." Khương Diệp nói "nhớ nói với thím một tiếng thay chị, chị không sao."
"Vâng, chị đừng khó chịu."
Từ thành phố Ninh đến thủ đô đại khái phải bốn giờ chiều mới đến nơi, Khương Diệp gọi điện thoại cho Hùng Úc, đem sự tình nói qua.
"Chị Úc, còn phiền chị đi đón người giúp em."
Khương Diệp xuất hiện ở sân bay không được tốt lắm, đến lúc đó có khả năng ở sân bay huyên náo một hồi, chỉ có thể nhờ Hùng Úc đi đón.
"Được, chị bây giờ đi tìm chỗ ở, mọi người gặp mặt ở chỗ đó." Hùng Úc có thêm một suy nghĩ, không thể để cha mẹ Khương Diệp biết được chỗ ở hiện tại của cô.
"Vâng."
"Liên hoan phim ngày mai có tham gia nữa hay không?"
"Không sao, vẫn đi theo kế hoạch."
Sau khi tới sân bay, trong thời gian đợi máy bay cha Khương mở điện thoại tìm kiếm tin tức liên quan đến Khương Diệp.
Vừa vặn nhìn thấy trên weibo đề tài chống lại Khương Diệp, dư luận muốn cô rời khỏi giới giải trí càng ngày càng lớn.
"Ông xem đi, đây đều là cái gì, mặt mũi của chúng ta đều bị mất hết." Mẹ Khương tức giận đến phát run, "Tôi làm sao lại sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ như vậy chứ, làm diễn viên còn chưa đủ, cái gì kim chủ, cái gì đánh người, chỉ nghe qua đã xấu hổ muốn chết rồi."
Trước lúc máy bay cất cánh hai người còn xem hết những bình luận của cư dân mạng, chờ đến khi lên máy bay phải tắt máy cha Khương ngồi trên đó mới chậm rãi lấy lại chút tinh thần: "Khương Diệp nơi nào phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt chứ, làm sao lại nói bậy như vậy?"
Mẹ Khương cười lạnh một tiếng: "Có cái là giả, nhưng ông nhìn cái ảnh đánh người kia đi, tiểu cô nương nhà người ta bị khi dễ thành cái dạng gì."
"Có phải là có hiểu lầm gì hay không?"
Mẹ Khương bực bội nói: "Có thể có hiểu lầm gì được, ông cũng không phải không biết tính tình nó trước kia, trước kia ánh mắt nhìn tôi giống như muốn đánh người."
Cha Khương than một tiếng: "Ai, Diệp Tử ở nhà không thích nói chuyện, ánh mắt âm trầm một chút, nhưng làm sao dám đánh người?"
"Tóm lại không thể để nó làm diễn viên gì đó, đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học A lại đi làm con hát, còn ra thể thống gì nữa."
* * *
Hùng Úc ở sân bay chờ người, trước khi đến Khương Diệp đã gửi ảnh chụp cha mẹ Khương qua, hai người vừa ra tới, Hùng Úc liền nhận ra.
"Xin chào hai vị, xin hỏi hai vị là cha mẹ Khương Diệp sao?" Hùng Úc khách khí hỏi.
Hùng Úc chuẩn bị một thân trang phục đặc biệt mà qua, mặc một thân quần áo hàng hiệu cao cấp, hình ảnh đầu tiên tương đối quan trọng, trong tay còn cầm một túi xách nhỏ nữa.
Xem cách ăn mặc toàn thân thì chỉ cần người không mù đều biết cả người giá trị không nhỏ.
"Cô là?" Cha Khương khách khí hỏi, mẹ Khương ở bên cạnh không lên tiếng.
Hùng Úc cố ý giả giọng điệu nhẹ nhàng, giống người mắt để cao hơn đầu: "Tôi là người đại diện của Khương Diệp, đón hai vị đến gặp cô ấy."
Cha Khương bị chị ấy dẫn đi đến chỗ đỗ xe, lái xe đã đang chờ sẵn.
Xe cũng là Hùng Úc điều từ công ty đến, một cái xe mới tinh, hoàn toàn toát ra mùi tiền.
"Như này là muốn đưa chúng tôi đi đâu?" Mẹ Khương sau khi lên xe hỏi Hùng Úc.
"Đi gặp Khương Diệp." Hùng Úc che tay lên môi cười khẽ "Hai vị không cần lo lắng Khương Diệp sống không tốt, cô ấy mỗi ngày đều có người chăm sóc, trên phương diện sinh hoạt không cần phải lo lắng.
Mẹ Khương hừ lạnh một tiếng:" Chính nó không có tay hay sao mà muốn người khác làm thay? Còn thật sự coi mình là công chúa? "
Những lời này.. cũng không giống những lời của người mẹ nói ra.
Trong lời nói tràn ngập oán khí không thể giải thích được giống như muốn con gái mình sống độc lập không dựa dẫm.
Hùng Úc cũng đã làm mẹ, nhưng chị cũng không có giống như người đơn thuần. Có hàng trăm bà mẹ trên đời này, đương nhiên cũng sẽ có người bản thân trời sinh không có tình cảm của người mẹ, đối với con cái của mình giống như có thù hận.
Vốn dĩ chị còn đang dự tính nói về chuyện tiền tài, nói rõ ở trong giới giải trí kiếm tiền dễ như thế nào, để cho mẹ Khương buông xuống thành kiến, hiện tại xem ra phải thay đổi phương thức rồi.
" Cô ấy không cần phải làm những việc này, chỉ cần đóng phim diễn kịch thôi. "Thanh âm của Hùng Úc lên cao mấy độ, lạnh lùng cười:" Chúng tôi ký hợp đồng mười năm, nếu cô ấy không quay phim tốt, đem thời gian lãng phí vào những việc khác trái với điều khoản hợp đồng thì sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn. "
" Phải bồi thường bao nhiêu? "Cha Khương hỏi.
Hùng Úc nói ra một số tiền.
" Các người, đây là điều khoản không công bằng. "Mẹ Khương tức giận nói, số tiền kia bà nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
" Hai vị thật sự cho rằng muốn gia nhập vào giới giải trí lại dễ dàng như vậy sao? Bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu để được vào, con gái các người một không có bối cảnh, hai không tiền, nếu không phải gương mặt kia thích hợp làm minh tinh thì công ty chúng tôi cũng sẽ không ký hợp đồng. "Hùng Úc khoanh hai tay lại" Đào tạo ra một minh tinh tiêu tốn hết bao nhiêu là tiền, tiền đoàn đội, trang phục, cái gì cũng cần tiêu đến tiền. Các người tới chậm một chút là bay đi một khoản tiền. "
Có uy phong lần này của Hùng Úc, cha mẹ Khương nhìn thấy Khương Diệp cũng không có cách nào nói ra lời.
" Khương Diệp, em nói chuyện với cha mẹ đi, buổi tối còn có phim cần quay, không muốn đi thì phải nộp phí vi phạm hợp đồng, đừng quên. "Hùng Úc đứng ở cửa nói xong liền quay người rời đi.
Cô có phim cần quay ở đâu ra chứ?
Khương Diệp yên lặng đem nghi vấn để ở trong lòng.
" Cha mẹ, hai người ngồi đi. "Khương Diệp chỉ chỉ ghế sô pha.
Hành động này của Khương Diệp lại chọc giận mẹ Khương:" Mày xem một chút xem đã làm ra chuyện gì tốt, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng lớn như thế, mày điên rồi sao, loại hợp đồng như này cũng dám ký, có phải là muốn liên lụy đến bọn tao hay không? "
Khương Diệp híp híp mắt, biết đại khái được ý tứ của Hùng Úc trước khi đi, cô nhướng mày:" Hợp đồng đã ký, hiện tại nếu đi kiện cáo con sẽ thua. "
Cha Khương lúc ở trên máy bay đã do dự, lúc nghe được chuyện hợp đồng ông liền nhìn Khương Diệp:" Thật sự ký hợp đồng mười năm? "
Khương Diệp gật đầu:" Đúng vậy. "
" Tiền trước đó mày gửi về là tiền làm diễn viên? "
Đầu ngón tay Khương Diệp khẽ động, sắc mặt trầm tĩnh:" Vâng. "
" Nếu như mày làm trái với hợp đồng thì phải bồi thường một khoản tiền lớn như thế, thời gian vừa qua cũng chỉ kiếm được chút tiền, không phải nói minh tinh kiếm rất nhiều tiền sao?"
Khương Diệp rủ mắt xuống, như vậy mới không để bản thân bật cười lên.
Lúc đó cô làm hai việc, tiền gửi về cũng không phải là ít, bằng không cũng không thể lừa dối bọn họ nói làm việc ở công ty lớn.