Chương 39
Thời tiết tháng tư không lạnh lắm, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu trên người, trên bãi cỏ có không ít người ngồi hoặc nằm.
"Ban ngày ở đây còn có người đọc sách chứ đến buổi tối sẽ không thấy ai một mình đến đây cả, chỗ này ở đại học A là nơi phát cẩu lương chính hiệu." Khương Diệp dẫn Chung Trì Tân đi ngang qua giới thiệu.
Chung Trì Tân nhìn lướt qua những người đang thân mật trên bãi cỏ: "Cô trước kia cũng đến đây ngồi sao?"
Khương Diệp lắc đầu: "Đã từng đi ngang qua." Cô trong lúc học bận bịu, làm gì có thời gian thảnh thơi để ngồi xuống như thế.
Ánh mắt Chung Trì Tân rơi trên mặt Khương Diệp, nhạy cảm phát hiện trên mặt cô lóe lên một cảm xúc tiếc nuối, trong lòng hơi động: "Có muốn qua đó ngồi một lát hay không?"
Khương Diệp kinh ngạc nhìn lại: "Bây giờ sao?"
Chung Trì Tân gật đầu: "Bây giờ."
Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống, cỏ mới mọc lên mềm mềm, Chung Trì Tân trực tiếp nằm xuống, bỏ mũ ra một tay để trên trán chặn lại ánh sáng, cùng với hương cỏ xung quanh, làm cho con người có cảm giác buồn ngủ.
Khương Diệp chăm chú nhìn Chung Trì Tân nằm xuống, sau đó ngồi ở bên cạnh, hai tay chống ở phía sau, híp mắt nhìn về phía trước, ánh mặt trời chiếu lên mặt thực sự rất thoải mái, khó trách nhiều người tình nguyện ngồi ở đây ăn cẩu lương như vậy, ngồi phơi nắng ở đây thực sự rất thích.
Một bãi cỏ ở đại học A này không chỉ có các cặp đôi đến ngồi, mà còn có những người đến đây đọc sách, mỗi người chiếm lấy một bên, phân biệt rõ ràng.
Chỉ có điều giờ phút này Khương Diệp và Chung Trì Tân không biết là bọn họ cũng bị những người độc thân kia đặt vào hàng ngũ 'cẩu nam nữ'.
Bởi vì để không có ai phát hiện ra Chung Trì Tân, cho nên hai người chọn vị trí tương đối khuất bên trong, không có người nào.
"Cô cũng nằm xuống đi." Chung Trì Tân vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh "Nằm xuống cũng không có ai có thể trông thấy."
Danh tiếng Khương Diệp ở đại học A cũng không nhỏ, lúc trước ở giảng đường còn có người nhận ra, nếu như có người tới, sau đó lại phát hiện Chung Trì Tân, bọn họ liền không có cơ hội tiếp tục ngồi phơi nắng ở đây.
Khương Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua Chung Trì Tân, ngoài ý muốn phát hiện ra anh thật sự rất đơn thuần, một đại minh tinh nói muốn nằm là nằm, nửa điểm hình tượng cũng không muốn giữ, còn muốn lôi kéo cô cùng nằm một chỗ.
* * *
Cuối cùng thì hai người vẫn là nằm trên bãi cỏ phơi nắng.
Sau mười hai giờ ánh nắng dường như có chút mê hoặc, Chung Trì Tâm phơi nắng tâm trạng hào hứng đi lên, anh xích lại gần Khương Diệp, hơi thở ngay sát gò mà cô: "Tôi hát cho cô nghe có được hay không?"
Không đợi Khương Diệp đáp lời, anh liền nhẹ giọng hát.
Khương Diệp cũng không có quay đầu, nhắm mắt nằm trên bãi cỏ, nghe giọng hát từ tính êm tai truyền đến, trong lòng bình lặng đến lạ thường.
* * *
Hát xong một bài, Chung Trì Tân hỏi: "Có hay không?"
Khương Diệp quay đầu, hai người nhìn nhau, khoảng cách quá gần, cô có chút không tự nhiên ngửa người ra sau: "Rất hay, là ca khúc mới sao?"
"Ừm." Những ngày qua Chung Trì Tân vừa mới viết xong hai bài hát.
Khương Diệp ngồi dậy: "Những ca khúc mới của anh tôi đã được nghe qua, làm sao bây giờ?"
"Không sao, có thể viết lại."
Hai người đứng dậy đi về, người xung quanh cũng không có phát hiện ra, chỉ là cách chỗ họ ngồi một đoạn có một nhóm nam sinh đang đọc sách cùng với bạn nói chuyện.
"Tôi coi như đã hiểu vì sao đến bây giờ bản thân vẫn còn độc thân rồi, cũng bởi vì tôi không có ghé vào tai con gái hát cho cô ấy nghe."
Vừa rồi Chung Trì Tân hát thanh âm dù không lớn, nam sinh kia lại cách bãi cỏ cũng không xa, bãi cỏ lại yên tĩnh, loáng thoáng cũng nghe thấy một chút.
"Thôi đi, cậu muốn hát cho con gái nghe không bị đánh đã là may rồi, người ta là đã yêu đương mới dám làm giống như vậy."
".. Đúng vậy thật."
* * *
Khương Diệp dẫn Chung Trì Tân đi thăm quan những địa điểm khác, hai người đi lòng vòng, cuối cùng đến cổng trường đại học A.
"Tôi đi trước." Khương Diệp tạm biệt Chung Trì Tân.
"Lần sau gặp." Chung Trì Tân hướng Khương Diệp vẫy tay.
Khương Diệp cười một tiếng: "Vì sao mỗi lần chào đều là lần sau gặp?" Người bình thường hoặc là nói tạm biệt, hoặc là nói bye bye, chỉ có Chung Trì Tân mỗi lần chia tay đều sẽ nói câu này.
Bởi vì chúng ta lần tiếp theo sẽ còn gặp mặt, Chung Trì Tân trong lòng yên lặng nói.
Khương Diệp cũng không phải là muốn hỏi thật, cô mở cửa xe đi vào cũng nói một câu: "Lần sau gặp."
Nhìn hướng xe Khương Diệp rời đi, Chung Trì Tân mới đến chỗ Kế Thiên Kiệt đỗ xe.
"Anh Tân, về Khê Địa sao?" Kế Thiên Kiệt tắt trò chơi, hỏi.
Chung Trì Tân gật đầu: "Ừm."
Kế Thiên Kiệt vừa lái xe, vừa nhìn kính chiếu hậu thấy quần áo anh cậu mặc trên người: "Anh Tân, quần áo của cô Khương anh vẫn còn mặc sao?"
Chung Trì Tân cúi đầu, vừa rồi quên mất chuyện này.
"Giặt sạch rồi sẽ trả lại cho cô ấy."
"Vâng." Kế Thiên Kiệt thử thăm dò: "Anh Tân, cô Khương làm sao cũng xuất hiện ở đây vậy?"
Kế Thiên Kiệt trước kia cản không ít hoa đào giúp anh cậu, chẳng qua bây giờ anh Tân giống như không có ý muốn tránh.
Chung Trì Tân cầm lấy cái mũ mà Khương Diệp lúc trước đưa, rũ mắt xuống nói: "Cô ấy tốt nghiệp đại học A, chuyện này rất kỳ quái sao?"
"Cô Khương xuất thân ở đại học A sao? Thật là lợi hại." Kế Thiên Kiệt cảm thán, lúc trước cậu còn tưởng rằng cô Khương là tốt nghiệp từ học viện điện ảnh nào đó, có điều..
"Anh Tân, trước đó anh nói có bạn ở đại học A không phải là cô Khương chứ?"
Chung Trì Tân không nói đúng, cũng không có phủ nhận. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Kế Thiên Kiệt lái xe, địa vị của cô Khương trong lòng cậu lại cao thêm một chút rồi.
* * *
Ở thành phố điện ảnh Tinh Hải quay phim hơn một tháng, Khương Diệp rốt cuộc cũng quay xong đóng máy, trước khi đi Trương Ý ôm lấy cô khóc một trận, về sau Khương Diệp phải hứa nhất định đến học viện điện ảnh thăm cô ấy, mới bằng lòng buông tay.
Lau khô nước mắt, Trương Ý lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh hai người: "Chị Khương Diệp đợi em, em tốt nghiệp xong sẽ gia nhập giới giải trí tìm chị."
"Học tập thật tốt, đừng gây chuyện đó." Khương Diệp sờ sờ đầu Trương Ý sau đó ngồi lên xe rời khỏi đoàn làm phim.
Thời gian của cô eo hẹp, còn có một bộ phim chiếu mạng nữa cần quay, địa điểm không ở thủ đô, vào ban đêm phải bay đi Hải Thành.
Nhạc Kiều đã chuẩn bị xong hành lý, đặt ở trong xe.
Trên xe Hùng Úc gọi điện thoại tới: "Chị gần đây nghe được tin, có một chương trình thực tế quay cảnh sinh hoạt đã được duyệt, bây giờ còn chưa tìm được người, đoán chừng là tháng bảy tháng tám sẽ ghi hình, khi đó bộ phim thanh xuân này cũng đã được phát sóng, em cũng coi như có một tác phẩm đường đường chính chính, đến lúc đó chị đi bàn bạc xem có ký được hợp đồng hay không."
"Chị Úc, việc của tháng bảy tháng tám bây giờ nói cũng không có tác dụng gì." Khương Diệp biết Hùng Úc là muốn tìm tài nguyên cho cô.
"Vô dụng cũng phải biến thành hữu dụng, bây giờ chương trình thực tế rất nổi, có mấy diễn viên nhỏ chưa diễn được mấy bộ phim dựa vào việc tham gia chương trình mà nổi tiếng, chị nhất định sẽ giúp em ký được hợp đồng."
Hùng Úc đối với việc Khương Diệp đi quay bộ phim này kỳ thật không có ôm hi vọng quá lớn, phim đề tài về thanh xuân đã có quá nhiều, bộ phim này quay cũng nhanh, tháng tư vừa quay tháng sáu đã muốn phát sóng.
Điểm duy nhất được đánh giá cao chính là tổ sản xuất của bộ phim, hiện tại có thể cho Khương Diệp thêm chút kinh nghiệm bên ngoài.
"Nếu bộ phim này nổi tiếng thì dễ dàng hơn nhiều." Hùng Úc thở dài.
Khương Diệp bất đắc dĩ cười cười: "Chị Úc, đừng nôn nóng như vậy, em mới ký hợp đồng được bao lâu chứ?"
"Chị không phải là muốn em nhanh nổi tiếng để giải quyết chuyện cha mẹ em hay sao?"
Khương Diệp khi đã quyết định ký hợp đồng, chuyện cha mẹ phát sinh cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng không thèm để ý.
* * *
Giữa tháng năm có tin tức truyền ra nói Chung Trì Tân muốn giải nghệ, tin tức này vừa truyền ra, nháy mắt bị bạo đỏ.
[ Ca ca ta năm nay mới hai mươi tám, giải nghệ cái gì chứ? ]
[ Công ty đều thông báo tháng bảy ra album, đúng là toàn là đồn linh tinh.]
[ Chớ lôi anh ta vào, ta mang ca ca về, chờ mong tháng bảy ra album.]
Nhưng mà có một blog lớn trong ngành giải trí ám chỉ, một ca sĩ đỉnh cấp nào đó tháng sáu muốn cùng công ty giải ước hợp đồng, tin tức của chủ blog này mười lần thì chín lần là chính xác, rất nhiều fan đều follow weibo của anh ta.
Tháng sáu ký hợp đồng, lại là ca sĩ cấp đỉnh lưu, cùng với tin đồn trước đó, không cần fan hâm mộ nói, người qua đường cũng biết là ai.
Hơn nửa năm trước tạp chí Bác Văn đưa tin về Chung Trì Tân đã có vô số người tràn vào hỏi tình huống.
Ngay sau đó weibo của Lý Cẩm Hồng, truyền thông Hạo Thiên, thậm chí những người đại diện bên mảng phim ảnh của truyền thông Hạo Thiên cũng bị đám fan hâm mộ tràn vào hỏi thăm.
Sự việc tiếp tục dâng lên cao, bạo hot search mấy ngày, lãnh đạo truyền thông Hạo Thiên liên lạc với Chung Trì Tân và người đại diện của anh mở cuộc họp khẩn cấp.
"Trì Tân, tương lai có tính toán gì không?" Lâm tổng ngồi ở phía trên hỏi "thật sự là muốn giải nghệ sao?"
Nếu quả thật muốn giải nghệ, công ty bọn họ có thể làm một hoạt động lớn linh đình, album kỷ niệm mười năm ca hát có thể trắng trợn tuyên truyền một lần.
Chung Trì Tân hai tay đặt ở trên đùi, thản nhiên nói: "Trước đó đúng là có suy nghĩ đến chuyện giải nghệ."
Lâm tổng và Lý Cẩm Hồng liếc nhau, đều phát hiện ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Trì Tân, ý của cậu là không giải nghệ nữa?" Lý Cẩm Hồng đè xuống sự vui sướиɠ trong lòng.
Chị ta thời gian này có chú ý đến các công ty lớn, không thấy công ty nào ra mặt nói muốn ký hợp đồng với Chung Trì Tân.
Chung Trì Tân lắc đầu: "Ngày mùng bảy tháng sáu hết hạn hợp đồng, tôi sẽ không ký tiếp, điều này không thay đổi, tôi có dự định mở phòng làm việc riêng."
Lý Cẩm Hồng mặt mày co lại, việc này cho đến bây giờ chị ta chưa có nghe nói qua, kể từ lúc sau khi Kế Thiên Kiệt gọi điện thoại ở Tỉnh Y, Kế Thiên Kiệt cũng không có đem mọi chuyện của Chung Trì Tân báo cáo cho chị ta.
Lâm tổng dừ sao vẫn là lãnh đạo lớn, anh ta cười khách khí nói: "Cậu muốn mở phòng làm việc riêng? Có thể a, hiện tại rất nhiều ca sĩ đều thích mở phòng làm việc riêng. Trì Tân, cậu ở công ty cũng đã mười năm, có chuyện gì cần công ty giúp chúng tôi đều có thể giúp cậu, chúng tôi cũng đã giúp rất nhiều người mở phòng làm việc, kinh nghiệm có nhiều."
"Không cần, cảm ơn Lâm tổng." Chuyện về phòng làm việc Chung Trì Tân đã sớm giao cho bên Thời Đại Văn Hóa xử lý thủ tục, hiện tại chỉ chờ hợp đồng hết hạn.
"Không sao, mặc dù cậu hết hạn hợp đồng với công ty nhưng mười năm tình cảm vẫn còn đó." Lâm tổng đối với cái cây rụng tiền lớn nhất của công ty muốn rời khỏi đương nhiên là đau lòng, chẳng qua Chung Trì Tân tháng bảy ra album vẫn nguyện ý giao cho công ty phát hành, chỉ riêng điểm này ông ta cũng không thể biểu lộ ra cảm xúc không vui vẻ được.
Người nhận đả kích lớn nhất vẫn là Lý Cẩm Hồng.
Nghệ sĩ vương bài dưới tay ra đi, bởi vì nóng vội, chị ta mượn danh nghĩa Chung Trì Tân đã động chạm đến lợi ích của những người khác, nội bộ công ty đã bắt đầu liên hợp lại với nhau đối phó cô ta, nghệ sĩ dưới tay thì chẳng có ai nổi tiếng lên được.
Tan họp, chị ta sắc mặt đều đen lại đi ra cửa.
"Trì Tân, cậu nhất định phải làm tuyệt tình như vậy?" Lý Cẩm Hồng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Chung Trì Tân nhíu mày: "Tôi không cho rằng tôi đã làm sai chuyện gì, chuyện muốn rời khỏi công ty đã nói trước với chị nửa năm rồi."
Từ năm trước Lý Cẩm Hồng liền giống một ngọn núi lửa phun trào, trên mặt đối với Chung Trì Tân là cười, nhưng trong mắt đều là toan tính.
Chung Trì Tân mười phần không thích.
"Vì sao không nói cho tôi cậu muốn lập phòng làm việc riêng?" Lý Cẩm Hồng trong tiềm thức vẫn cho rằng anh hẳn là vẫn nên mời mình tiếp tục làm người đại diện "Tôi có thể giúp cậu, trong giới giải trí tài nguyên tốt mà không có người đại diện thì đoạt không được."
Chung Trì Tân dừng bước: "Nếu như tôi muốn.. không cần ai tới giúp tôi đoạt cả."
Tác giả có lời muốn nói:
Canh hai~
Không biết chương tiếp theo hai người có gặp mặt không, thật chờ mong~~~