Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 38​

Chương 38

Thời gian diễn thuyết diễn ra đại khái khoảng hai mươi phút, Chung Trì Tân miễn cưỡng giữ vững tinh thần sau khi nói xong, thời gian còn lại là anh giao lưu cùng các sinh viên.

Thời điểm ban đầu, các sinh viên hỏi vấn đề quả nhiên cùng Khương Diệp tổng kết các vấn đề không có sai biệt lắm, Chung Trì Tân sớm đã có chuẩn bị, trả lời tương đối thuận lợi, chỉ là các câu hỏi về sau trở nên có chút kỳ quái.

"Chung thần, em năm nay hai mươi mốt tuổi, cao một mét sáu mươi hai, cân nặng chưa đến năm mươi cân, vẫn đang là sinh viên của đại học A, nếu như chúng ta kết hôn, về sau gen của con khẳng định sẽ rất tốt, anh suy nghĩ một chút đi." Nữ sinh cướp được micro, thanh âm phấn khởi, từ 'đi' cuối cùng vẫn còn quanh quẩn trong giảng đường.

Trong giảng đường nháy mắt sôi trào, tiếng huýt sáo vang lên, cũng có người bắt đầu giới thiệu bản thân, giáo viên đều không có cản được.

Những fan đang xem trực tiếp vừa tức giận lại vừa đố kị.

[ Thật đúng là, sinh viên A Đại không những vậy mà còn mạnh mẽ hơn người, trước mặt mọi người mà cũng xem mắt được? ]

[ Em năm nay mười tám, cao một mét sáu mươi bảy, là đóa hoa tương lai của Tổ quốc, xinh đẹp như hoa, ca ca suy nghĩ nhanh một chút.]

[ Ha ha ha ha ha, vạn lần không nghĩ tới sinh viên A đại lại bá đạo như thế.]

Chung Trì Tân đứng trên bục diễn thuyết trên khán đài, giáo viên mời anh đi ra, anh cầm micro bước đi vài bước, đứng tại trung tâm khán đài, chân dài trước đó bị bục diễn thuyết che mất giờ đây hiển thị trước mắt mọi người.

[ Úi chà, hai cái chân này có thể cho ta chơi được hơn vạn năm.]

[ a a a a a a, ta thật ghen tị với nửa còn lại của ca ca.]

"Chỗ này không phải là nơi tìm bạn trăm năm, đổi một bạn học khác nào." Giáo viên cầm lấy một cái micro, đè xuống sự sôi trào của toàn trường, cuối cùng lại thêm một câu "điều kiện của em như vậy trường chúng ta có cả biển người, an phận một chút cho tôi."

Xem chừng là giáo viên nhận biết bạn sinh viên này, lời nói cũng mang một chút quen biết không khách khí.

Nữ sinh cười hì hì nắm chặt micro nói: "Em mặc kệ, ca ca em yêu anh!"

Giáo viên chỉ vào nam sinh bên trên nói: "Bạn nam sinh viên bên cạnh này còn vấn đề muốn hỏi hay không, mau đưa micro tới đây."

Chung Trì Tân đứng ở giữa khán đài yên tĩnh nhìn những sinh viên này ầm ĩ, mãi cho đến khi có người bắt đầu hỏi vấn đề, mới cầm micro lên nói chuyện.

[ A, hình ảnh làm sao lại đang nhấp nháy, thợ quay phim mau điều chỉnh a!]

[ahihi, đừng để xảy ra vấn đề chứ, tôi còn muốn nhìn ca ca lâu thêm chút nữa.]

Cơn mưa bình luận còn chưa có phát hết, màn hình liền đen kịt.

Qua thêm vài phút đồng hồ, vị chủ blog kia đăng một trạng thái nói camera xảy ra vấn đề, trong thời gian ngắn không sửa được, anh từ bỏ phát trực tiếp cho mọi người, đi xem một mình.

Phía dưới một mảnh kêu rên, chủ blog thờ ơ, không chút lưu tình rời đi.

Trong lúc Chung Trì Tân trả lời các câu hỏi của sinh viên, micro vẫn còn đang truyền ở phía dưới, bỗng nhiên không biết là ai nói to một tiếng: "Khương Diệp học tỷ!"

Biết rất rõ là đối phương đang ở phía dưới, nhưng nhịp tim Chung Trì Tân vẫn là đập chậm một nhịp.

Các sinh viên đồng loạt nhìn về phía người vừa nói, không khác gì vừa nghe được tên một thần tượng khác.

"Ở kia." Nam sinh đưa tay chỉ, Khương Diệp trong nháy mắt bị bại lộ trước tất cả mọi người.

Chung Trì Tân tự nhiên theo ánh mắt mọi người nhìn sang, Khương Diệp vẫn ngồi vững vàng tại chỗ, thuận tiện đưa tay hướng mọi người vẫy vẫy.

"Đây là sinh viên đã tốt nghiệp loại ưu của trường học chúng tôi." Giáo viên đứng bên cạnh Chung Trì Tân giải thích.

Bình thường sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại đa số ở bên ngoài xã hội có thành tựu thì mới có thể được mọi người trong trường ghi nhớ, mà Khương Diệp sau khi tốt nghiệp mọi người cũng không nghe được tin tức gì của cô, nhưng ở trong trường lại là truyền kỳ nên mọi người vẫn có thể nhớ đến, còn nữa, chỉ dựa vào khuôn mặt của Khương Diệp cũng đủ để mọi người trong A Đại ghi nhớ rồi.

Chung Trì Tân cầm micro lên, lòng bàn tay hơi ướt: "Vậy.. vị Khương Diệp học tỷ này có câu hỏi gì muốn hỏi không?"

Nam thần cùng nữ thần cùng lúc xuất hiện trước mặt mọi người, vị nữ sinh vừa rồi muốn tìm bạn trăm năm kia đứng trên ghế nói to: "Mau đưa micro cho học tỷ, nhanh lên chút!"

Giáo viên: "..."

Phía trước có vô số cánh tay vươn ra truyền micro, truyền một lượt mới đến được tay Khương Diệp.

Khương Diệp bất đắc dĩ chỉ có thể cầm micro đứng lên.

Trong lúc nhất thời tiếng huýt sáo cùng tiếng thét chói tai vang lên làm cho nóc nhà muốn lật tung.

"Khương Diệp học tỷ!" "Khương Diệp học tỷ!"

Người không rõ tình hình đi ngang qua giảng đường còn tưởng rằng bên trong xảy ra chuyện nữa chứ.

Khương Diệp xoay một vòng micro, nhìn nam nhân đang ở trên khán đài, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô làm gì có vấn đề gì muốn hỏi, tự dưng bị gọi tên, mà trong giảng đường cũng dần dần yên tĩnh lại chờ đợi câu hỏi của Khương Diệp.

Bạn nữ sinh trước đó tìm bạn trăm năm nhịn không được, cô nàng hướng Chung Trì Tân hô to: "Ca ca, em không được, vậy anh xem học tỷ của em có được không?"

"ahihi, ha ha ha ha."

"Được, ca ca, Khương Diệp học tỷ thì được."

"Tôi đồng ý vụ hôn nhân này."

"Vậy sau này ca ca là con rể của đại học A rồi."

Khương Diệp vỗ vỗ vào micro: "Không được làm loạn như vậy, làm như thế về sau ca ca của mọi người sẽ không đến A Đại nữa đâu."

Chờ giảng đường yên tĩnh lại một chút, Chung Trì Tân mang theo ý cười nhìn xuống giảng đường: "Vị Khương Diệp học tỷ này, còn chưa có đặt câu hỏi."

"Tôi muốn hỏi.." Khương Diệp nhíu mày "Anh có đồng ý đi ăn trưa cùng tôi không?"

Xung quanh nháy mắt trở lên ồn ào: "Đồng ý đi." "Đồng ý cô ấy." "Đồng ý cô ấy."

Giáo viên đầu cũng to ra, đây là chuyện gì vậy, hiện trường cầu hôn sao?

Chung Trì Tân cầm micro cười khẽ, hướng về phía Khương Diệp chân thành nói: "Tôi đồng ý."

"A, tôi chết mất!" Nữ sinh muốn tìm bạn trăm năm kia co quắp ở trên ghế rồi, khuôn mặt biểu hiện có chết cũng không hối tiếc.

Giáo viên ho lên mấy tiếng để chuyển sự chú ý: "Vừa hay học tỷ đến, mọi người có muốn hỏi học tỷ vấn đề gì không?"

"Vậy Khương Diệp học tỷ cũng tới khán đài nói cho mọi người nghe một chút phương pháp học tập đi, mỗi ngày áp lực thật là lớn a." Có sinh viên hệ tài chính giơ tay nêu ý kiến.

Câu hỏi này cũng đem đề tài chuyển đến một hướng khác, đại học A là đại học nổi danh trong nước, việc học nặng nề là không tránh khỏi.

Khương Diệp vốn chỉ là rảnh rỗi đến xem Chung Trì Tân diễn thuyết, không nghĩ tới chính mình cũng bị mời lên, lại có chút hồi tưởng lại cảm giác khi còn đi học.

Chung Trì Tân nhường ra một vị trí, hai người cùng sóng vai đứng trên giảng đường, nhìn nhau cười một tiếng.

"Thầy giáo, thầy có thể tránh ra một chút hay không?" Nữ sinh tìm bạn trăm năm kia lại điên cuồng đứng lên, điện thoại trong tay cũng điên cuồng chụp ảnh.

"Em ngồi xuống cho tôi, làm cản trở tầm nhìn của bạn học phía sau!" Thầy giáo chỉ vào nữ sinh cảnh cáo, nhưng vẫn là di chuyển cách xa hai người kia, để cho các học sinh chụp ảnh.

Khương Diệp nói một chút về việc học tập, nhưng cũng không có giảng giải đặc biệt chi tiết, dù sao ở giảng đường cũng có nhiều ngành nghề khác nhau, mà hiện tại đang là buổi diễn thuyết của Chung Trì Tân.

"Còn có câu nào muốn hỏi không?" Bởi vì là trường học cũ của mình, chuyện này Khương Diệp so với Chung Trì Tân càng quen thuộc.

Chung Trì Tân đứng ở bên cạnh nghiêm túc nghe Khương Diệp nói, cô ấy giống như càng thích hợp đứng dưới ánh đèn sân khấu hơn so với mình.

Anh đã từng nghe người ta nói qua lúc bản thân đứng ở trên sân khấu như phát ra ánh hào quang, Chung Trì Tân cũng không có hiểu cách miêu tả này, cho đến bây giờ, khi anh nhìn thấy bộ dáng Khương Diệp ở trên khán đài, mới hiểu rõ ràng.

Có sinh viên đứng lên: "Học tỷ, chị tốt nghiệp xong từ chối nhiều lời mời của công ty như vậy, xin hỏi bây giờ chị đang làm gì?"

"Tôi?" Khương Diệp cười một tiếng "Đang theo đuổi giấc mơ của mình."

"Em nghe nói học trưởng Tiền đi bán cải bẹ, học trưởng Đồ đi làm thợ mộc, cho nên giấc mơ của học tỷ là gì?"

Năm đó ở đại học A ba người này là truyền kỳ của những sinh viên chưa tốt nghiệp, thạc sĩ cùng tiến sĩ, lại chơi chung với nhau, kết quả ba người sau khi tốt nghiệp đều đi làm những việc trái với chuyên ngành, ở đại học A cũng có tiếng là ly kinh phản đạo*.

Ly kinh phản đạo là một thành ngữ ý chỉ coi thường luân lý, không theo khuôn phép. Trong ngữ cảnh này thì sẽ hiểu là ba người bọn họ làm trái ngành thì không theo khuôn phép lẽ thường.

Chỉ là không biết Khương Diệp làm việc gì.

"Đầu tiên tôi muốn giải thích một chút, học trưởng Đồ chính là nghệ nhân điêu khắc, đây là một công việc mang tính nghệ thuật. Tiếp theo là học trưởng Tiền thành lập một công ty bán cải bẹ, rất nhanh thôi mọi người sẽ thấy được sản phẩm xuất hiện trên thị trường. Về phần tôi.." Khương Diệp ngừng một chút nói "Về sau mọi người sẽ biết."

* * *

Sân nhà cuối cùng cũng trở lại trên người Chung Trì Tân, lại bị hỏi thêm mấy vấn đề nữa mới coi như kết thúc, anh cùng Khương Diệp từ cửa bên cạnh đi ra.

Kế Thiên Kiệt ở bên ngoài chờ, quay người lại nhìn thấy Khương Diệp không khỏi kinh ngạc: "Cô Khương?"

Gần đây tần suất nhìn thấy cô Khương thực sự có chút cao.

Khương Diệp gật nhẹ đầu, quay đầu hỏi Chung Trì Tân: "Anh có muốn nếm thử thức ăn của đại học A không?"

"Được."

Thời gian này đúng là thời gian ăn cơm của sinh viên, người trong nhà ăn cũng nhiều, Chung Trì Tân đi vào sợ là sẽ gây thêm náo động, Khương Diệp bảo anh cởi âu phục ra, đem mũ của mình đội lên cho anh, lại cởϊ áσ khoác của mình ra cho anh mặc vào.

Khương Diệp cao hơn một mét bảy, áo khoác lại là loại unisεメ rộng, Chung Trì Tân mặc vào vậy mà vừa vặn.

Kế Thiên Kiệt nhìn thấy hết: "?" huyền ảo thật sự, anh của cậu như vậy mà lại mặc quần áo của người khác, lại còn là nữ.

Khương Diệp lùi phía sau ngắm nhìn một chút, sau đó lắc đầu: "Giày không thích hợp." Áo khoác có thể che một nửa quần tây nhưng không che được giày da.

Ở bên cạnh có một siêu thị, Khương Diệp bảo anh ở đây chờ một lát, mình thì vào trong đó mua đôi dép lê, khi trở ra trên đầu cũng có thêm một cái mũ.

Cuối cùng áo khoác cùng giày của Chung Trì Tân được Kế Thiên Kiệt mang đi, hai người chậm rãi hướng nhà ăn đi đến.

Cho nên.. tại sao lại phải phiền phức như vậy, vì một lần ăn cơm ở căng tin. Kế Thiên Kiệt lòng chua xót đi trên đường, luôn cảm thấy anh cậu bị cô Khương bắt cóc.

Chung Trì Tân ăn mặc tuy có chút dở dở ương ương, nhưng người đi dép lê ở nhà ăn cũng không thiếu, khi không có tiết học sinh viên cũng lười đổi, đi thẳng từ phòng ngủ ra ngoài cũng là bình thường.

Thời điểm này sinh viên đều như là sói đói, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm dì gắp thức ăn, không có ai chú ý đến chỗ ngồi hẻo lánh bên trong của Chung Trì Tân.

Khương Diệp đi mượn phiếu ăn của sinh viên xung quanh, vừa vặn gặp được muôi thịt xào chua ngọt cuối cùng.

Đem thịt để ở trước mặt Chung Trì Tân, Khương Diệp ngồi xuống nói: "Món ăn nổi tiếng đại học A, tới chậm chút nữa thì sẽ hết."

Chung Trì Tân nhìn món ăn trong khay của Khương Diệp, cầm lấy đũa chia một nửa cho cô: "Tôi nếm thử hương vị thôi cũng được."

Hai người đều chưa có ăn, chia thức ăn cũng không tính là mất lịch sự.

Chung Trì Tân nếm thử một miếng thịt, bên ngoài chua chua ngọt ngọt đúng là ăn rất ngon.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Khương Diệp, nghi ngờ hỏi: "Cô.. là đến xem tôi diễn thuyết sao?"

Khương Diệp cũng không tránh né, tự nhiên gật đầu "

Vừa đúng hôm nay tôi rảnh rỗi, lại nhớ tới hôm nay anh diễn thuyết, cũng đã lâu rồi không có trở về trường nên dứt khoát đến."

Chung Trì Tân nhớ tới những sinh viên kia, khẽ cười một tiếng: "Bọn họ rất hoạt bát, cùng tưởng tượng của tôi không giống nhau lắm."

"Sinh viên đại học A thì cũng là sinh viên, cùng những trường khác không có gì khác biệt cả." Khương Diệp cũng biết những đánh giá của mọi người về sinh viên A Đại.

"Đây là lần đầu tiên tôi tới đại học A." Chung Trì Tân nhìn ra bên ngoài qua cửa kính nhà ăn.

Khương Diệp nhìn theo ánh mắt anh: "Đi thẳng về phía trước có một cái hồ, ở bên cạnh có một bãi cỏ rất lớn, những cặp đôi sẽ ở đó tâm sự, nơi đó nổi danh là thánh địa của các cặp đôi."

"Cặp đôi?" Chung Trì Tân luôn cho rằng đại học A thì sinh viên chỉ vùi đầu vào chuyện học tập, rất khó để tưởng tượng ra khung cảnh kia.

Khương Diệp gõ gõ vành khay thức ăn: "Ăn xong sẽ dẫn anh đi thăm quan một chút".