Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 26​

Chương 26

Chuyện này ở trên mạng sôi sục một ngày một đêm, bởi vì không có diễn biến tiếp theo liền chậm rãi hạ nhiệt.

Chờ Khương Diệp rảnh rỗi nhớ tới weibo thì đề tài này đã biến mất không thấy gì nữa rồi.

Cô hoàn toàn giống như trước đây, ngày thường thì đến trường quay, cảnh diễn của cô không nhiều, Cửu Vương gia cũng sắp sửa lãnh cơm hộp, còn có một cảnh nữa là có thể đóng máy.

Khương Diệp vừa mới đến trường quay, liền nhìn thấy tổ kế hoạch bên kia gọi điện thoại, một lúc sau thì mọi người đi ra ngoài.

Chung Trì Tân cùng trợ lý cũng chậm rãi đi tới, nhìn thấy Khương Diệp thì dừng bước lại: "Chúng ta có hai ngày nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi?" Khương Diệp không rõ sự tình, đạo diễn Tào mỗi ngày quay phim gấp đến độ bên trong miệng đều là bong bóng, thực sự vạn bất đắc dĩ mới cho cả đoàn phim nghỉ ngơi.

Chung Trì Tân gật đầu: "Hôm qua trời mưa, tổ đạo cụ bên kia xảy ra vấn đề."

Một đoàn làm phim nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện những sơ suất, vấn đề to nhỏ đều có, cái này còn tùy thuộc vào năng lực lãnh đạo của đạo diễn, bình thường đạo diễn kinh nghiệm dày dặn dẫn dắt đoàn đội sẽ không bởi vì vấn đề nhỏ mà ảnh hưởng đến tiến độ.

"Không thể chuyển cảnh khác sao?" Khương Diệp nhìn thoáng qua bên trong, nhìn không rõ lắm vấn đề xảy ra.

Quay phim ban đầu sẽ không dựa hoàn toàn vào kịch bản, thường xuyên chuyển cảnh, cho nên nếu cảnh này xảy ra vấn đề, có thể sửa đổi sang cảnh diễn khác. Lần trước tổ trang điểm xảy ra vấn đề Tào Khôn liền chuyển đổi sang Cảnh Cửu Vương gia cùng Tam Vương gia.

"Chắc là còn có vấn đề khác nữa, đạo diễn Tào không có nói cụ thể, chỉ có nói tạm thời nghỉ ngơi hai ngày." Chung Trì Tân giải thích.

Nghỉ ngơi hai ngày?

Khương Diệp không có việc gì cần làm, trước đó cũng đã kiếm được không ít tiền, cô hoàn toàn có thể nghỉ ngơi mấy năm không cần làm việc, vừa vặn có thể đi tìm học trưởng nhìn xem.

"Vậy tôi đi về trước." Khương Diệp hướng Chung Trì Tân gật đầu nhẹ sau đó quay người rời đi.

Khương Diệp trên đường trở về, liền gọi điện thoại cho học trưởng Đồ, nói mình hôm nay rảnh có thể qua nhà được.

"Ở cổ thành mới xây sao? Anh đi đón em." Đồ Liêu nói dứt lời liền ngắt điện thoại.

Khương Diệp cầm điện thoại nhìn thoáng qua, quả nhiên học trưởng vẫn bá đạo như trước.

Từ trung tâm đi đến cổ thành mới xây này cần phải lái xe ít nhất hai giờ đồng hồ, Khương Diệp liền đi về nhà nghỉ chờ.

* * *

"Đi ăn lẩu không?" Chung Trì Tân nhìn chằm chằm Kế Thiên Kiệt đang bận rộn ở phòng bếp, bỗng nhiên nói.

Kế Thiên Kiệt 'ba' một tiếng, dao bị lệch một đường, cắm ở trên thớt gỗ, trong lòng bùi ngùi, cảm giác giống như mình đang làm chuyện ác-anh của cậu không phải là nghiện ăn lẩu rồi chứ?

"Anh, chúng ta không có xe." Kế Thiên Kiệt tùy tiện tìm một cái cớ qua loa đối phó.

Ăn lẩu một lần cũng coi như thôi đi, anh cậu về sau mà nghiện ăn lẩu thì làm sao bây giờ? Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, ai đã nếm qua hương vị lẩu rồi thì sẽ nghiện, dù sao Kế Thiên Kiệt cậu nhịn không được.

"Có thể.." Chung Trì Tân nghĩ nghĩ ngày đó ba người làm thế nào để đi, nghiêng đầu nghiêm túc nói "gọi taxi tích tích?"

Anh cậu thật đúng là hạ phàm rồi, taxi tích tích cũng vẫn còn nhớ.

Kế Thiên Kiệt trong lòng không muốn, nhưng trên mặt vẫn là thuyết phục: "Anh Tân, xe taxi mỗi ngày đều đưa đón khách, trên xe có rất nhiều người ngồi qua, không sạch sẽ."

Chung Trì Tân lại không ngại: "Tôi cảm thấy lần trước ngồi vẫn được, có thể nhịn một lúc, cậu đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn."

Cuối cùng Kế Thiên Kiệt nghe lời, tìm ra một bộ quần áo đơn giản, lại ở trên vai áo nhét mấy miếng đệm rộng mấy cen ti mét, trông giống một người béo, lại lấy thêm khẩu trang cùng mũ: "Anh Tân, không thì.. chúng ta đi tìm cô Khương nhờ hóa trang?"

Chung Trì Tân đội mũ lên: "Vậy không bằng mời cô ấy cùng đi ăn."

"Cũng được, đợi chút nữa ăn xong có thể chỉnh lại một chút lớp hóa trang."

Chờ đến khi xuống xe đi đến chỗ cô Khương, Kế Thiên Kiệt từ đầu đến cuối đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời.

Nhất là đi đường gặp phải Phiền Biên Đồng cùng mấy diễn viên chào hỏi mời đi chơi cùng, bị anh Tân một đường cự tuyệt: "Đạo diễn Tào trước đó có nói, trước khi đóng máy thì không được tụ tập một chỗ ăn uống."

Phiền Biên Đồng cùng mấy vị diễn viên bên cạnh cười cười: "Chúng tôi không đi chợ đêm hay quán ăn nhỏ, tỉnh này có một quán ăn đặc biệt nổi tiếng, chúng tôi muốn qua bên đó thử xem."

"Không cần, tôi dễ bị nhận ra, mọi người đi ăn cũng không yên ổn."

Nhìn nhóm người Phiền Biên Đồng rời đi, cái cảm giác vi diệu này của Kế Thiên Kiệt đạt đến đỉnh điểm.

Ngại sự nghiêm nghị của anh Tân, Kế Thiên Kiệt chỉ dám nghĩ ở trong đầu, cụp đuôi, cúi đầu đi theo.

Hai người đến phía dưới nhà nghỉ, đúng lúc gặp phải Khương Diệp vừa xuống dưới.

Khương Diệp sững sờ, quay đầu nhìn thoáng qua: "Các người tìm tôi?"

Chung Trì Tân "Ừ" một tiếng: "Có muốn đi ăn lẩu cùng nhau không?"

Khương Diệp nhìn phía sau Chung Trì Tân và Kế Thiên Kiệt, Đồ Liêu đang lái xe tới, cô cười yếu ớt nói: "Hôm nay khả năng là không được, tôi có việc rồi."

Không thể ăn lẩu cùng, nhưng anh của cậu cần trang điểm mà!

Kế Thiên Kiệt quýnh lên: "Cái này, cô Khương có thể giúp anh tôi hóa trang không? Nếu không đi ra ngoài sẽ bị nhận ra mất."

Khương Diệp còn chưa có mở miệng nói chuyện, Đồ Liêu đã xuống xe đi tới: "Là cậu?"

Anh ta nhận ra Chung Trì Tân người đã ghi hình tiết mục cùng mình lúc trước.

Chung Trì Tân cũng sững sờ, ánh mắt đảo vòng vòng giữa Đồ Liêu và Khương Diệp: "Hai người quen nhau?"

Lúc trước Khương Diệp nói với anh Đồ Liêu cùng cô là học cùng trường đại học, hai người tuổi tác cũng chênh lệch nhiều, lại nghĩ rằng bọn họ không quen biết.

Khương Diệp gật đầu: "Học trưởng, anh chờ một chút, em giúp anh ấy hóa trang."

Một đoàn người kéo nhau về phòng của Khương Diệp, Đồ Lôi đi sau cùng.

"Anh vẫn muốn đi đến quán lẩu lần trước sao?" Lúc lên phòng Khương Diệp quay đầu hỏi Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân thoáng có chút thất thần, nghe thấy Khương Diệp nói liền gật đầu: "Đi quán ăn lần trước."

"Đợi lát nữa tôi đem vài dụng cụ trang điểm đưa cho anh mang theo, ăn xong nhớ để trợ lý giúp anh xử lý một chút."

"Được."

Đồ Liêu đi phía sau cùng không nói gì.

Diện tích phòng không lớn, Đồ Liêu đi theo mấy người vào, liền thấy trong phòng có một đồ vật quen thuộc.

"Anh Tân." Kế Thiên Kiệt đột nhiên phát ra một tiếng kinh hãi, nhìn về phía Chung Trì Tân, thanh âm đè thấp xuống: "Thì ra anh đem Xuân Khê Đường đua cho cô Khương.."

Đồ Liêu đứng phía sau Kế Thiên Kiệt nghe được rõ ràng, ánh mắt híp híp lại, sau đó cất giọng nói: "Hai người làm thế nào để đi đến nội thành?"

Kế Thiên Kiệt bởi vì vừa rồi nói hớ, nên vội vàng nói: "Tôi cùng anh Tân gọi taxi đi."

"Tiểu Diệp, không bằng mời luôn hai người bạn này đến chỗ anh ăn một bữa cơm?" Đồ Liêu nhàn nhạt nói "Cũng tiết kiệm thời gian ở đây trang điểm."

Khương Diệp bất ngờ, học trưởng từ trước đến nay cùng người ngoài không thân thiết, hôm nay đây là?

Đồ Liêu nhìn về phía Chung Trì Tân: "Không biết Chung đại minh tinh có nguyện ý cùng đi hay không?"

Kế Thiên Kiệt cúi đầu nhìn sàn nhà, chẳng biết tại sao, hôm nay cậu luôn cảm thấy phía sau lạnh lạnh.

"Anh muốn đi không?" Khương Diệp quay đầu hỏi Chung Trì Tân.

"Cô có muốn tôi đi không?" Chung Trì Tân không có trực tiếp trả lời.

Hai người này..

Đồ Liêu mặt không chút thay đổi nói: "Đừng tranh luận nữa, đi xuống đi."

Đoàn người lại một lần nữa xuống lầu.

Kế Thiên Kiệt theo thói quen ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, vừa đóng cửa lại liền nghênh đóng ánh mắt lạnh như băng của Đồ Liêu.

Kế Thiên Kiệt: "..."

Chung Trì Tân và Khương Diệp ngồi ở hàng ghế sau, bởi vì không cần tới quán lẩu, Chung Trì Tân liền đem áo khoác cởi ra, ở bên trong bỏ đồ vật mà vừa rồi Kế Thiên Kiệt nhét vào.

Khương Diệp: "Anh đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng."

Chung Trì Tân mặt mày mang ý cười: "Chờ sau này cô nổi tiếng, cũng sẽ gặp những phiền phức như vậy."

"Cô Khương kỹ thuật diễn lợi hại như vậy, về sau nhất định sẽ nổi tiếng." Kế Thiên Kiệt quay đầu lại nhìn hai người phía sau "Chẳng qua cô Khương trang điểm lợi hại, về sau ra ngoài so với anh Tân càng thuận tiện hơn."

Đồ Liêu ngồi ở phía trước không nói một lời, nhưng ánh mắt ngẫu nhiên sẽ lướt qua kính chiếu hậu, kiểu gì cũng ném cho Chung Trì Tân ánh mắt bắt bẻ, ánh mắt này cùng với ánh mắt lãnh đạm hôm ghi hình tiết mục là hoàn toàn không giống nhau.

* * *

Đồ gia gia sản ngàn vạn, lời đồn này không phải là vô căn cứ.

Ở trong nội thành có một căn nhà cổ, chiếm diện tích tương đối lớn, trông tương đối cổ kính, xem qua liền biết là nhà có tiền nhiều đời, huống chi lại ở ngay trong nội thành.

"Yên tĩnh ở trong huyên náo, học trưởng, nơi này rất tốt." Khương Diệp cũng là lần đầu tiên đến nơi này, cảm thấy mới lạ nên nhìn thêm mấy lần.

"Nếu thích, về sau có thể thường xuyên lui tới." Đồ Liêu đối với Khương Diệp bộ mặt ôn hòa không ít, "Trước đó em mượn anh một khoản tiền nhanh như vậy đã trả lại rồi, còn có chuyện gì cần anh giúp nữa không?"

Nghe được câu phía sau, Chung Trì Tân vô thức nhìn về phía Khương Diệp.

"Em quay vòng vốn, bây giờ đã ổn rồi." Nhớ tới mình đã kiếm được một khoản tiền kha khá, Khương Diệp khóe môi giương lên "Vừa vặn gặp đúng thời cơ."

Bọn họ đi đến phòng khách, bên trong đã có người chuẩn bị đồ ăn, chỉ có thể nói cả bàn như là những tác phẩm nghệ thuật.

Thấy vậy Kế Thiên Kiệt trợn mắt há mồm, cuộc sống của người có tiền đúng là khác biệt, cậu còn tưởng đi theo anh cậu đã được mở mang tầm mắt lắm rồi.

Chung Trì Tân thấy những thứ này cũng không có phản ứng gì, lực chú ý của anh hiện tại đang ở trên người Khương Diệp cung Đồ Liêu.

Mấy người phục vụ hiển nhiên là nhận ra Chung Trì Tân, nhìn thấy anh cũng nhịn không được mà lén lén nhìn, thậm chí còn có người hít vào một hơi, trong nhà yên tĩnh nên càng cảm thấy dị thường.

"Bảo bọn họ tất cả đi xuống." Đồ Liêu nhíu mày nhìn quản gia bên cạnh nói.

"Vâng."

"Ngồi đi." Đồ Liêu hướng mấy người Chung Trì Tân nói.

"Ở bên đó quay phim đã quen chưa?" Đồ Liêu vừa gắp thức ăn cho Khương Diệp vừa hỏi, trên mặt cũng mang theo ý cười.

"Cũng ổn, cuối năm ngoái và đầu năm nay em có quay mấy bộ phim." Khương Diệp nói mấy câu này, trên mặt cũng mang theo ý cười.

"Vậy đến lúc phim chiếu, anh sẽ ra rạp xem."

"Được."

Sau khi Chung Trì Tân và Kế Thiên Kiệt ngồi xuống, Đồ Liêu liền không nhìn bọn họ. Theo lý mà nói chuyện này tương đối không lịch sự, nhưng Chung Trì Tân không để ý, cũng không cảm thấy có gì không đúng.

"Học trưởng, anh có nghe ca nhạc không?" Khương Diệp cúi đầu ăn đột nhiên hỏi.

"Có nghe, làm sao vậy?" Đồ Liêu biết Khương Diệp không biết hát, nói đùa "muốn hát cho anh nghe?"

Khương Diệp lắc đầu nhìn về phía Chung Trì Tân: "Anh ấy hát rất hay, học trưởng có thể nghe một chút đi."

Từ khi Chung Trì Tân ghi âm ca khúc mới cho cô nghe, Khương Diệp liền đi tới các trang âm nhạc tìm bài hát của Chung Trì Tân, rất dễ tìm, vừa tìm kiếm thì tất cả thông tin đều hiện ra.

Trước đó bởi vì đối với lĩnh vực âm nhạc dốt đặc cán mai, cho nên Khương Diệp không có quan tâm đến các giải thưởng lĩnh vực này lắm, về sau mới biết được địa vị của Chung Trì Tân trong giới, cùng với nhân khí hiện nay của anh.

Các bài hát của anh cô đều nghe qua một lần, đều rất hay. Điều đáng tiếc duy nhất là không có tham gia trực tiếp các buổi concert của anh, toàn bỏ lỡ.

Khương Diệp đã nghe qua Chung Trì Tân hát trực tiếp cho nên mới càng tiếc nuối không có đi xem concert trực tiếp, bởi vì cô biết các ca khúc thu âm sẵn trên các trang nghe nhạc cùng âm thanh trực tiếp tại sân khấu không có giống nhau.

"Em khuyên anh nghe nhạc của cậu ấy?" Đồ Liêu hỏi từng chữ một.

"Đúng." Khương Diệp nói xong nhìn Chung Trì Tân: "Buổi concert lần sau của anh tôi nhất định sẽ đến xem."

Đồ Liêu lặng lẽ xem xét Chung Trì Tân, anh thực sự rất ít thấy Khương Diệp khen người khác.

Kế Thiên Kiệt yên lặng nhét đồ ăn vào trong miệng, không dám lên tiếng.

Hôm nay quả thật là một ngày kỳ quái.

Không chỉ riêng anh cậu kỳ quái mà vị Đồ tiên sinh này cũng kỳ kỳ quái quái.

Ánh mắt nhìn anh của cậu tựa như.. bố vợ dò xét con rể? Không đúng, không đúng, dựa theo độ tuổi của anh Đồ mà nói, phải là.. anh cả dò xét em rể?

Kế Thiên Kiệt cảm giác mình có chút điên rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cá voi nhỏ: Cuộc sống sau này, mỗi ngày sẽ ở nhà mở concert.