Chương 25
Không có đàn dương cầm, cũng không có ghita, chỉ có giọng hát trong suốt của Chung Trì Tân, hòa cùng với tiếng tay gõ trên bàn như nhạc đệm.
Ngoài cửa sổ mưa còn tí tách rơi xuống, trên nóc xe tiếng mưa tí tách vọng lại. Tiếng gió, tiếng mưa giống như cũng làm nhạc đệm cho tiếng hát của Chung Trì Tân.
Khương Diệp lưng dựa trên ghế sô pha, nhìn về phía đối diện đến xuất thần suy nghĩ, người đàn ông nhẹ nhàng ca hát, ngón tay chậm rãi đánh nhịp, cô thực sự không hiểu về âm nhạc, nhưng không có trở ngại ở trong lòng vì Chung Trì Tân hát thực sự rất dễ nghe.
Hiện tại anh hát cũng không có giống như giọng nói lúc bình thường, từ đầu đến cuối đều mang theo cảm giác mơ hồ không rõ. Khương Diệp nghiêng đầu nhìn cửa xe, cô giống như sinh ra ảo giác, luôn cảm thấy cửa xe chưa được khóa. Nếu không, vì sao lại có cảm giác trong tiếng hát của Chung Trì Tân dường như có từng màn từng màn sương mù bao phủ, cực giống như hơi nước ở bên ngoài cửa đua nhau chen vào, bị thanh âm dễ nghe của nam nhân hấp dẫn, bọn chúng tranh nhau xen lấn vây quanh tiếng hát xoay tròn hò reo.
Anh hát xong một ca khúc, Khương Diệp vẫn còn chưa hồi thần.
Chung Trì Tân cầm lấy chén nước bên cạnh, nhẹ uống một ngụm, nhuận họng.
Khương Diệp nhìn chằm chằm anh bởi vì uống nước mà hầu kết trượt lên xuống, còn có chút sững sờ, khó trách trên mạng có nhiều fan hâm mộ yêu mến Chung Trì Tân, cô hiện tại có chút hiểu ra.
"Dễ nghe không?" Chung Trì Tân mặt mày mang ý cười hỏi.
"Thật là dễ nghe.. về sau anh có mở concert tôi nhất định sẽ đến xem." Khương Diệp từ đầu đến cuối không có biết địa vị ở giới ca hát của Chung Trì Tân, cho rằng anh là ngôi sao ca nhạc mới nổi tiếng.
"Được, tôi sẽ giữ cho cô vị trí."
Khương Diệp đáp ứng, cô trở về chỗ ngồi, lấy điện thoại di động ra hỏi: "Bài hát vừa rồi tên là gì? Tôi trở về nghe lại."
Chung Trì Tân mặt mày buông lỏng, chân dài hơi cong lại, lắc đầu nói: "Không có tên."
Khương Diệp cúi đầu xuống tại phần tìm kiếm nhập tên bài hát 'Không có tên', không tìm được kết quả gì, lại nhìn lại mấy chữ này: "..."
"Mấy ngày trước vừa mới viết, bài hát còn chưa đặt tên."
Khương Diệp không có chút ý thức nào rằng mình là người được nghe đầu tiên, cô trâm tư hồi lâu, chỉ nói: "Vậy khi nào anh đặt tên xong, thì nói cho tôi được không?"
Chung Trì Tân hơi nghiêng đầu, mắt dài sáng lên nhìn về phía Khương Diệp: "Nghe xong bài hát này, nếu như nhờ cô đặt tên, cô sẽ đặt tên là gì?"
"Tôi?" Khương Diệp nhất thời có chút buồn cười, thực sự là lần đầu tiên có người hỏi cô về âm nhạc, lại liên quan tới bài hát, chẳng qua cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Sương mù, tôi sẽ đặt tên bài hát này là sương mù."
Cho dù là tiếng hát hay là ca từ tựa hồ như có một tầng sương bao phủ, có chút giấu diếm nhưng cũng có chút vui mừng.
Có lẽ là do ảnh hưởng của thời tiết bên ngoài, lại có lẽ là do không khí trong phòng hòa hợp, Chung Trì Tân sắc mặt mang chút lười biếng: "Vậy thì gọi là sương mù đi."
"Sau khi bài hát này được phát hành, tôi nhất định sẽ nghe." Khương Diệp nói lời này cũng không phải là khách sáo, cô thực sự rất thích bài hát này, lúc trời mưa nghe rất hợp, đáng tiếc bài hát còn chưa có phát hành.
Đại khái nhìn ra trong mắt Khương Diệp lộ ra vẻ tiếc nuối, Chung Trì Tân có chút xúc động nói: "Tôi có thể ghi âm tại đây cho cô nghe."
Nói xong hai người đều sững sờ.
"Như vậy không tốt lắm, ca khúc của anh chưa phát hành có thể truyền ra ngoài như vậy sao?" Khương Diệp không rõ ràng quá trình ra bài hát mới của ca sĩ, chẳng qua cũng có nghe qua, làm như này đều không phải là quy trình bình thường.
Ban đầu Chung Trì Tân còn cho là mình xúc động, nhưng nghe Khương Diệp nói, ngược lại càng củng cố ý muốn ban đầu của anh.
"Không sao cả, chỉ có một mình cô nghe, trước khi phát hành không phải ai cũng có thể tùy ý được nghe."
"Vậy.. cũng được." Khương Diệp chậm rãi mở tính năng ghi âm của điện thoại mình ra.
Chung Trì Tân vươn tay ra, cầm lấy điện thoại của Khương Diệp: "Tôi cầm nó hát."
Sau khi cầm điện thoại, Chung Trì Tân thật sự là hát lại một lần nữa, lần này anh thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Khương Diệp.
Đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt hẳn là lộ ra thần sắc lạnh lùng, Khương Diệp không hiểu sao lại cho rằng trong mắt đối phương dâng lên một tầng sương mù, mông lung không thấy rõ.
* * *
Hai người ở phòng khách một người hát, một người nghe, chỉ có Kế Thiên Kiệt ở trong phòng một mình chơi game.
"ahihi, dám động vào ông đây!"
"Phụ trợ phụ trợ"
Chỉ thấy tốc độ tay của cậu nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh, còn mười phần phách lối mắng đối phương gà.
Phải biết Kế Thiên Kiệt cậu trong trò chơi là bá chủ một phương.
Bá chủ một phương cũng không biết mình vừa rồi đã bỏ lỡ chuyện gì, chơi đến thật cao hứng.
Chờ đến lúc Kế Thiên Kiệt đi ra thì Khương Diệp đã rời đi rồi, mưa bên ngoài cũng đã tạnh.
Anh cậu dưa trên ghê sô pha, trong tay còn cầm nhạc phổ, thỉnh thoảng viết.
Nói thực ra, nhìn bộ dạng này của anh Tân, Kế Thiên Kiệt rất khó tin tưởng chuyện sau này anh sẽ không ca hát nữa. Chí ít sau nhiều năm như vậy ở chung, cậu ta hiểu rất rõ một chuyện, sáng tác cùng ca hát chuyện này cơ hồ đã trở thành sinh mệnh của anh Tân, không cách nào bỏ được.
Hoặc là nói anh Tân lúc tâm tình có biến động đều muốn làm chút sự tình thì tuyệt đối là sáng tác ca khúc.
Cũng không biết vì sao hơn nửa năm anh Tân không có động đến quyển nhạc phổ, khoảng thời gian này lại lần nữa cầm lên, chẳng lẽ bị đạo diễn Tào mắng cho cảm xúc biến đổi?
Chẳng qua gần đây đạo diễn Tào cũng rất ít mắng anh Tân, Kế Thiên Kiệt trăm nghĩ cũng không ra đáp án, sau đó từ trong ngăn tủ lạnh lấy ra một túi bò khô, lại trở về phòng.
Cậu vẫn là tiếp tục chơi trò chơi của mình, không thể quấy rầy anh cậu sáng tác, Kế Thiên Kiệt nghiêm túc xé mở túi đồ ăn vặt thầm nghĩ.
* * *
Khương Diệp trở lại chỗ ở, đeo tai nghe vào, đem đoạn ghi âm vừa rồi bật lên.
Lúc Chung Trì Tân ghi âm, điện thoại để rất gần, khi Khương Diệp nghe cũng giống như anh hát ở bên tai vậy.
Nghe thêm mấy lần nữa, Khương Diệp nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa, tai nghe cũng không có bỏ xuống, file ghi âm cũng không có tắt, cứ như vậy mang theo vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của Khương Diệp từ trước đến nay đều không tốt lắm, dễ dàng tỉnh lại, cũng có thói quen ngủ muộn.
Về phần ngủ trưa.. kỳ thật cô cũng không có thói quen này, bởi vì những lúc bình thường còn chưa có ngủ thì thời gian nghỉ trưa đã hết.
Cô hôm nay lần đầu nghĩ về bài hát sương mù này, nằm xuống ngủ một giấc.
Giấc ngủ này, ngủ đến sáu giờ chiều, trời cũng đã tối.
Khó có được giấc ngủ tốt như vậy, Khương Diệp tâm tình không tệ, cô mở cửa sổ ra, không khí bên ngoài bay vào mang theo hơi lạnh cùng hương vị cỏ cây.
Rõ ràng thời gian trước thời tiết đã ấm lại, hôm nay có mưa, thời tiết dường như lại lạnh trở lại.
Khương Diệp tiện tay cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi nhà nghỉ, cô không đói chỉ là muốn đi ra ngoài một chút.
Mưa đã sớm tạnh, có lẽ trong lúc ngủ mưa lại rơi, mặt đất một mảnh ướt sũng, dưới góc tường có một ít cỏ dại đang nhú lên, trên bùn đất đen nhánh tỏa ra sức sống đặc biệt.
Mùa xuân đã đến.
Lúc ngủ trưa tóc giả cũng chưa có tháo ra, Khương Diệp bị gió bên ngoài thổi một hồi, mới nhớ tới tóc giả của mình, sờ tới thì đã bị lệch ra.
Không biết đã bị lệch được bao lâu, Khương Diệp nhịn không được cười tự giễu, tiện tháo luôn tóc giả ra cầm ở tay.
Hiện tại đã qua một tháng, tóc cũng dài ra không ít, chẳng qua vẫn còn ngắn lại tăng thêm phần anh khí, làm khuôn mặt thật sự trông không giống một nữ sinh.
Đi xung quanh dạo một vòng không có mục đích gì, Khương Diệp mới xoay người lại, cũng không có phát hiện bản thân mình đã bị quay lại.
Tám giờ tối, bảng hot search Weibo ở vị trí thấp nhất có một chủ đề đang được bàn tán sôi nổi #hiện tại có chuyện gì xảy ra với nam sinh vậy#
Cái chủ đề này mỗi giờ lại tăng thêm một vị trí, đến đêm khuya thành công leo lên vị trí thứ ba, sếp sau hashtag #Tô Khinh Y 'Hạc'#
Một blog về du lịch có quay một video ngắn, chữ có cắt nối biên tập, đính kèm một câu: Người anh em, cậu có chuyện gì sao? Giữa ban ngày lại hóa trang thành nữ?
Chủ blog có đăng một bài viết: Hôm nay muốn dạo bước trong trời mưa, nói không chừng có thể gặp được nữ nhân cổ trang cầm ô giấy dù* cũng nên.
Ô giấy dầu: Ô giấy dầu – Wikipedia tiếng Việt
Mở video ra, đầu video lộ ra khuôn mặt của chủ blog: "Tỉnh Y nổi danh về tượng gỗ, nhưng ô giấy dầu cũng là một biểu tượng nổi tiếng của tỉnh, nghe nói rất nhiều khách du lịch đến đây đều sẽ mua ô giấy dầu, bước chậm trong màn mưa, chân giẫm nên đường đá xanh. Tuy rằng hiện tại mưa đã tạnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy có người cầm ô."
Chủ blog quay vài cảnh, quả nhiên người qua đường xung quanh đều cầm ô giấy dù.
"Tôi có người chú ở gần đây, cho nên mấy ngày nay đều ở chỗ này, thú thật chỗ này cách nội thành rất xa." Người trong video rất hiểu fan của mình mong muốn cái gì, liền giải thích "Tuy nhiên tôi có nghe nói ở đây xây dựng một tòa thành cổ để quay phim, người bình thường không vào được. Đoán là về sau sẽ không có phá bỏ, có khả năng sẽ trở thành một địa điểm du lịch của Tỉnh Y."
Chủ video ổn định máy quay, đi lên đi xuống một đoạn, rồi lại xoay người lùi về phía sau, bỗng nhiên anh ta phát hiện phía sau mình có một nữ sinh chân rất dài.
"A, nữ sinh nữ sinh!" Chủ video quay đầu xa xa ngắm một chút, hưng phấn nói "Mặc dù không có cầm ô giấy dầu, nhưng chính xác là nữ sinh rất xinh đẹp, có muốn tôi đi lên chào hỏi chút hay không?"
Dừng lại một chút, chủ video dường như đang đợi các fan trả lời, sau đó chậm rãi lùi lại, để hình ảnh nữ sinh phía xa cùng anh ta ở trong một khung hình, chỉ có thể nhìn thấy một cái gò má mơ hồ, nhưng đúng là đẹp mắt.
"Chị gái nhỏ chân thật dài, đợi lát nữa mọi người muốn tôi chào hỏi như thế nào?" Chủ video phía bên này nụ cười còn chưa có thu lại, liền nhìn thấy chị gái nhỏ kia đưa tay sờ lên đầu mình, sau đó.. đem tóc dài kéo xuống, kéo, xuống dưới.
Nụ cười của chủ video cứ như vậy đông cứng tại khóe miệng, còn chưa đợi anh ta phản ứng kịp, chị gái nhỏ này mang theo cái đầu tóc ngắn một tấc quay lại, khuôn mặt lộ ra rõ ràng dưới màn ảnh, trông xinh đẹp sắc sảo, chỉ là.. không giống nữ sinh.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng chủ blog chửi thề một tiếng, sau đó màn hình liền đen lại.
Khu bình luận phía dưới nháy mắt hơn vạn, tất cả mọi người đều thả ha ha ha ha ha.
- - - Ha ha ha ha ha ha ha, tôi cười đến phạm vi năm dặm mọi người còn nghe thấy, cười to đến mức nửa đời sau có khi phải dùng máy trợ thính, cười đến gà kêu toán loạn, học sinh phạm vi mười dặm đều cho rằng trời đã sáng, vội vã chuẩn bị sách vở đến trường.
- - - Cái câu chửi thể này của chủ video thật sự mười phần chính xác, một tiếng khóc thảm kia xuyên qua video có thể truyền lại đây.
- - - Bây giờ nam sinh đều hóa trang thành nữ sinh như vậy sao? Nếu đem thời đại đi so sánh, loại tình huống này về sau sẽ xuất hiện nhiều hơn, kính xin mọi người mỏi mắt chờ mong!
- - - Một phút, tôi muốn tất cả tư liệu liên quan đến tiểu ca ca này, làm nhanh lên.
- - - Chuyện này thật sự được, chủ video không cần, ta cần. Tiểu ca ca mau nhìn xem, tôi có phòng, có xem còn có sữa, có con, đến nha, vui sướиɠ nha~~~
- - - Trong nháy mắt đó nhìn thấy tiểu ca ca, tôi thật sự hít thở không thông, mẹ tôi còn tưởng rằng bệnh hen suyễn của tôi tái phát.
- - - Thật là đẹp trai.. hiện tại tôi tới Tỉnh Y còn kịp không?
- - - Tôi muốn nói, tiểu ca ca này so với nam minh tinh còn đẹp hơn một vạn lần, có ai có thể đẹp hơn cậu ấy chứ, có dán cao lên mặt cũng không che hết được vẻ đẹp trai.
- - - Chung thần, cầu một trận pk.
- - - Chung Trì Tân? Không được, hắn là bug, không tính.
- - - Tất cả nhỏ giọng, tôi cảm thấy tiểu ca ca cũng không kém hơn so với Chung thần là bao, hai người là hai phong cách khác nhau, đều đẹp mắt.
Có người rất nhanh từ đoạn video này đem khoảnh khắc quay đầu kia chụp lại, vụиɠ ŧяộʍ lưu về máy.
Cư dân mạng đang cảm thán, phía dưới lại xuất hiện một bình luận không mấy ôn hòa: Vừa lúc dùng ảnh này rửa mắt một trận, lần trước cái vị nữ đạo sĩ kia làm tôi cay mắt mấy ngày liền đều gặp ác mộng.
Cư dân mạng dồn dập đem bình luận này mắng chửi: Thật vất vả để quên đi chuyện kia, ngươi như thế nào lại nhắc đến, buồn nôn!
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Tiểu Diệp cũng thật khó khăn, vừa xấu vừa đẹp cũng sai sao?