Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 11​

Chương 11

Làm cho mọi người không nghĩ tới là Chung Trì Tân lại tìm một người ăn mặc quần áo lao động làm thành viên của đội, còn ở thời gian nửa giờ trả lời xong chín mươi câu hỏi, hơn thế nữa là đáp án không hề sai.

Tổng đạo diễn nằm liệt bên trong xe "Có phải có người tiết lộ đáp án cho Chung Trì Tân hay không? Còn có người công nhân kia nữa, trả lời bảy mươi lăm câu mắt cũng không chớp cái nào, anh ta học thuộc đáp án hay sao?" Anh ta còn vì nhiệm vụ thứ nhất này sắp xếp mấy người qua đường, tạo thành yếu tố gây cười, hiện tại coi như uổng công.

Kế Thiên Kiệt đứng ở bên cạnh vô tội nói "Tổng đạo diễn, anh đừng nói bậy, anh Tân của chúng tôi tham gia tiết mục ai cũng không biết, lại nói anh không thấy qua Thiếu Lâm Tự sao? Người này có lẽ là một đại sư quét rác cũng không chừng."

Tổng đạo diễn cũng bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể thuận theo quy tắc trò chơi, triệu tập toàn bộ người trở về.

Mặc kệ mọi chuyện thế nào, điểm tuyệt đối chính là điểm tuyệt đối, vài cái camera thu hình, làm giả cũng không được. Cùng lắm.. lần sau quy định số lượng câu hỏi mà các thành viên trả lời, ngăn chặn cơ hội trả lời đúng hết.

"Như vậy là được rồi sao?" Khương Diệp nhìn tư thế bọn họ, muốn xoay người rời đi, hỏi một câu.

Chung Trì Tân nhìn máy tính bảng đã không ấn được nữa, ngẩng đầu "Cảm ơn cô hỗ trợ, nhiệm vụ thứ nhất hẳn đã thông qua."

Khương Diệp đáp lại một tiếng, chuẩn bị xuống núi.

"Từ từ." Thấy cô đã xoay người, Chung Trì Tân theo bản năng duỗi tay chạm vào bả vai của cô.

"Còn có việc gì sao?" Khương Diệp nhướng mày nhìn qua.

Chung Trì Tân từ túi áo của mình lấy ra một túi khăn giấy đưa qua, chỉ chỉ mặt cô.

"Cả người tôi đều bẩn, có lau cũng không sạch, thôi vậy." Khương Diệp xua tay không nhận lấy, trực tiếp đi về hướng chân núi.

Bên phía đạo diễn gọi "Cần phải trở về thôi"

Gameshow thực tế mỗi tập thời lượng ít cũng phải hơn một giờ, còn phải cắt nối biên tập, cho nên thời gian ghi hình không ngắn, kế tiếp còn có hai vòng, hai nhiệm vụ nữa. Ánh mắt Chung Trì Tân dừng lại ở bóng dáng đối phương đang đi xuống núi, mới nhớ cho tới bây giờ anh còn chưa có hỏi qua tên của cô.

Người của ba đội lục tục trở lại điểm tập hợp ban đầu, Trang Duệ Phong trên mặt mang ý cười, mắt chứa ba phần kinh ngạc "Trì Tân, sao cậu lợi hại quá vậy?"

Giải Chi Anh cũng Giản Đồng Hạnh cũng vừa đến, hai người một đường cùng người qua đường hỏi đến mồ hôi đầy đầu, thở phì phò trở về, ánh mắt nhìn Chung Trì Tân cũng đều tràn ngập bội phục cùng nghi vấn.

Chung Trì Tân nhàn nhạt nói "Trên đường gặp được một đội viên rất lợi hại."

Giản Đồng Hạnh vén vén mái tóc dài toán loạn "Chung thần là tìm được vị giáo sư nào sao? Nhiều câu hỏi như vậy đều trả lời đúng hết."

Mọi người vừa nhìn thấy câu hỏi, cũng sẽ nghĩ ra tìm người hiểu biết văn hóa nơi này, một điểm tham quan du lịch, hẳn là hướng dẫn viên du lịch, tổ Giải Chi Anh phản ứng đầu tiên cũng là đi tìm hướng dẫn viên du lịch, chẳng qua hướng dẫn viên dẫn đoàn đều có việc phải làm không thể vẫn luôn đứng đó trả lời hết các câu hỏi, cho nên tốc độ so với đội Trang Duệ Phong chậm hơn một chút.

Chung Trì Tân đạt vị trí thứ nhất, Trang Duệ Phong với năm mươi sáu điểm đạt vị trí thứ hai, Giải Chi Anh đạt năm mươi điểm vị trí thứ ba, sai hai mươi bảy câu, cho dù có thời gian cũng thắng không được.

"Ai, là em liên lụy chị Anh, em làm khách mời cũng quá vô dụng." Giản Đồng Hạnh kéo tay Giải Chi Anh xin lỗi.

Giải Chi Anh lắc lầu ôn nhu cười "Không có việc gì, nếu không có em, chị càng phải tốn nhiều thời gian."

"Như vậy trước mắt kết quả vòng một đã có." Tổng đạo diễn đứng ở ngoài màn ảnh dùng loa lớn nói chuyện, "Đạt vị trí thứ nhất được thưởng một túi lớn đặc sản của Hải Thành, vị trí thứ hai được hai phần quà và vị trí thứ ba được một phần."

Anh ta vừa dứt lời, máy quay liền hướng đến những phần thưởng đã bày sẵn bên cạnh.

Trang Duệ Phong dẫn đầu đi qua, cầm lấy hai phần đặc sản trực tiếp đưa cho vị đội viên cùng đội lúc trước "Cái này cho em, nếu không có em trợ giúp trả lời đúng ba mươi câu kia, tôi cũng không được vị trí thứ hai."

Nữ sinh vì kích động mà có chút phát run, nhận được quà thật sự rất vui, nhưng chủ yếu là có thể cùng người nổi tiếng mặt đối mặt, hơn nữa.. Nữ sinh nhìn thấy trên mặt bàn còn có một cây bút marker, lập tức cầm lấy cây bút chạy tới trước mặt Chung Trì Tân, âm thanh run run "Anh có thể ký tên ở trên đây được không?"

Trang Duệ Phong một bước dài tiến đến, giả vờ tức giận "Không được, quà là tôi tặng cho em vậy mà em để cho người khác ký tên, có còn thiên lý hay không?"

Tổng đạo diễn bên kia lập tức bảo quay phim hướng bọn họ quay, cắt nối biên tập một đoạn này cũng gây được chú ý.

Nữ sinh quay đầu lại, dịch vài bước bảo vệ túi đặc sản trên tay "Em là lần đầu tiên thấy Chung thần ngoài đời."

"Không phải em cũng lần đầu tiên thấy tôi?"

"Cái này không giống nhau."

"Sao không giống nhau?" Trang Duệ Phong bày ra bộ dáng muốn dây dưa đến cùng.

Quả nhiên vài máy quay đều bắt đầu hướng phía này, dùng sức quay chụp.

"Ký xong." Chung Trì Tân ký tên lên gói đặc sản xong, hướng về phía Giản Đồng Hạnh hỏi "Cô muốn ký không?"

Vừa rồi Giải Chi Anh đem phần thưởng duy nhất đưa cho Giản Đồng Hạnh, cô nàng ôm phần quả nhìn bên này nửa ngày.

"Ký, tôi cũng muốn ký!" Giản Đồng Hạnh lập tức đi qua.

"Các cô sao có thể như vậy, tôi không cần mặt mũi sao? Khóc khóc!" Trang Duệ Phong ở bên cạnh nghe được giả bộ ôm mặt khóc.

Không thể không nói, Trang Duệ Phong quay chương trình thực tế rất có kinh nghiệm, máy quay không có rời người anh ta.

Cuối cùng bốn người đều ký tên lên gói đặc sản của nữ sinh.

Đợi mọi người chia đặc sản xong, cũng mở quà ra giới thiệu, ăn thử, tổng đạo diễn mới để mọi người nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục quay vòng thứ hai.

Sáng sớm ba người ở khách sạn tập hợp, trải qua hơn hai giờ đi xe, tới một địa điểm khác ở Hải Thành, chẳng qua lần này không cần tìm đội viên ở bên ngoài, mà là cách ly du khách, bọn họ đi đến một cái đình giữa hồ.

"Vòng thứ hai hôm nay tổ chương trình chúng tôi mời tới ba bác gái người bản địa, dạy các bạn tiếng địa phương* ở đây, một giờ sau, các bạn có thể tự do thể hiện, các bác gái sẽ là người xếp hạng thứ tự, hai người giành được vị trí đầu tiên sẽ có được gợi ý của vòng thứ ba."

(Tại Trung Quốc đại lục thì tiếng Trung Quốc tiêu chuẩn được gọi là tiếng Phổ thông. Các tỉnh thành phố sẽ có phương ngữ riêng, gọi là tiếng địa phương, và tiếng địa phương này mỗi tỉnh sẽ không giống nhau, trong giao tiếp nếu gặp người bản địa nói tiếng địa phương thì người ngoại tỉnh sẽ không thể hiểu được người bản địa nói gì)

Văn hóa ngôn ngữ địa phương này có một vài tỉnh lân cận thì tiếng địa phương giống nhau, nhưng cũng có những địa phương chỉ qua một thôn làng khác là nghe đã không hiểu rồi, tiếng địa phương cũng có thể xem như một loại ngôn ngữ.

Tiếng địa phương của Hải Thành không khó như một vài tỉnh thành phía nam, nhưng tuyệt đối không đơn giản, hầu hết vẫn làm người ngoại tỉnh nghe không hiểu. Một giờ học tiếng địa phương, nhiều nhất có thể học mấy câu hỏi thăm đơn giản, ba người đều lắp bắp học cùng các bác gái, trong lúc nhất thời toàn bộ đình nghỉ mát tràn ngập bầu không khí vui vẻ, ông nói gà bà nói vịt.

Tổ đạo diễn ở bên cạnh cười đến đau bụng, dân bản xứ nói tiếng địa phương không có vấn đề gì, nhưng một khi có người ngoại tỉnh đến học, cái loại không khí nghiêm túc này làm cho những điểm cười tăng lên gấp bội.

Trang Duệ Phong giống như nghe sách trời, cả người tựa hồ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng, đối với bác gái nói lung tung một hồi, lại còn sinh ra một ít hiểu làm đáng nhớ.

Đến nỗi Chung Trì Tân không phải là một người hướng ngoại, đồng thời mẫn cảm với âm thanh, một giờ qua đi cũng miễn cưỡng học xong mười mấy câu đối thoại thường dùng.

Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, vị trí thứ nhất vậy mà bị Giải Chi Anh đoạt được. Mấy bác gái đều nói chị học được nhanh nhất, nói tốt nhất.

Giải Chi Anh ngượng ngùng cười nói: "Trước kia đã từng ở đây mấy tháng."

Tổng đạo diễn ở phía sau vuốt cằm nhìn, thấp giọng thảo luận cùng người bên cạnh "Cảnh vừa rồi có quay được không? Đến lúc đó cảnh của Trang Duệ Phong biên tập nhiều lên một chút, bên phía anh ta có nhiều cảnh gây cười hơn, đợi lát nữa nói cho tổ đạo diễn của Chung Trì Tân kia, hướng máy quay vào mặt anh ta nhiều lên, quay chụp người đẹp chút."

Nói xong, tổng đạo diễn ngồi dựa về phía sau, anh ta tương đối hài lòng về khách mời cố định lần này, Chung Trì Tân phụ trách hấp dẫn người xem, Trang Duệ Phong đảm đương vị trí gây hài trong tiết mục, Giải Chi Anh.. xem như đón ý hùa theo tên tiết mục. Bằng không, thành viên không đoạt cảnh quay như vậy, lại không có điểm gì gây chú ý thật sự không quay được, về sau biên tập hậu kỳ đều là lãng phí, hấp dẫn không được người xem.

Chương trình ghi hình tổng cộng có ba vòng chơi, quay trong ba ngày, gợi ý hôm nay là một tấm thẻ, phát xong liền có thể nghỉ ngơi.

"Ngày mai mọi người sẽ không xuất phát cùng nhau, mỗi người sẽ có xe riêng đưa đón, vòng thứ ba khi nào bắt đầu sẽ do các bạn tự quyết định." Tổng đạo diễn trước khi kết thúc công việc nói.

"Đạo diễn, lời anh nói thật là thần thần bí bí, nhưng nội dung vòng thứ ba là cái gì tôi hoàn toàn không biết a." Trang Duệ Phong còn chuẩn bị chờ ngày mai tổ đạo diễn gọi ra, giống như hôm nay sau khi tập hợp sẽ thông báo quy tắc trò chơi. Kết quả nghe hàm ý tổng đạo diễn nói, đây chính là nhiệm vụ ngày mai bọn họ sẽ tự hành động.

"Hai thành viên khác trong tay đã có gợi ý." Tổng đạo diễn hướng hai người Chung Trì Tân chỉ chỉ, "Tôi chỉ có thể nhắc nhở các bạn, chủ đề vòng thứ ba là truy tìm kho báu."

Trang Duệ Phong: "..."

Trở lại khách sạn, trước khi vào phòng Kế Thiên Kiệt đuổi kịp tới: "Đợi lát nữa còn có tổ camera lại đây, anh Tân nhớ đem tấm thẻ gợi ý ra trước máy quay nhé."

Thấy Chung Trì Tân nhìn qua, Kế Thiên Kiệt sờ đầu cười: "Để cho người xem biết tấm thẻ gợi ý nội dung là gì, anh Tân đợi lát nữa nếu anh nguyện ý, còn phải phân tích manh mối trước máy quay nữa."

Nếu hôm nay tấm thẻ gợi ý này rơi vào tay Trang Duệ Phong, buổi tối anh ta nhất định sẽ cố gắng thể hiện trước máy quay một phen, nhưng.. Kế Thiên Kiệt lặng lẽ hướng Chung Trì Tân liếc trộm một cái, anh Tân của bọn họ ngày thường nói không nhiều lắm, phỏng chừng cầm tấm thẻ gợi ý này cũng là không nói lời nào.

Nếu tới quay show thực tế, Kế Thiên Kiệt tự nhiên hy vọng Chung Trì Tân có thể biểu hiện tốt trước máy quay.

Chờ tới buổi tối, quả nhiên một tổ người khiêng camera gõ cửa phòng mà vào.

Vẫn là sau khi Chung Trì Tân tắm rửa xong.

Chẳng qua bởi vì biết buổi tối có người muốn tới, anh không có mặc áo dài tắm của khách sạn, mà là cầm bộ quần áo mới từ trong vali hành lý mặc vào, chỉ có một đầu tóc ngắn còn ướt.

Có tổ tiết mục đang ở đây, anh không tiện dùng máy sấy, chỉ lấy một cái khăn lông khô tùy ý xoa xoa, liền vắt ở bên cổ. Chung Trì Tân mở cửa, đi đến trước tủ đầu giường, cầm lấy tấm thẻ gợi ý chiều nay đạt được, xoay người nhìn về máy quay "Muốn biết manh mối ở đây là gì?"

Mấy người đứng ở sau máy quay, nhìn thấy nụ cười vừa rồi, động tác nhất trí hít sâu một hơi.

Chung Trì Tân ngồi ở trên giường, cúi đầu thong thả mở nơ con bướm trên tấm thẻ, ánh mắt lướt qua một lượt, mới dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ, đem mấy hàng chữ hướng đến máy quay.

Hàng chữ kia tách ra thì có nghĩa, nhưng ghép lại với nhau không phải là một câu tiếng phổ thông, mà là ngôn ngữ địa phương.

Đem tấm thẻ thu trở về, Chung Trì Tân chậm rãi đọc, tiếng địa phương khó hiểu, bên trong còn có địa điểm, cùng tiếng phổ thông khá khác nhau.

Chẳng qua tổ tiết mục sẽ không làm cho bọn họ luống cuống.

Chung Trì Tân còn nhớ rõ nội dung hôm nay mấy bác gái dạy cho bọn họ, có mấy từ lặp đi lặp lại với tần suất khá cao.

"Chúng ta ngày mai tám giờ đi phương Kim Ký." Chung Trì Tân tầm mắt đối diện máy quay, bàn tay che lại ống kính, thấp giọng nói "Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon."

* * *

Buổi sáng bảy giờ rưỡi, Chung Trì Tân rời khỏi phòng, ở cửa đã có camera chờ sẵn.

Tám giờ, dùng xong bữa sáng, anh đi xuống tầng một khách sạn, ngồi vào xe liền bảo tài xế đi đến phường Kim Ký.

Chung Trì Tân cũng không có chú ý tới một chiếc xe khác cũng đang đi theo.

Người ngồi trong xe phía sau là Trang Duệ Phong, năm giờ anh ta đã rời giường, canh giữ ở tầng một khách sạn.

Anh ta không có tấm thẻ gợi ý, chỉ có thể lựa chọn bám theo một người. Buổi sáng bảy giờ bốn mươi phút, Giải Chi Anh ngồi xe đi một hướng khác, một lúc sau Chung Trì Tân cũng rời đi theo hướng ngược lại.

Trang Duệ Phong nhanh chóng quyết định bám theo Chung Trì Tân.

Quay show thực tế, kết quả cuối cùng không phải thắng thua mà là thời lượng lên hình. Thực tế hiển nhiên Giải Chi Anh sẽ không được lên hình nhiều, đi theo Chung Trì Tân mới có thể được nhiều sự chú ý.

"Vòng thứ nhất Trì Tân tìm được khách mời có thể lấy điểm tuyệt đối, tôi tin lần này cậu ấy cũng sẽ không kém, cho nên đi theo Trì Tân mới là lựa chọn tốt nhất." Trang Duệ Phong nhìn máy quay cười đến giảo hoạt, "Đến lúc đó nhân lúc chưa chuẩn bị, tôi đi lên đoạt lấy kho báu."

Anh ta quay gameshow nhiều nên quen, biết bên trong cong cong vòng vòng, phải làm như thế nào mới làm cho người xem thích.

* * *

Khương Diệp xuống núi, người bên phía đoàn làm phim 'Bốn mùa' cũng vừa vặn đến đông đủ, Hồ Lỗi vì không muốn tiếp tục đốt nhiều tiền, cùng ngày liền bắt đầu cho Khương Diệp bù suất diễn.

Đóng phim điện ảnh cũng không quay dựa theo trình tự kịch bản, mà là căn cứ vào kế hoạch của đạo diễn, đến cuối cùng là công tác hậu kỳ biên tập.

Diễn viên trước chỉ quay giai đoạn thanh niên của nam chủ, giai đoạn anh ta chán nản nhất, Khương Diệp trải qua mấy ngày tự thể nghiệm, hoàn toàn tìm được cảm giác, quay phim tới nước chảy thành sông, thời gian không đến một ngày rưỡi, đã quay bù xong hơn phân nửa suất diễn.

Hôm nay Hồ Lỗi chuẩn bị đem phần diễn cuối cùng của diễn viên trước để lại quay xong, lại để Khương Diệp diễn giai đoạn thanh niên rực rỡ nhất của nam chủ.

"Cô.." Quay xong cảnh diễn buổi sáng, Hồ Lỗi gọi Khương Diệp tới "Không tồi."

Những cảnh diễn này, trước đó quay tốn không ít thời gian, Khương Diệp chỉ là mới xem xong kịch bản, cũng không có cùng các diễn viên khác tập luyện. Vừa kêu bắt đầu quay, một lần là qua, có mấy lần NG vẫn là bởi vì diễn viên khác có vấn đề.

"Bởi vì bọn họ rất lợi hại." Khương Diệp chỉ chỉ các diễn viên khác trong phim trường.

"Đó là vì bọn họ đã diễn qua một lần, cảm xúc nhân vật sớm đã nắm chắc."

"Được rồi, cô nghỉ ngơi ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta quay cảnh thời thanh niên rực rỡ nhất, cô cẩn thận suy nghĩ, phần này sẽ tương đối đơn giản hơn một chút." Hồ Lỗi cười cười, so với lần trước hòa ái không ít.

Rốt cuộc hạt giống tốt ai lại không thích chứ, hơn nữa vẫn là dạng chịu bỏ công sức suy nghĩ.

Chẳng qua những lời này Hồ Lỗi nói có chút sớm, tới thời điểm đóng phim buổi chiều, Khương Diệp bắt đầu không ngừng NG.

"Tình huống này là sao? Khương Diệp cô lại đây." Hồ Lỗi đen mặt gọi người đến.

Khương Diệp lau mặt đi qua "Đạo diễn."

Hồ Lỗi tức giận đến đau đầu, buổi sáng mới ôm kỳ vọng lớn với cô, kết quả buổi chiều liền quay thành như vậy?

"Sao lại thế này? Đây là quay cảnh thời điểm thanh niên rực rỡ nhất, đáy mắt cô phải có ánh sáng, cái loại khí phách hăng hái, chờ mong ở tương lai."

Giữa trưa Khương Diệp ăn một hộp cơm to, vẫn còn chưa tiêu hóa hết, nghỉ ngơi không đến một giờ, liền không ngừng đẩy nhanh tiến độ quay phim, cảm xúc trong đầu vẫn còn dừng lại ở cảnh diễn quỳ trên mặt đất buổi sáng "Cảm xúc vẫn chưa điều chỉnh hoàn toàn lại."

Hồ Lỗi trầm mặc một lúc lâu ".. Là tôi quá nôn nóng."

Ông quay phim từ trước đến nay luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ, tuy rằng sản xuất rất nhiều phim thương mại, nhưng vẫn cho diễn viên trong khoảng thời gian thích hợp đủ thời gian phản ứng kịp.

Chẳng qua bộ phim 'Bốn mùa' này đã tiêu tốn quá nhiều tiền, Khương Diệp hai ngày nay quay bù đều rất thuận lợi, khó tránh khỏi theo bản năng "áp bức" cô.

"Như vậy đi, tôi quay trước cảnh diễn của những người khác, buổi chiều cô đi nghỉ ngơi, muốn giải sầu thì đi dạo xung quanh, nơi này cũng xem như một điểm du lịch đó." Hồ Lỗi phất tay cho Khương Diệp để cô đi về tự điều chỉnh cảm xúc.

Khương Diệp biết trạng thái của mình không tốt, cũng không có cưỡng cầu lưu lại, xác thật cô vẫn chưa hoàn toàn thoát vai diễn.

Buổi tối còn có cảnh quay, hiện tại lại đang ở thành phố điện ảnh, Khương Diệp liền không tháo trang sức, quần áo cũng không đổi, trực tiếp từ đoàn phim đi ra.

Thành phố điện ảnh Tinh Hải chủ yếu là kiến trúc cổ đại, thích hợp quay phim cổ trang, nhưng thành phố điện ảnh Hải Thành bên này kiến trúc phong cách gì cũng có, hiện đại, Âu Mỹ, còn có đủ loại studio, đặc biệt thích hợp cho du khách chụp ảnh, khó trách biến Hải Thành thành một điểm du lịch thu hút.

* * *

Bên này Chung Trì Tân tới phường Kim Ký, một phố ăn vặt có hương vị dân gian, người qua lại rất đông.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này tổ tiết mục sớm đã chuẩn bị thật cẩn thận, xung quanh tuy rằng có người tò mò nhìn lại, nhưng không có ồn ào, mặc Chung Trì Tân đi vào.

Trên phố ăn vặt nơi nơi đều là tiếng rao hàng, hơn nữa lại là tiếng địa phương.

Chung Trì Tân sắp đi đến cuối đường, nghe thấy bên phải truyền đến một tiếng rao to, giọng địa phương quen thuộc, anh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía chủ quán.

* * * Là một quán nhỏ bán bánh nướng.

Anh trực tiếp đi qua hỏi đối phương muốn đi tìm kho báu thì đi hướng nào. Đối phương dùng tiếng địa phương khó nghe trả lời lại, nói một chút đã xong rồi.

Chung Trì Tân nhíu mày, anh chỉ học tiếng địa phương được một giờ, hiện tại còn không thể nghe hiểu hoàn toàn đối phương đang nói cái gì, chỉ có thể phiền người ta nói lại một lần nữa.

Cũng may mắn anh còn có thể nhớ kỹ các từ đã đọc ngày hôm qua, vụn vặt ghép lại, hơn nữa đối phương dùng tiếng địa phương giải thích, cũng hiểu được bảy tám phần, suy luận ra được một địa điểm.

"Cảm ơn bác."

Chung Trì Tân mang theo tổ đạo diễn đi nhanh ra ngoài, mở cửa xe "Đi thành phố điện ảnh Hải Thành."

Trang Duệ Phong nhìn ở phía sau, thậm chí không có đi hỏi bác chủ quán kia, tiếp tục đi theo xe Chung Trì Tân.

Sau khi chơi ba vòng, Chung Trì Tân có thể hiệu đại khái ý của tổ tiết mục, mỗi nhiệm vụ của mỗi vòng sẽ lấy địa điểm du lịch quảng bá văn hóa địa phương làm bối cảnh.

Đạt vị trí thứ hai phải đi hỏi rõ mới biết được đích đến cuối cùng, có lẽ Giải Chi Anh không cần đi loanh quanh, tấm thẻ gợi ý trong tay chính là đáp án của vòng thứ ba, thành phố điện ảnh Hải Thành.

Trang Duệ Phong đang theo phía sau, qua cửa khách sạn, mới đột nhiên phản ứng "Hóa ra trong tay chị Anh mới là đáp án chính xác."

Đúng như bọn họ nghĩ, Giải Chi Anh xác thật chạy tới thành phố điện ảnh Hải Thành.

Chẳng qua khách sạn ở trung tâm thành phố, thành phố điện ảnh Hải Thành ở vùng ngoại ô, đi xe phải ít nhất ba giờ, vì để tiết kiệm thời gian, cơm trưa bọn họ đều là giải quyết ở trên xe.

Trên đường tổng đạo diễn gọi điện thoại cho cả ba người, phát một đoạn ghi âm, đều là tiếng địa phương: "Đủ để ngải đường công tội thô phải chắn giận vội lộ thô." (đoạn này thì chịu hẳn, không biết dịch kiểu gì để ghép thành câu có nghĩa, mong ae chỉ giáo ^^^^^)

Cho nghe liên tục ba lần, tổng đạo diễn mới nói chuyện: "Tuy rằng có người cơ trí, biết đi theo phía sau, nhưng không chăm chỉ học tiếng địa phương vẫn sẽ bị phạt."

"Đạo diễn, như vậy là không công bằng, tôi hoàn toàn nghe không hiểu, chị Anh thắng chắc rồi." Trang Duệ Phong cả người đều trong trạng thái diễn, ở bên trong xe trực tiếp lăn lộn kêu.

Tổng đạo diễn lạnh lùng tắt điện thoại.

Chung Trì Tân "..."

Hoàn toàn nghe không hiểu.

Mọi người nghe không hiểu cũng chỉ có thể căng da đầu đi, mãi cho đến khi xuống xe, bọn họ quả nhiên thấy xe Giải Chi Anh dừng ở ven đường.

Tổ tiết mục không có khả năng một gợi ý cũng không cho bọn họ, Chung Trì Tân xuống xe nhìn một hồi, tìm được một cửa hàng tạp hóa ở gần đó.

Quả nhiên chủ tiệm như thế nào cũng không nói tiếng phổ thông. Chung Trì Tân chậm rãi dùng những câu đối thoại đơn giản ngày hôm qua học được để hỏi chủ tiệm, phát âm có chút không chuẩn, nhưng ít ra chủ tiệm vẫn hiểu ý của anh.

Vừa rồi tổng đạo diễn gọi điện thoại đến, Chung Trì Tân nhanh tay ấn nút ghi âm, hiện tại liền mở cho chủ tiệm nghe.

Lúc này chủ tiệm mới mỉm cười, dùng tiếng phổ thông nói một câu: "Ngồi xe buýt đến của Nam rồi xuống xe."

Thành phố điện ảnh có vài cửa, chờ Chung Trì Tân hỏi lại chủ tiệm, ông ta lại không nói.

Chung Trì Tân cũng không kinh ngạc, anh cầm di động xem chỉ dẫn đến trạm xe buýt, đi theo bản đồ, cuối cùng tìm được cửa Nam.

"Tốt." Tổng đạo diễn nhìn nhìn ba người qua màn hình "Lúc này Chung Trì Tân mới có chút như đang tìm kiếm."

Chung Trì Tân theo cửa Nam đi vào, bên trong đã có người đang chờ, đưa cho anh một tấm bản đồ thành phố điện ảnh.

Mở ra nhìn, có một địa điểm được đánh dấu tròn đỏ.

Không có bất ngờ xảy ra thì nơi này chính là địa điểm kho báu cần tìm.

Chung Trì Tân lập tức hướng phía đó chạy đến, chỉ là đi qua một con đường có bối cảnh dân quốc, ánh mắt anh lại thấy một người, không khỏi ngơ ngẩn: . Như thế nào cô lại hóa trang thay đổi rồi.