Chương 10
Bên phía 'Hạc' cảnh diễn vừa hết Khương Diệp liền lập tức bay đến Hải Thành thử vai, tuy rằng đạo diễn Lưu đề cử, nhưng đạo diễn Hồ Lỗi vẫn không quá yên tâm.
Trước khi cô tới được biết đoàn làm phim của đạo diễn Hồ Lỗi có vai phụ xảy ra sự cố đột xuất, hiện tại tuyển vai một lần nữa. Chỉ là khi biết được sự thật Khương Diệp có chút ngây người, bởi vì xếp hàng thử vai tất cả đều là đàn ông, vào phòng nhìn đến kịch bản, mới phát hiện Lưu Ích Dương đề cử cho cô vẫn là nhân vật nam phụ.
"Tôi nghe Lưu Ích Dương nói cô rất biết diễn nhân vật nam, thử xem." Hồ Lỗi so với Lưu Ích Dương không chú ý tút tát bản thân, râu ria xồm xoàm, tùy tùy tiện tiện bọc một cái áo khoác lớn ngồi ở trên ghế.
Khương Diệp: "..."
Cô sợ là càng ngày càng đi xa trên con đường này!
Trong lòng không quá vui nhưng Khương Diệp vẫn là nghiêm túc xem kịch bản, bởi vì hiện tại chỉ là thử vai, trong tay cô chỉ có vài lời thoại, không thể nhìn thấy toàn bộ bối cảnh, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Không biết tuổi tác, tính cách, cùng bối cảnh của nhân vật này, Khương Diệp chỉ có thể đem đặc thù của phái nam mà diễn, biến thành người bình thường nhất trong đám người bình thường, giọng nói không có gì đặc biệt, chỉ có thể nghe được ra là nam, mặt khác hoàn toàn dựa vào bản năng để diễn.
Hiệu quả không tốt lắm.
Đạo diễn Hồ Lỗi nhíu mày nhìn chằm chằm nửa ngày, lắc đầu:
"Không phải loại cảm giác này."
Khương Diệp lần này thật sự là không biết diễn cái gì, dựa hoàn toàn vào tờ kịch bản này tự mình tưởng tượng ra nhân vật, chỉ có thể là tưởng tượng ra ai thích hợp thì liền chọn người đấy. Cô xoay người đang chuẩn bị đi ra ngoài, đạo diễn Hồ Lỗi bỗng nhiên hô một tiếng "Cô đi đâu vậy?"
Khương Diệp quay đầu lại, chỉ chỉ cửa, do dự nói "Đi ra ngoài?"
Hồ Lỗi chắc hẳn còn đang suy nghĩ chuyện gì, phất tay cho cô đi.
Khương Diệp không thể hiểu được, nhưng vẫn là nghe lời đi ra ngoài, cô cũng không tiếc nuối, có thể thử vai trước mặt đạo diễn Hồ Lỗi xem như có một bước tiến lớn, tuy rằng quá trình đến thử vai có chút kỳ quái.
Trong phòng thử vai, Hồ Lỗi lấy lại tinh thần, ai một tiếng "Cái cô Khương Diệp vừa nãy đi đâu rồi?"
"Không phải ông bảo cô ấy đi sao?"
Hồ Lỗi vỗ bàn dựng lên "Tôi nói khi nào?"
Nhân viên công tác bên cạnh nghĩ hiện tại đạo diễn cũng thật khó hầu hạ, một đám giống bị thần kinh.
Khương Diệp mới vừa trở lại khách sạn, còn chưa kịp nằm lên giường, Hồ Lỗi liền gọi điện thoại tới.
"Chạy nhanh lại đây, đang yên lành cô chạy đi cái gì? Người trẻ tuổi không có chút kiên nhẫn gì cả, là cô không hài lòng về tôi sao? Lúc trước như thế nào lại lì lợm ở lại chỗ Lưu Ích Dương? Nhân vật này cô còn muốn hay không?" Điện thoại vừa thông, Hồ Lỗi liền bùm bùm đem tội danh ném lên đầu Khương Diệp.
Khương Diệp: "..."
"Tôi thử vai thông qua?"
"Thông qua, lăn nhanh lại đây cho tôi." Hồ Lỗi gân cổ kêu lên, ông cùng Lưu Ích Dương không giống nhau, ngoại trừ cân nhắc đến nhân vật, phong cách làm việc đều là sấm rền gió cuốn.
Nhân vật này rất quan trọng, liên quan đến vai chính cùng biến chuyển của cả bộ phim điện ảnh, Hồ Lỗi thậm chí không tiếc quay xong tới tuyển vai, tuyển một tháng cũng chưa có chọn được. Chẳng qua vừa rồi kịch bản thử vai là giả, ông chưa đưa cho kịch bản thật. Việc này vẫn là Khương Diệp tới đoàn phim rồi, lúc cầm đến kịch bản thật mới biết được.
Bộ phim này nội dung chia làm bốn giai đoạn, giai đoạn thanh thiếu niên trung niên về già của nam chính, quan trọng nhất là giai đoạn trung niên, mà nhận vật cô thủ vai là giai đoạn thanh niên của nam chính, giai đoạn khốn cùng thất vọng nhất, đồng thời bởi vì việc nào đó, mỗi đêm bị tội nghiệt áy náy tra tấn.
"Anh ta mỗi đêm đều ngủ không tốt, ngày ngày đều gặp ác mộng, vì kế sinh nhai, càng vì để chuộc tội, anh ta làm công việc xây dựng lại miếu thờ, sau khi làm xong hoặc khi nhàn rỗi đều quỳ vòng quanh miếu một vòng." Hồ Lỗi đều đã quay xong hơn phân nửa cảnh diễn, lại phải đổi diễn viên, ông đi đến đem kịch bản xoa nát nhét vào trong lòng Khương Diệp.
"Đạo diễn, ông khi nào lại lần nữa khởi động máy?" Khương Diệp thử hỏi.
Hồ Lỗi trừng mắt: "Cô hỏi cái này làm gì?"
Nhắc tới vấn đề này nội tâm Hồ Lỗi đều nóng nảy cả lên, một ngày chưa xong đều là đốt tiền đi, huống chi ông đã dừng lại cả tháng, hiện tại diễn viên đã tìm được rồi, ông còn phải đem đoàn phim một lần nữa tập hợp lại.
Khương Diệp lắc đầu "Tôi hỏi chút thôi, nếu là mấy ngày này không có khởi động máy, tôi đi Đông Sơn nhìn xem."
Hồ Lỗi nhìn lại, trên dưới đánh giá Khương Diệp "Lưu Ích Dương nói trên người cô có tư chất diễn viên, tôi như thế nào lại không nhìn ra nhỉ, hiện tại không quay phim, cô lại muốn đi chơi?"
Khương Diệp sờ sờ cái đầu đinh của mình "Hôm nay ở trên xe buýt tôi nghe được có người nói thiên đàn Đông Sơn đang xây lại, nghĩ có lẽ có thể sang bên đó làm chút việc xây dựng, thuận tiện đi xung quanh xem xem. Có thể để bản thân cảm nhận được cảm giác của nhân vật."
Hồ Lỗi: "..."
Là ông sai, người trẻ tuổi bây giờ quá mạnh mẽ.
Cuối cùng kết cục chính là bên phía Hồ Lỗi đi đem toàn bộ người của đoàn làm phim triệu tập trở về, Khương Diệp lên Đông Sơn đi làm công. Khương Diệp mặc vào đồng phục công nhân, mỗi ngày đẩy xe rùa, cả người đều bẩn nhem nhuốc.
Theo lý mà nói hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, cho dù ở trên công trường cũng không phải dùng sức nhiều, có xe cáp điều động trên dưới, nhưng xây lại miếu thờ trên núi không đơn giản, xe trọng tải lớn không lên được, chỉ có thể dựa vào nhân lực.
Ngày mùa đông, Khương Diệp mỗi ngày đẩy gần một trăm cân xi măng, áo trong sớm đã mướt mồ hôi ướt đẫm, làm lại ướt, khi dừng lại bỏ mũ ra cả đầu và người đều toát ra khói trắng. Ngày đầu tiên làm tay bị ma sát đến nổi bọng nước, đi sớm về muộn cả người toàn thân đau nhức. Như vậy vẫn chưa đủ, cô làm xong còn muốn đi xung quanh miếu thờ chỗ không cần xây sửa lại quỳ một vòng.
Dùng đầu gối quỳ một vòng.
Đau chủ yếu không phải do quỳ gối mà là ánh mắt của mọi người xung quanh khi quỳ xuống kia, có như vậy trong nháy mắt Khương Diệp thật sự cho rằng chính mình đang chuộc tội.
Hôm nay, Khương Diệp giống như mọi ngày quỳ xong, tìm một góc cản gió ngồi xuống nghỉ ngơi. Cũng cảm thấy tạm ổn rồi, từ lúc bắt đầu không thích ứng kịp đến lúc sau dần dần chết lặng, cảm xúc nên có đều cảm nhận được hết, cô nên trở về đoàn làm phim thôi.
Mới vừa nghĩ như vậy xong, một bóng đen lớn xuất hiện trước mặt ngăn trở ánh sáng. Khương Diệp ngẩng đầu nhìn lên thấy một người cao lớn mang khẩu trang, chỉ có thể thấy đôi mắt, chẳng qua.. có chút quen mắt.
Người cao lớn nói qua khẩu trang "Tôi đang ghi hình tiết mục, cô có thể làm đội viên gia nhập đội của tôi không, giúp tôi qua nhiệm vụ này?"
Khương Diệp: "..."
Khương Diệp nhìn ngó bốn phía, quả nhiên thấy camera đi theo, cô lau mặt đứng lên, lau đến một tay đầy bụi xi măng: "Anh muốn phỏng vấn tôi sao?"
Người cao lớn lắc đầu, giơ tay đem khẩu trang gỡ xuống nói "Tôi muốn cô vào đội của tôi."
Chờ Khương Diệp thấy rõ mặt anh, theo bản năng ngả người ra sau, ánh mắt lại quét qua camera một lần nữa, mang theo điểm không tình nguyện nói "Được rồi."
Vốn dĩ cô ngồi một lúc liền chuẩn bị xuống núi, chẳng qua nếu gặp người anh em này, cũng coi là duyên phận.
Chung Trì Tân cúi đầu mở khóa nhiệm vụ, anh không biết vì sao lại muốn chọn cô, vừa rồi là hoàn toàn theo cảm giác đi tới. Hai người căn bản không thân, huống hồ tìm đội viên cũng nên là tìm người hiểu biết về Đông Sơn. Nhưng mà.. gặp phải ba lần, lần sau so với lần trước nhìn thấy cô hóa trang càng quái dị, đây là đang sắm vai nhân vật gì?
"Đội viên thì phải làm gì?" Khương Diệp cũng không sợ máy quay, cũng không tỏ vẻ kích động gì đối với Chung Trì Tân, coi như anh không phải là minh tinh lớn gì, chỉ là giúp người qua đường một chút.
Chung Trì Tân nhìn chữ trên máy tính bảng, thấp giọng giải thích "Cô cần giúp tôi trả lời một số câu hỏi."
Đề bài của nhiệm vụ thứ nhất, đội viên được mời trợ giúp trả lời câu hỏi, đồng thời đội viên được mời có thể xin người qua đường giúp đỡ, nhưng tuyệt đối không được dùng di động, tổng cổng có chín mươi câu hỏi, ba mươi câu đầu tiên về Hải Thành và tập quán văn hóa của Đông Sơn, ba mươi câu câu sau bao gồm thiên văn địa lý, ba mươi câu cuối cùng là câu hỏi tri thức về ca khúc điện ảnh. Có thể nói cấu trúc đề phân bố tương đối đều, đều có thể trả lời được, chẳng qua xem ai đạt điểm cao nhất, thời gian ngắn nhất mà thôi.
* * *
Tâm tình Trang Duệ Phong không tồi, bời vì tìm được đội viên bên ngoài là chuyên ngành du lịch, ba mươi câu đầu tiên quả thực là cho điểm, ba mươi câu cuối về tri thức mảng ca khúc điện ảnh, chính anh ta miễn cưỡng trả lời đúng được mười lăm câu, thời gian còn lại chính là cùng đội viên nhớ kỹ câu hỏi, phân công nhau đi hỏi người qua đường xung quanh. Ba mươi câu hỏi ở giữa phạm vi quá rộng, liên tục tìm người qua đường hỏi cũng chỉ trả lời chính xác bảy câu, còn có mười câu cuối cùng bọn họ không dám tùy tiện chọn, bởi vì chọn sai là không thể sửa đổi.
Hiện tại bọn họ đạt được năm mươi hai điểm, còn có mười câu chưa trả lời, thời gian chỉ còn lại một giờ. Trang Duệ Phong tính toán từ từ đi hỏi, không nóng vội.
Tổng điểm là chín mươi, nếu tổ của Chung Trì Tân cùng Giải Chi Anh tìm hướng dẫn viên du lịch hỏi thì cũng nhiều nhất thắng ba mươi điểm, các câu hỏi sau về tri thức ca khúc điện ảnh Giải Chi Anh cũng sẽ không quá rõ, Giản Đồng Hạnh có tiếng là bình hoa, cùng lắm trả lời đúng năm câu. Còn về Chung Trì Tân, theo anh ta biết, Chung Trì Tân không có tiếp xúc qua điện ảnh, nhiều nhất chỉ là hát ca khúc chủ đề điện ảnh. Liền đoán phần câu hỏi tri thức về ca khúc đúng hết, hai đội nhiều nhất cũng là điểm ngang nhau. Nửa giờ trước Trang Duệ Phong đi ngang qua phía sau Chung Trì Tân, thấy anh đội viên cũng chưa tìm được.
"Đạo diễn, qua nhiệm vụ thứ nhất có khen thưởng gì không?" Trang Duệ Phong bắt đầu nói chuyện qua màn ảnh, show thực tế không thể chỉ vùi đầu làm nhiệm vụ, cần tạo đề tài nói chuyện thì mới dễ dàng hot được.
Quả nhiên đạo diễn ở phía sau trả lời lại "Cậu nghĩ muốn khen thưởng cái gì?"
Trang Duệ Phong cười lộ ra răng nanh, mang theo nghĩa khí nam sinh "Cũng không muốn cái gì, chúng ta tới Đông Sơn, nơi đây hẳn là có không ít đặc sản, không bằng tổ đạo diễn tổ chức cho chúng tôi một bữa tiệc đặc sản?"
Trang Duệ Phong một bên cùng camera nói chuyện, một bên cùng đội viên được mời gia nhập đội đi hỏi người qua đường đáp án câu hỏi, trong hai mươi phút đúng được bốn câu, sai hai câu, còn lại bốn câu hỏi. Hiện tại anh ta được năm mươi sáu điểm, thời gian còn lại có bốn mươi phút. Không biết Chung Trì Tân có tìm được thành viên của đội không, Trang Duệ Phong môi khẽ mỉm cười, rũ mắt âm thầm nghĩ.
Đúng lúc này, đạo diễn đang đứng ở sau camera bộ đàm bỗng vang lên âm thanh của tổng đạo diễn "Đội thứ ba Chung Trì Tân dẫn đầu thông qua nhiệm vụ thứ nhất, các đội khác chuẩn bị trở về."
Quy tắc chương trình là một khi có người thông qua, nhiệm vụ thứ nhất liền dừng lại.
Trang Duệ Phong nghe thấy đạo diễn kêu dừng lại, anh ta sửng sốt: "Chung Trì Tân đã hoàn thành?"
"Không phải, thời gian còn chưa hết, câu hỏi cũng chưa trả lời xong, như thế nào liền biết anh ta nhất định thắng?"
Lời này đạo diễn cũng vừa hỏi qua, anh ta xua tay "Bởi vì đội Chung thần bên kia đạt điểm tuyệt đối."
Trang Duệ Phong: "..."
Thời gian trở lại lúc Chung Trì Tân mở khóa nhiệm vụ.
"Tôi và anh trả lời câu hỏi, trả lời không được có thể hỏi người qua đường?" Khương Diệp liền tổng kết lại.
Chung Trì Tân gật đầu, đem máy tính bảng đưa tới trước mặt Khương Diệp. Khương Diệp nghiêng đầu nhìn lướt qua câu hỏi, vươn tay đang muốn chọn đáp án, thấy đầu ngón tay mình toàn là bùn đất, liền thu hồi tay "Anh ấn giúp tôi."
"Câu một B, câu hai A, câu ba chọn A.."
Chung Trì Tân mỗi lần ấn chọn một đáp án, màn hình liền xuất hiện hoa, còn phát ra âm thanh: 'Chúc mừng trả lời chính xác.'Chín mươi câu hỏi, anh trai cầm máy quay chết lặng mà nghe âm thanh chúc mừng vang lên bảy mươi lăm lần.
"Còn lại tôi không biết, muốn đi hỏi người qua đường sao?" Khương Diệp nhìn đến mười lăm câu hỏi phía sau đều về mảng ca khúc, hai mắt một mảnh mù.
Chung Trì Tân cầm lại máy tính bảng "Không cần, tôi biết"
Ngay sau đó anh quay phim cùng đạo diễn lại cùng nhau tiếp tục chết lặng nghe âm thanh 'chúc mừng trả lời chính xác' mười lăm lần liên tiếp, còn có tiếng pháo hoa báo hiệu nhiệm vụ đã hoàn thành.