Chương 6
Trong phòng họp lớn, bàn hội nghị dài hình chữ nhật ngồi đầy người xung quanh, thần sắc trên mặt mọi người đều cực kỳ nghiêm túc.
"Chung Trì Tân ở trong giới giải trí lâu như vậy, cũng nên biết sau lưng liên lụy đến lợi ích bao nhiêu người. Không có khả năng nói một câu muốn rời giới giải trí là chúng ta liền đồng ý để anh ta rời đi, vẫn là.. mấy năm nay chúng ta quá dung túng cho anh ta, Cẩm Hồng, cô nên quản lý lại nghệ sĩ cấp dưới của cô đi." Chủ tịch truyền thông Hạo Thiên ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Cẩm Hồng.
Những người khác ở bàn hội nghị cúi đầu không nói, quản lý Chung Trì Tân? Đây chính là cây hái ra tiền nhiều năm của truyền thông Hạo Thiên đó.
"Lâm tổng, Trì Tân không phải có ý này, có thể là gần đây công việc quá nhiều, đầu cậu ấy có chút nghĩ không thông." Lý Cẩm Hồng vì Chung Trì Tân mà biện giải.
Trên mặt Lâm Chấn cũng không có thần sắc hòa hoãn." "Việc nhiều? Cẩm Hồng cô nói lời này ra, những nghệ sĩ phía dưới khác sợ là trái tim muốn đóng băng. Nghệ sĩ Hạo Thiên chúng ta người nào không phải mỗi ngày chạy thông cáo? Anh ta một năm chỉ ra một album, cách hai năm mới mở một buổi biểu diễn, mấy năm mới chụp một mấy tấm bìa tạp chí, như vậy còn gọi là việc nhiều, vất vả?"
Tiền thân của truyền thông Hạo Thiên là lập nghiệp từ đĩa nhạc, sau khi Lâm Chấn tiếp nhận mới tỏa sáng như mặt trời ban trưa, chẳng qua mấy năm nay điện ảnh trong nước phát triển nhanh chóng, giới âm nhạc đã dần bão hòa, đại bộ phận ca sĩ nổi danh đều phải tham gia các hoạt động, tham gia các loại tiết mục thi đấu ca hát, làm giáo viên, cũng có khối người được chọn. Bởi vậy Lâm Chấn dần dần bắt đầu đem trọng tâm chuyển sang hướng điện ảnh này, thậm chí tên công ty cũng đổi thành truyền thông Hạo Thiên. Miếng bánh này quá lớn, ai cũng muốn cắn một miếng, Lâm Chấn dã tâm rất lớn, tự nhiên cũng không muốn buông. Nhưng hiện tại mảng âm nhạc này của công ty nếu không có Chung Trì Tân, tất nhiên hoàn toàn sụp đổ không thể nghi ngờ.
Trong phòng họp một mảnh trầm mặc. Nếu là Chung Trì Tân ở đây, Lâm tổng phỏng chừng còn khách khí một chút, rốt cuộc nhân vật giống Chung Trì Tân ở công ty nào cũng đều được trọng dụng.
"Lâm tổng, Trì Tân hoạt động không nhiều lắm, nhưng album mỗi năm ngài cũng biết bên ngoài đánh giá như thế nào, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như Trì Tân, mỗi album đều có thể xuất sắc như vậy. Bất cứ ai mỗi năm đều ra một album chất lượng cao như vậy, áp lực trong lòng đều sẽ tăng lên gấp bội, càng đừng nói còn phải phân thân tham gia các hoạt động khác." Lý Cẩm Hồng thở dài nói tiếp. "Ngài cũng không phải không biết, các bài hát của Trì Tân hầu hết đều là cậu ấy tự viết, trong giới giải trí này còn có thể tìm đâu ra ca sĩ lợi hại như vậy?"
Lâm Chấn gõ gõ bàn: "Dù sao chuyện rút lui khỏi giới giải trí này cũng không có khả năng."
Một ca sĩ ca hát gần mười năm tuy không tính là ngắn, nhưng Chung Trì Tân tuyệt đối không thể đi, ít nhất ở trước khi mảng điện ảnh của Hạo Thiên hoàn toàn tiến về phía trước, anh tuyệt đối không thể rời đi.
Lý Cẩm Hồng nhìn lướt qua mọi người xung quanh, mỗi người mang một tâm tư khác nhau, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại treo lên nụ cười nói.
"Lâm tổng, khả năng Trì Tân bởi vì album kỷ niệm mười năm ca hát có áp lực quá lớn, tôi sẽ đi nói chuyện với cậu ấy. Trước làm cậu ấy thay đổi tâm tình, tham gia tiết mục khác, cũng coi như đi tìm linh cảm."
Lâm Chấn đôi mắt nhíu lại, những lời này của Lý Cẩm Hồng nói trúng tâm tư của ông ta. Chung Trì Tân khác với các ca sĩ khác-- điều kiện bên ngoài của anh cực tốt. Mỗi năm đều có đạo diễn hoặc các show hy vọng Chung Trì Tân tham gia tiết mục của mình, mà Chung Trì Tân chưa từng có hứng thú, chỉ để ý ca hát, đi chụp tạp chí đã xem như một bước nhường nhịn. Truyền thông Hạo Thiên mấy năm nay mảng điện ảnh đang chiến đấu đến hăng say, nếu là lấy mặt mũi của Chung Trì Tân mang ra ngoài, nói không chừng có thể lấy được mấy hạng mục lớn.
"Được rồi, cô trở về nói chuyện với cậu ấy đi, album này không cần vội, tháng bảy sang năm phát hành cũng được. Lâm Chấn bất đắc dĩ nói. Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cậu ta, đến lúc đó tôi làm quản lý mảng điện ảnh cùng các cô bàn bạc xem có thể tham gia hạng mục nào."
Lý Cẩm Hồng liền nói ngay: "Khoảng thời gian trước đài Hải Thành có tiết mục mới mở, không bằng bảo Trì Tân đi xem xem."
"Không được, chúng ta bên này đã chọn được người rồi. Lý Cẩm Hồng cô đã sớm có tính toán rồi đúng không? Chung Trì Tân một người chiếm hơn phân nửa tài nguyên của công ty chúng ta, hiện tại còn muốn lấy tài nguyên bên mảng điện ảnh, không khỏi quá phận đi." Bên bộ phận điện ảnh có người phản ứng lại.
Lý Cẩm Hồng nhìn chằm chằm đối phương: "Chung Trì Tân đáng giá, nghệ sĩ bên dưới của các anh nhiều như vậy, hàng năm cũng không thấy nâng được ai lên thành nổi tiếng."
"Như thế nào là không có ai nổi tiếng?" Lãnh đạo cấp cao bộ phận điện ảnh không dự đoán được lửa này đột nhiên đốt tới người mình, tiết mục của đài Hải Thành là tài nguyên mà mọi người đều nhìn chằm chằm, nghệ sĩ phía dưới của Hạo Thiên đã đánh nhau vỡ đầu chảy máu để tranh đoạt. Lý Cẩm Hồng này cư nhiên một câu liền muốn cướp tài nguyên của bọn họ, thật nực cười!
"Được rồi." Lâm chấn lên tiếng. "Cứ như vậy đi, tiết mục mới của đài Hải Thành nhường cho Chung Trì Tân, về sau đừng để tôi lại nghe thấy chuyện rút lui này nữa."
Lâm tổng..
"Tan họp." Lâm Chấn nói xong đứng dậy rời đi.
* * *
Lý Cẩm Hồng bước nhanh ra khỏi phòng họp, tiếng giày cao gót ở trên nền gạch đá phát ra những tiếng vang thanh thúy hữu lực.
"Chị Hồng xin dừng bước."
Một người đàn ông trung niên từ phòng họp theo ra, anh ta đi tới trước mặt Lý Cẩm Hồng, cười tủm tỉm nói.
"Một thời gian không gặp, chị Hồng càng ngày càng đẹp."
Lý Cẩm Hồng không quan tâm đến bộ dạng này của anh ta, hai người tuy đều là quản lý nghệ sĩ, nhưng một người quản mảng điện ảnh, một người mảng âm nhạc, bình thường không có thường xuyên tiếp xúc.
"Có việc?"
Lộ Húc Phong cùng Lý Cẩm Hồng giống nhau, đều là người đại diện kim bài của truyền thông Hạo Thiên, đôi mắt có khôn khéo cùng quen thuộc, anh ta nói.
"Vừa rồi Lâm tổng cũng nói, nói không chừng về sau chị Hồng có thể cùng tôi chúng ta cùng nhau làm ở mảng điện ảnh này của Hạo Thiên, còn phải thỉnh giáo lẫn nhau thật tốt."
Lý Cẩm Hồng không cho rằng tâm tư Lộ Húc Phong lại có ý tốt như vậy, nếu thật chị mang Chung Trì Tân đi qua, lấy địa vị của Chung Trì Tân, đến lúc đó công ty chỉ sợ sẽ chuyển ra một bộ phận tài nguyên cho cậu.
"Vậy về sau xin chỉ giáo." Lý Cẩm Hồng khóe môi gợi lên lạnh lùng nói, từ ngày bước chân vào Hạo Thiên, chị còn chưa bao giờ biết sợ ai. Lý Cẩm Hồng nói xong liền lập tức đi tới hướng văn phòng của mình, đóng cửa lại ngồi xuống, đôi tai ôm lấy đầu, sau một lúc lâu qua đi, chị gọi điện cho trợ lý. Gọi Trì Tân tới.
* * *
Chung Trì Tân bị người đại diện kêu đến, trong lòng cũng đại khái đoán ra bọn họ phải nói chuyện rõ ràng, anh không nóng này, nhưng Kế Thiên Kiệt đi theo bên cạnh đã gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
"Anh Tân, em vừa rồi nghe người ta nói, sáng sớm Lâm tổng liền mở cuộc họp cùng các lãnh đạo cấp cao." Anh ta có thể tưởng tượng ra được bọn họ bên trong cuộc họp thảo luận cái gì.
Thời gian của mọi người đều quý giá, làm cho cả bộ phận điện ảnh, âm nhạc, quan hệ xã hội của công ty triệu tập một chỗ, hoặc là công ty sắp đóng cửa hoặc là Chung Trì Tân xảy ra vấn đề.
"Uh."
Chung Trì Tân xác thật là xúc động một lần, nhưng cũng không hối hận. Hai người lại một lần nữa đi vào văn phòng Lý Cẩm Hồng.
"Chị Hồng."
Kế Thiên Kiệt đánh giá sắc mặt của Lý Cẩm Hồng nhưng lại không phát hiện ra manh mối gì.
"Ngồi đi."
Ánh mắt Lý Cẩm Hồng dừng trên người Chung Trì Tân.
"Trì Tân, hôm nay lãnh đạo công ty mở cuộc họp chuyên môn, thảo luận vấn đề của cậu."
"Tôi biết." Chung Trì Tân vẫn như cũ không có ý nguyện nói thêm
"Trì Tân." Lý Cẩm Hồng dừng một chút, cười nói. "Hôm nay Lâm tổng đã nổi giận một hồi, nói chuyện khó nghe, may mà cậu không đi."
Chung Trì Tân nhìn thẳng Lý Cẩm Hồng nói. "Phiền toái cho chị rồi."
Lý Cẩm Hồng hít sâu một hơi.
"Trì Tân, chị Hồng không sợ phiền toái, mỗi người đều có thời kỳ khó khăn của mình, nhưng cậu không thể như vậy liền từ bỏ. Trong cuộc họp, chị đã nói với Lâm tổng rồi, nếu cậu tạm thời không muốn ca hát thì không hát, chị Hồng chọn việc khác cho cậu làm, thay đổi tâm tình."
Thấy Chung Trì Tân không nói chuyện, Lý Cẩm Hồng lại thêm chút lửa.
"Trì Tân, cậu hiện tại cảm thấy chán, không biểu đạt thì về sau vẫn sẽ luôn cảm thấy chán nản, chuyện ra album liền tạm thời không cần nghĩ đến nữa, nghe chị nói, trước tham gia hoạt động khác xem thử thế nào."
Thật lâu sau, Chung Trì Tân mới nói.
"Được."
Lý Cẩm Hồng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt lại càng thêm xán lạn.
"Trì Tân, như vậy mới đúng, không cần tùy tiện lấy tiền đồ của mình ra nói giỡn. Đài Hải Thanh có một tiết mục mới, yêu cầu khách quý, hôm nay trong cuộc họp chị giúp cậu tranh thủ được, đến lúc đó cậu đi tham gia, cùng những người khác ở chung, nói không chừng có thể tìm được cảm hứng."
Chung Trì Tân không có bộc lộ cảm xúc dư thừa, ngược lại trước khi rời đi hỏi chị.
"Tôi nhớ rõ tháng sáu năm sau là hợp đồng của tôi hết hạn?"
Mặt Lý Cẩm Hồng cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại.
"Ừ, Trì Tân, cậu không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng, chị không bắt buộc, chỉ cần cậu có thể vui vẻ vượt qua khoảng thời gian khó khăn này."
"Anh Tân, anh hạ quyết tâm phải rời khỏi sao?" Trên đường đưa Chung Trì Tân trở về, Kế Thiên Kiệt lắp bắp nói. "Vừa rồi sắc mặt chị Hồng cực kỳ khó coi."
Chung Trì Tân nhìn những tòa kiến trúc ngoài cửa sổ xe không ngừng lui lại phía sau, nhàn nhạt nói. "Sớm hay muộn cũng phải rời khỏi, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi."
Kế Thiên Kiệt tuy rằng lúc trước bị một câu giải nghệ của Chung Trì Tân làm ngốc, nhưng hiện tại qua một thời gian, ngược lại đã tiếp nhận rồi. Cậu ta xoay người dựa trên ghế xe nói: "Anh Tân, em ủng hộ anh, nếu không vui thì không hát nữa."
Sau một hồi, Chung Trì Tân mới trả lời.
"Không phải không vui."
Chung Trì Tân thành danh từ sớm, từ lúc bắt đầu đã một đường bước lên, cơ bản không có người dám bày sắc mặt cho anh xem. Hiện tại không muốn hát, chỉ là bởi vì trong lòng không tìm thấy động lực gì để hát. Thời kỳ khó khăn? Cũng không phải, muốn anh ra album, anh vẫn như cũ có thể sáng tác ra các bài hát không khác trước, chẳng qua anh đã không còn loại cảm xúc bồng bột tuổi trẻ của những năm tháng trước kia.
Kế Thiên Kiệt cùng Chung Trì Tân vào biệt thự, nhìn tủ lạnh trống không nói. "Em đi mua giúp anh ít đồ."
Bởi vì Chung Trì Tân không thích có quá nhiều người vào khu vực sinh hoạt của anh, Kế Thiên Kiệt còn kiêm luôn trợ lý sinh hoạt. Chung Trì Tân giơ tay nhìn đồng hồ nói.
"Ăn cơm trước, ngày mai báo bảo mẫu mang lại đây."
"Dạ."
Sau khi ăn cơm trưa xong, Kế Thiên Kiệt liền rời đi, Chung Trì Tân lên lầu ba đàn dương cầm cả một buổi trưa, thời điểm xuống lầu trời đã tối rồi.
Biệt thự an tĩnh trống trải, chỉ có một mình Chung Trì Tân. Anh mở ti vi, rót chén nước rồi ngồi xuống. Nhìn quảng cáo bia trong ti vi, Chung Trì Tân bỗng nhiên muốn nếm thử. Vì không để giọng hát xảy ra bất luận chuyện ngoài ý muốn nào, thuốc lá và rượu anh chưa bao giờ chạm vào, thậm chí đi dự tiệc, rượu vang đỏ, người đại diện cũng không để Chung Trì Tân uống. Nghĩ nghĩ, Chung Trì Tân đứng dậy mặc áo khoác vào, mang theo di động ra cửa.
Tuy rằng anh ở tiểu khu Khê Địa nhiều năm như vậy, nhưng cũng không biết cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu ở đâu, cuối cùng chỉ dựa vào chỉ dẫn trên di động, sau vài lần đi nhầm, rốt cuộc cũng tìm đến một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ. Tiểu khu Khê Địa có nhiều nhân vật nổi tiếng ở, Chung Trì Tân cũng không mang khẩu trang, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Đẩy cửa vào, cửa liền tự động vang lên "hoan nghênh quý khách"
Chung Trì Tân rất ít đến những chỗ như thế này, trong trí nhớ tiến vào cửa hàng tiện lợi mua đồ đại khái đều là chuyện trước khi nổi tiếng. Có chút mới lạ nhìn nhìn kệ hàng, đi ngang qua quầy thu ngân, rốt cuộc cũng nhìn thấy trong tủ lạnh có bia. Anh không nhìn thấy nhân viên thu ngân đằng kia tự tát chính mình một bạt tai.
Thu ngân: "Sao lại thế này? Buổi tối hôm nay sao lại thế này?"
Bia có rất nhiều loại, Chung Trì Tân khó khăn đưa ra lựa chọn.
"Phiền nhường đường một chút."
Khương Diệp lấy đồ ăn vặt xong liền tiến lại, chuẩn bị lấy bia, kết quả nhìn đến trước mặt tủ lạnh có một người vừa cao vừa lớn chắn mất liền lên tiếng. Thấy người nọ dịch sang bên cạnh hai bước, cô liền duỗi tay lấy bia.
Vì chúc mừng hội viên câu lạc bộ kịch của mình thử vai thành công, hội trưởng Tầm Chân hôm nay tổ chức tiệc chúc mừng ở nhà hội trưởng, Khương Diệp lại đây mua chút đồ ăn vặt cùng rượu. Khương Diệp không biết hội trưởng cùng những người kia thích uống bia gì, dứt khoát mỗi loại lấy một lon, cô nhận thấy được có người nhìn mình, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Chung Trì Tân, ngẩn ra.
"A, người anh em, là anh a."
Chung Trì Tân nhìn đến mặt Khương Diệp, lại nghe một tiếng 'anh em' quen thuộc, rốt cuộc cũng nhận ra cô là ai.
Chung Trì Tân: .
"Anh muốn lấy không?" Khương Diệp thấy Chung Trì Tân bất động nửa ngày, cho rằng chính mình chặn đường anh, cũng liền dịch sang bên cạnh một bước. Chung Trì Tân thấy cô lại quay đầu lấy bia, do dự nghĩ, liên xoay người đi lấy xe đẩy, cũng đem mỗi loại lấy một lon. Cửa hàng tiện lợi này toàn bộ tủ lạnh đều là bia, hầu hết các loại trên thị trường đều có, rất nhanh hai người liền lấy xong.
Hai người một trước một sau đi đến quầy thu ngân. Nhân viên thu ngân làm việc tại cửa hàng này, ảnh hậu ảnh đế đều đã gặp qua, nhưng hiện tại cô trái nhìn phải nhìn, vẫn như cũ chịu phải đả kích, run rẩy thanh âm nói.
"Xe đẩy này của chúng tôi có thể đẩy ra ngoài, mọi người ghi lại địa chỉ, hôm sau chúng tôi sẽ có người đi thu."
Như thế nào sẽ có người mặc áo choàng đen lại mặc đẹp như vây, còn những hai cái.
Chung Thần cũng xem thôi đi, một thân nam tính, nhưng vị đầu đinh bên cạnh này lại là vị thần tiên nào? Cô hoàn toàn không quen biết, uổng công theo dõi tin tức của giới giải trí. Thu ngân máy móc quét mã, ánh mắt dại ra, sau một lúc nỗ lực cũng quét xong.
"Tổng cộng 563 tệ."
Khương Diệp hướng nhân viên thu ngân cười: "Chuyển tiền qua điện thoại có được không?"
Nhân viên thu ngân đầu óc oanh một tiếng, cái mũi nóng lên, trong đầu chỉ còn lại hai chữ "toang rồi".
Khương Diệp..
Chung Trì Tân đứng phía sau, cúi đầu từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy, đưa cho nhân viên thu ngân: "Lau đi"
Nhân viên thu ngân tay run rẩy tiếp nhận khăn giấy Chung thần đưa, cái mũi lại chảy ra hai hàng máu.
Chung Trì Tân..