Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 5​

Chương 5

Khương Diệp sửng sốt, cô không có học qua bất kỳ lớp diễn xuất nào, xuất phát điểm đã thấp hơn người khác, lần đầu tiên đi thử vai, lại là trước một đạo diễn lớn. Lưu Ích Dương vừa nói như vậy, cô liền cho rằng diễn xuất của chính mình có vấn đề. Nhưng khó có được cơ hội để thử vai, nếu có thể được đạo diễn trong nghề chỉ dạy cũng không tồi, Khương Diệp liền hỏi.

"Xin hỏi, vừa rồi tôi diễn có vấn đề gì sao?"

Lời này nếu khi còn ở trong trường học thì chính là biểu hiện của một học sinh ham học hỏi, nhưng nói ở sau khi thử vai bị loại, thành ra có chút mùi vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nhưng hai vị bên cạnh đạo diễn Lưu lại không có nói cô đi ra ngoài, ngược lại nhìn về phía đạo diễn Lưu.

Tuy rằng trước khi Khương Diệp tiến vào, bọn họ đã chọn được người, nhưng còn chưa có thông báo chính thức, liền nghĩ có thể sửa được. Cô gái này tuy rằng so ra kém hơn so với diễn viên đã định chọn, nhưng hiện tại Lưu Ích Dương vậy mà không thảo luận, trực tiếp cự tuyệt. Đạo diễn Lưu mí mắt nâng lên nhẹ nhàng lướt qua Khương Diệp nói.

"Không có vấn đề, diễn khá tốt."

Khương Diệp đứng ở giữa phòng 1703, lại nhìn qua ba vị giám khảo, rốt cuộc cũng có phản ứng lại.

"Nhưng ngài không chọn tôi?"

Theo lý mà nói, Khương Diệp lúc này chính là tính dây dưa không rõ, nhưng trong phòng 1703 vẫn như cũ không ai lên tiếng.

"Không muốn chọn."

Lưu Ích Dương cúi đầu phủi phủi bụi không tồn tại trên áo nói: "Bộ điện ảnh này nữ chính quan trọng nhất, cô.. Tôi không muốn có tranh luận sau khi phim được công chiếu."

Nếu nói hôm trước Lưu Ích Dương còn tức giận vì học sinh của mình Phương Phàm dựa quan hệ tình cảm nhét người lung tung rối loạn cho ông ta, thì sau khi xem xong Khương Diệp biểu diễn, nửa giận cũng đã vơi đi. Chẳng qua mục đích khi quay bộ phim này cũng rõ ràng, hy vọng xây được hình tượng nữ chính mỏng manh như hạc nhưng lại trong sáng như ánh trăng. Ông ta muốn trong đầu người xem chỉ có hình ảnh nữ chính, nếu hiện tại chọn Khương Diệp, không chừng đến lúc đó lại xảy ra so sánh. Lời này của đạo diễn làm hai vị bên cạnh trong lúc nhất thời không có phản ứng lại được. Nhưng ngược lại, Khương Diệp thấy sau khi đạo diễn Lưu nói xong, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt mình liền phản ứng lại.

Cô hôm nay không có hóa trang, là mặt mộc mà đến thử vai.

Khương Diệp đầy một bụng nghẹn. Đầu năm nay lớn lên có chút bắt mắt cũng không dễ làm việc.

"Đạo diễn Lưu, hiện tại kỹ thuật hóa trang phát triển như vậy.."

Không phải thua là ở kỹ thuật diễn, mà là thua tại khuôn mặt. Khương Diệp còn muốn vớt vát lại chút hy vọng, dù sao thì cơ hội thử vai này cũng khó có được. Thấy cô hiểu ý tứ của mình, đạo diễn Lưu trong lòng hơi buông lỏng, là một đứa bé thông minh, nhưng lời nói ra vẫn lạnh nhạt vô tình.

"Tôi sẽ không lấy tác phẩm của mình ra mạo hiểm."

Khương Diệp nhớ tới tài liệu mình tìm hiểu về đạo diễn Lưu, từ khi làm đạo diễn chưa từng có tác phẩm rác nào, mỗi một bộ phim đều xuất sắc, thời gian quay chụp mỗi bộ phim đều dài hơn so với các đạo diễn khác, người như vậy xác thực trời sinh tính cẩn thận. Nhận thấy rõ vấn đề, Khương Diệp chỉ có thể chấp nhận, chào tạm biệt với mấy vị giám khảo liền rời khỏi phòng.

Đạo diễn Lưu thấy người rốt cuộc cũng đi rồi, nói với trợ lý ở cửa gọi nhóm khác vào. Nói xong cúi đầu một lần nữa lấy lý lịch sơ lược của Khương Diệp qua, nhìn chằm chằm vào số điện thoại liên hệ của cô một hồi.

Khương Diệp đi ra ngoài, trong lòng phát sầu, khó có được cơ hội thử vai tốt như vậy. Vào trong thang máy đi xuống, cô nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương thang máy thật lâu, cuối cùng không hài lòng mà nhíu mày.

Rời khỏi khách sạn Stay, Khương Diệp đi bộ lang thang không mục đích, cô nghĩ khoảng một thời gian nữa là đến Tết, rất nhiều diễn viên quần chúng từ nơi khác tới phải về nhà, người cứ như vậy liền ít đi, cô cứ ở lại thành phố điện ảnh Tinh Hải, nói không chừng có thể gặp vài nhân vật, cô cũng không thể không về nhà ăn Tết, cần phải tìm một cái cớ. Còn đang thất thần nghĩ, Khương Diệp thiếu chút nữa bị một cô gái xách túi xách làm ngã.

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi."

Khương Diệp vội vàng giúp đỡ đối phương đem đồ vật bị rơi nhặt lên, tất cả đều là đồ trang điểm.

"Cái này rơi hỏng rồi, tôi đền cô thỏi khác." Khương Diệp cầm lấy một thỏi son bị gãy làm đôi nói.

Đối phương vội lắc đầu: "Không cần, tôi mua lại là được, vừa rồi là tôi không cẩn thận đυ.ng vào cô." Chính mình đang chạy gấp đυ.ng vào người, cũng không thể để người ta đền mình được.

Hai người hòa hữu tách ra, Khương Diệp đi về phía trước được một trăm mét không biết nghĩ đến cái gì, một lần nữa quay trở lại, đi đến chỗ vừa rồi bọn họ va chạm nhau, ngẩng đầu nhìn cửa hàng bán đồ trang điểm mà cô gái kia vừa đi ra.

* * *

"Người tiếp theo."

Đạo diễn Lưu lười nhác lên tiếng, suy nghĩ có chút không tập trung

Nhiều năm như vậy, diễn viên mới hay cũ qua tay ông đều không ít, trên cơ bản đều xuất thân chính quy mà ra. Trong vòng này mọi người đều nói ông ghét diễn viên xuất thân không chính quy, một khi chuyện liên quan đến vấn đề này liền sẽ nói đến Lưu Ích Dương.

Kỳ thật rất nhiều người đã quên mất, năm đó bộ phim đầu tiên ông quay chụp, nữ chính xuất thân không chính quy, là một diễn viên nửa đường xuất đạo. Chẳng qua năm đó diễn viên kia có quá nhiều tật xấu, còn liên lụy đến ông, làm cho ông sinh ra bóng ma tâm lý. Về sau ông tuyển người ngày càng cẩn thận, xác thật những người có tư chất kém đều không lọt vào mắt của ông, các diễn viên của mấy bộ phim điện ảnh liên tục hot tất cả đều là tốt nghiệp từ học viện ra, lúc này càng làm cho lời đồn đại trong vòng ngày càng lớn.

Đất diễn của cha nam chính rất ít, cảnh diễn quan trọng nhất là đêm trước khi nam nữ chính tốt nghiệp, ông ta đi tìm nữ chính nói chuyện, làm cho nữ chính cùng nam chính chia tay. Cảnh diễn quan trọng của hai nhân vật này là đoạn đối thoại nói chuyện, xem như so sánh nữ chính trước khi ra xã hội với sau khi ra xã hội, cho nên Lưu Ích Dương mới để hai nhân vật này thử vai sau cùng.

Xem xong người thử vai cuối cùng, đạo diễn Lưu vẫy tay để người ta ra ngoài, đối với những người này cũng không hẳn là vừa lòng, cũng không hẳn là thất vọng.

"Trở về đi."

Thấy đạo diễn lên tiếng, người trong phòng 1703 bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Cốc cốc.

Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Mọi người nhíu mày, những người nộ lý lịch sơ lược đều thử vai xong rồi, lúc này còn ai tới gõ cửa, dọn phòng khách sạn?

"Mời vào."

"Làm gì?"

Nhà làm phim bên cạnh đạo diễn Lưu thấy có người tiến vào lập tức lạnh giọng hỏi. Người tiến vào này trên người không có mặc đồng phục khách sạn, hai tay thẳng tắp nhìn bọn họ.

"Tôi tới thử vai."

Nhà làm phim tức tới bật cười.

"Hiện tại tới thử vai? Cậu tên gì, tôi thật muốn nhìn xem là người lợi hại đến mức nào."

Dứt lời nhìn đến chồng lý lịch sơ lược thử vai nam chính. Đạo diễn Lưu ngẩng đầu ánh mắt liếc người vừa tới một cái, vẫn chưa mở miệng, ông cúi đầu cầm di động, đem màn hình điện thoại mở ra chậm rãi ấn.

"Tôi còn chưa đưa."

Người tới lấy từ trong lòng ra ba tờ lý lịch sơ lược, đi đến trước bàn tròn, đưa mỗi người một tờ. Nhà làm phim trực tiếp đứng lên, cũng lười nhìn lý lịch sơ lược, tức giận đến cười lạnh.

"Cậu từ đâu ra? Lý lịch sơ lược cũng không thèm gửi trước mà dám đến thử vai, có hiểu quy củ không?"

"Ách.."

"Lão Từ, ông ách cái gì? Người là ông thêm vào?"

Nhà làm phim nghe phó đạo diễn bên cạnh hô lên một tiếng vô cùng lớn, còn tưởng rằng ông ám chỉ mình. Vốn dĩ thời gian thử vai quá dài, làm cho đầu váng mắt hoa, nhà làm phim lúc này trực tiếp nổi giận.

"Nhét người thì cũng phải có đạo đức tốt, chúng ta làm ngành này.."

Lão Từ bị nhà làm phim mắng cũng là bất đắc dĩ, ông chỉ chỉ lý lịch sơ lược trên bàn, ý bảo nhà làm phim cùng đạo diễn Lưu lại xem. ahihi cả một ngày toàn chuyện gì đâu, ông còn muốn đi ngủ đây.

Nhà làm phim nhìn bộ dạng phó đạo diễn, một bộ dạng rất giống nghẹn phân, lại nghĩ đến biểu hiện thường ngày của đối phương, cố áp lửa giận xuống, cúi đầu xem lý lịch. Nhà làm phim nhìn nhìn lý lịch sơ lược, cầm lấy so với người vừa tới, ngón tay run rẩy nói.

"Này, Cậu, cô này.."

Bên này đạo diễn Lưu vừa mới lưu số điện thoại xong, nghe được động tĩnh bên cạnh, nhíu mày ngẩng đầu nhìn lướt qua lý lịch trên bàn. Thật lâu sau, đạo diễn Lưu lau mặt một phen, nhìn người vừa tới, khó có thể tin hỏi.

"Khương Diệp?"

Người đối diện một thân áo khoác đen, đầu đinh, mặt vàng mắt sâu, một giọng nam trầm thấp. Người tới, cũng chính là Khương Diệp gật đầu.

"Trước cửa poster viết tuyển diễn viên nhân vật cha nam chủ, tôi tới thử vai."

Đạo diễn Lưu còn chưa có kịp nói, nhà làm phim bên cạnh khó khăn nói trước.

"Cô đây là trêu đùa chúng tôi? Chúng tôi là tuyển diễn viên nam."

Khương Diệp không lấy làm lạ bèn gật đầu: "Tôi có thể diễn nam diễn viên, diễn cha của nam chính."

Nhà làm phim: .

Đạo diễn Lưu: .

Phó đạo diễn: .

Đầu năm nay người trẻ tuổi đều làm cái quỷ gì vậy.

"Các ngài thử xem đi, tôi có thể không cần thù lao đóng phim, miễn phí, tội gì mà không cần chứ." Khương Diệp nỗ lực đem chính mình quảng cáo.

Đạo diễn Lưu hít vào một hơi, tay phải đè lên huyệt Thái Dương, dùng sức ấn lên. Phó đạo diễn bởi vì lúc trước Khương Diệp diễn để lại ấn tượng không tồi, ông mang theo điểm ngạc nhiên hỏi.

"Cô đây là.. đi ra ngoài một chuyến, sao lại biến thành như vậy rồi?"

Khương Diệp nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

"Hiện tại là hóa trang mà, kỹ thuật hóa trang của tôi cũng không tệ lắm, nếu là các ông tuyển tôi, tôi còn có thể làm chuyên viên trang điểm miễn phí."

"Thôi đi, đoàn làm phim của chúng tôi thiếu nhân viên trang điểm đến thế sao."

Đạo diễn Lưu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên đầu Khương Diệp hỏi: "Tóc sao lại thế này?"

Khương Diệp không chút do dự nói: "Vừa rồi đi tiệm cắt tóc sửa thành như vậy."

Đạo diễn Lưu: .

Phó đạo diễn lặng lẽ đối với Khương Diệp dựng thẳng ngón tay cái, miệng nói khẩu hình: "Cứng!"

Nhà làm phim ở bên cạnh nhìn một lúc lâu nói:

"Lão Lưu, vậy để cho cô bé thử xem, nhớ rõ dùng giọng nam, đến lúc đó chúng ta quay chụp chính là thu âm tại hiện trường."

Đạo diễn Lưu liếc nhìn cái di động trên đùi mình, hận không thể đem số di động vừa lưu vào máy xóa luôn, mất công ông vừa rồi nổi lên lòng áy náy hiếm thấy, nghĩ muốn thay Khương Diệp liên hệ với các đạo diễn khác, hỏi có thiếu người không, không nghĩ tới cô chính là cái dạng điên cuồng bất chấp. Lại còn là đánh rắn dập đầu như này.

"Vậy thì thử xem, nếu là diễn không tốt thì lập tức biến mất cho tôi."

Thấy đạo diễn Lưu dứt lời, Khương Diệp trước mắt sáng ngời, có thể thêm một cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Khương Diệp đối với nhân vật cha nam chính này cũng không xa lạ, thậm chí ở trong phòng trọ cũng đã diễn qua. Lúc ấy cô chủ yếu là muốn nhìn xem cha nam chính cùng vợ nam chính, hai người cùng nữ chính nói chuyện khác nhau, không nghĩ tới hiện tại có tác dụng. Nếu không phải lý lịch sơ lược của cô còn đặt tại nơi này, người trong phòng sợ là hoàn toàn không thể tin được người đang diễn này lại là một cô gái trẻ, khuôn mặt người đàn ông trung niên quyền quý kia quả thực.. rất sống động.

Khương Diệp kết thúc câu thoại cuối cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người đạo diễn Lưu.

Phó đạo diễn: "Tôi cảm thấy.. không bằng trực tiếp chọn cô ấy? Thay đoàn làm phim tiết kiệm chút tiền cũng tốt."

Đạo diễn Lưu đen mặt: "Chẳng lẽ đoàn phim của tôi chút tiền cỏn con đó còn không phát được?"

Phó đạo diễn vội vàng xua tay: "Đâu có đâu có, khụ.. cái kia, Khương Diệp còn không mau cảm ơn đạo diễn Lưu."

Khương Diệp vốn dĩ không phải người ngốc, lập tức khom lưng cảm ơn.

"Cảm ơn đạo diễn Lưu cho tôi cơ hội này."

Những người này!

Đạo diễn Lưu hung hăng hừ một tiếng, đứng lên rời đi, cũng không để ý tới bọn họ.