Tần Phu Nhân

Chương 59

Lão phu nhân nói xong, đem ngọc bội cùng thư đưa đến trước mặt Tần Ngọc Lâu, lại lấy trong người mình ra một hà bao cũ, cái hà bao này Tần Ngọc Lâu cũng biết, là vật mà lão thái thái luôn mang trong người.

Lão phu nhân chậm rãi mở hà bao ra, bên trong bất ngờ lộ ra một miếng ngọc bội, được ba lớp ngoài trong bao bọc rất kỹ, liếc mắt cũng biết đây là trân bảo cực kỳ quý giá.

Là vật mặc tổ phụ để lại cho tổ mẫu. Bây giờ xem ra, quả thực dụng ý sâu xa.

Tần Ngọc Lâu đem hai miếng ngọc bội cầm trong tay, quả là tinh xảo, và cũng giống nhau như đúc.

Tần Ngọc Lâu nhìn miếng ngọc bội trong tay, trầm tư một lúc, bỗng nhiên nhíu mày: “Vừa rồi nghe tổ mẫu nói Kiến quốc hầu phủ hiển hách lợi hại thế kia, nhưng vì sao cháu gái dường như chưa bao giờ nghe thấy cái danh này, chỉ nghe tướng gia quốc công gia quyền thế ngập trời mà thôi, chứ chưa từng nghe người khác đề cập đến Kiến quốc hầu gia nào…”

Lão phu nhân nghe xong, vẻ mặt vui vẻ hướng nhìn Tần Ngọc Lâu, lúc sau, lại thở dài nói: “Cháu đã hỏi đúng trọng điểm rồi đấy, đây chính là nguyên nhân khiến cho mẫu thân cháu nổi trận lôi đình…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong hai mắt chớp chớp, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt loé lên trong đầu.

Quả nhiên, ngay sau đó thấy sắc mặt của lão phu nhân có chút phức tạp, bà nói: “Ban đầu hầu phủ rất uy danh hiển hách, chỉ là… chỉ là sau này nghe nói bị cuốn vào phong ba, cho nên hiện giờ… hiện giờ thanh danh đã không còn như trước…”

Ngập ngừng một chút, lại nhẹ giọng nói: “Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc trước Tần gia chúng ta không cắt đứt liên hệ sợ rằng sẽ liên lụy đến cả chúng ta ….”

Tần Ngọc Lâu nghe vậy bất ngờ đến há miệng. Lão phu nhân tiếp tục thở dài nói: “Từ ngày người của Thích gia hầu phủ đến, phụ thân cháu lập tức vận dụng quan hệ, còn tìm cách liên lạc với thúc công vừa được bổ nhiệm đến kinh thành nhậm chức, sau khi tìm hiểu khắp nơi, lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện, hơn nữa nghe nói tuy Thích gia không bằng như trước, nhưng xưa nay lễ giáo vẫn đặc biệt nghiêm khắc …”

Lão phu nhân nói xong, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa chăm chú nhìn vào Tần Ngọc Lâu.

Tần Ngọc Lâu nghe xong một lúc sau cũng không có bất kỳ phản ứng gì, từ từ định thần lại,nghe được ý tứ của lão thái thái là tình cách nàng tương đối không có quy củ, thật lâu thật lâu sau, nàng chỉ yếu ớt nói một câu: “Như vậy xem ra, sợ rằng mẫu thân bất cứ giá nào cũng không đồng ý…”

Lão phu nhân nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy”, ngay sau đó lầm bẩm: “Quả thực cũng có thể lý giải, dù sao việc này liên quan đến chung thân đại sự của cháu….”

Nói đến đây, hai bà cháu nhất thời nhìn nhau không lên tiếng. Dựa vào tính tình của Viên Thị, nhất định sẽ không đồng ý gả Tần Ngọc Lâu đến “ Hang sói ổ cọp”, Thích gia kia còn ở kinh thành xa xôi còn không nói, gia môn thì lại suy tàn, lễ giáo trong nhà còn vô cùng nghiêm khắc, càng không cần nói đến rốt cuộc nàng sẽ phải gả cho một người như thế nào không ai biết, thú vị hơn chính là, từ đầu đến cuối người kia còn chưa từng đến đây một chuyến.

Tuy Tần gia nhiều nữ nhi, lời hẹn ước không chỉ điểm đặt tên chính xác là tiểu thư nào của Tần gia, nhưng Tần Ngọc Dao vẫn quá nhỏ t, Ngọc Khanh, Ngọc Liên lại là thứ nữ, tuy Thích gia không còn như trước, nhưng vẫn có tước vị danh môn vọng tộc bên người, có thể cùng Tần gia kết thân, tuyệt đối là Tần gia đang trèo cao, nếu như thế, để một thứ nữ của một tri châu thông phán nho nhỏ gả tới, chẳng phải là đang chế nhạo người ta sao?

Cho nên, Tần Ngọc Lâu là người duy nhất được lựa chọn. Dù Viên Thị không chịu gả, Tần Ngọc Lâu cũng không thể không gả, dường như mọi chuyện đang đi vào ngõ cụt.

Nhưng việc đã đến nước này, sự tình đã xảy ra chung quy vẫn phải tìm biện pháp giải quyết, bằng không cứ tiếp tục tranh luân mãi như vậy, thì phụ mẫu sẽ vì chuyện của nàng mà trở mặt thành kẻ thù thì không hay chút nào.

Tần Ngọc Lâu nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên giương mắt nhìn lão phu nhân, lão phu nhân cảnh giác nói: “Nhìn ta như vậy làm gì?”

Tần Ngọc Lâu thành thật nói: “Có lẽ tổ mẫu đã có cách giải quyết đúng không?”

Lão phu nhân thở dài nói: “Tuy là có cách, nhưng không biết cháu và mẫu thân cháu có vui vẻ đồng ý hay như thế nào….”

Tần Ngọc Lâu làm ra một bộ mặt rửa tai chăm chú lắng nghe. Lão phu nhân do dự một lúc, buồn bã nói: “Phụ mẫu cháu nhìn trúng đứa bé của Tiết gia, hiện giờ rơi vào hoàn cảnh như vậy, thật có chút khó xử, vì thế sợ là chỉ có hai lựa chọn: Lựa chọn thứ nhất, vì tính công bằng thì cháu đi kinh thành, cho dù phụ thân cháu vừa ý tiểu tử của Tiết gia kia, thì đó là chuyện của hai người bọn họ, nếu cháu đến kinh thành chuyện của Nhị muội cháu cùng tiểu tử của Tiết gia kia sau này sẽ bàn bạc lại. Thứ hai, giống như ý mẫu thân cháu mong muốn, để mẫu thân cháu toàn quyền làm chủ việc hôn sự của cháu, thì phải để Nhị muội cháu dưới danh nghĩa của mẫu thân cháu, nếu bên Thích gia không ý kiến, thì Nhị muội sẽ thay cháu gả đến kinh thành ….”