Tần Ngọc Liên đi đến trước mặt Tần Ngọc Lâu, Tần Ngọc Lâu hỏi nàng ta đã đi đâu.
Tần Ngọc Liên thấp giọng, có chút âm dương quái khí nói: “Muội đi tìm chỗ thanh tịnh, không muốn bị mọi người vây quanh để phải nghe những lời nịnh nọt, dù sao những lời nói đó cũng đã nghe suốt cả buổi sáng, đến mức ù cả lỗ tai…”
Dứt lời, nhớ đến việc vừa rồi Tần Ngọc Lâu không có ở đây, liền giương mắt lạnh lùng nhìn đến Tần Ngọc Khanh đứng đó không xa, rồi nói với Tần Ngọc Lâu: “ Đại tỷ, vừa rồi tỷ đi đâu vậy, tỷ đã không được chứng kiến vị nhị tỷ này của chúng ta vừa rồi nổi bật như thế nào đâu, sợ rằng hôm nay toàn bộ người trong thành Nguyên Lăng này không ai không biết mất, ôi, đều sẽ nói nhà họ Tần, vì sao không giữ lại một con đường sống cho hai vị muội muội này đấy….”
Trong giọng nói của Tần Ngọc Liên có chút châm chọc. Tần Ngọc Lâu cười nói: “Xưa nay Nhị tỷ luôn chăm chỉ học tập, tài năng xuất chúng, muội cũng không phải mới biết đâu nhỉ, còn nữa, nếu muội muốn, muội cũng có thể mà….”
Tần Ngọc Liên nghe xong nghĩ đến người nọ ngày nào cũng như ngày nào từ giờ mão đã dậy tự mình ngồi luyện chữ, nghiêm túc đọc sách như muốn rèn bản thân như đi thi Trạng Nguyên vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình, nhịn không được chép miệng một tiếng, lát sau, Tần Ngọc Liên chỉ nói: “ Vẫn nên bỏ đi thôi….”
Nhìn thấy Tần Ngọc Lâu cười nhìn mình, bỗng nhiên Tần Ngọc Liên nói: “Di nương của muội nói, nữ tử không tài mới đức, chỉ cần chúng ta xuất thân là nữ tử của thế gia vọng tộc, học được chút kinh thư, ngày nào đó sẽ có thể hiểu được chút lý lẽ, nữ tử không nên học quá nhiều….”
“Hả?” Tần Ngọc Lâu nghe xong có chút ngoài ý muốn, không khỏi hỏi: “Đây là có ý gì?”
Tần Ngọc Liên nói: “Đọc nhiều kinh thư, sẽ hiểu biết nhiều, nếu tương lai hoàn cành tốt thì còn đỡ, nếu không tốt, mỗi ngày đều phải cãi nhau….”
Tần Ngọc Lâu nghe xong, bỗng nhiên giương mắt nhìn Tần Ngọc Liên, hỏi: “Tam muội cũng cho rằng như vậy sao?”
Tần Ngọc Liên suy nghĩ một lúc, chợt lẩm bẩm nói: “Muội cũng không biết nữa, muội chỉ cảm thấy nếu đại tỷ đọc nhiều kinh thư cũng tốt, nhưng nếu là Nhị tỷ thì không thể hiểu nổi….”
Tần Ngọc Lâu nghe xong vẻ mặt rất sững sờ nhìn Tần Ngọc Liên một lúc, thần sắc có chút phức tạp.
Nói nói cười cười cả một ngày, Tần Ngọc Lâu cảm thấy còn mệt hơn so với việc tính toán sổ sách.
Khi trở về, vẫn lần lượt ngồi như cũ Tần Ngọc Lâu, Tần Ngọc Khanh và Tần Ngọc Liên ba người trở về cùng một xe ngựa.