Tần Ngọc Lâu nhìn miếng ngọc bội tinh xảo trong suốt không lẫn một tia tạp chất nào trong lòng bàn tay mình, vừa chạm vào đã biết đây là một miếng ngọc Hòa Điền thượng phẩm, ngọc bội còn được điêu khắc thành hình nửa trái tim.
Tần Ngọc Lâu đã sớm chú ý đến miếng ngọc bội đeo trên thắt lưng Nhan Thiệu Đình, thấy nó giống y như đúc với miếng ngọc trong tay mình, làm trái tim Tần Ngọc Lâu lập tức đập loạn xạ, vội lên tiếng thoái thác: “Làm sao muội có có thể nhận lễ vật này?”
Nhan Thiệu Đình cười nói: “ Làm sao không thể nhận, chẳng phải từ nhỏ Lâu Nhi đã nhận không ít đồ vật của vi huynh sao?”
Nói xong, liền liếc nhìn nàng một cái, cẩn thận quan sát nàng ới vài lần, lúc này mới nói với Tần Ngọc Lâu: “ Được rồi, nếu Lâu Nhi không tiện nhận lấy, hay là để vi huynh bảo người đưa qua đấy….”
Dứt lời, Nhan Thiệu Đình nhìn thấy sắc mặt phức tạp của Tần Ngọc Lâu nhìn mình, lòng chàng lại rung động, nhẹ giọng nói: “Lâu Nhi, chờ ta….”
Tần Ngọc Lâu nghe thấy trong lời nói của Nhan Thiệu Đình thể hiện rõ một tình cảm vô cùng dịu dàng, không biết vì sao, lòng nàng cũng trở nên mềm yếu, nàng nghiêm túc nhìn Nhan Thiệu Đình nói: “Từ xưa hôn nhân vốn là do cha mẹ sắp đặt, lời của người mai mối, nên miếng ngọc bội này muội sẽ tạm thời cất giữ thay huynh, nếu tương lai nó thuộc về muội, muội sẽ giữ nó mãi mãi, nếu ngày nào đó nó không thuộc về muội nữa, tất nhiên lúc đó muội sẽ lại cho huynh…”
Vẻ mặt Nhan Thiệu Đình tràn đầy tự tin cười nói: “ Được…”
————-//—//————-
Tác giả có lời muốn nói: Có lòng tốt nhắc nhỏ: Mới chỉ là trước mắt thôi, nam chính sắp xuất hiện rồi….
Tần Ngọc Lâu đưa ngọc bội cho Phương Linh cất giữ cẩn thận, rồi lại quay lại vườn hoa nơi diễn ra yến tiệc, rất nhiều người đang ngồi trong đình hóng mát, trong biển hoa đâu đâu cũng thấy người.
Nghe thấy hình như bọn họ đang thảo luận gì đó về “Nhị tiểu thư Tần gia” và “Dụ tiểu thư.
Tần Ngọc Lâu hơi giương tầm mắt lên, thì thấy Nhị thẩm Diêu Thị đang cùng Nhan phu nhân và vài vị phu nhân khác ngồi trong đình cười nói, trên bàn đá bày biện rất nhiều điểm tâm trái cây tinh xảo, không khí cuộc nói chuyện có vẻ rất thoải mái vui vẻ.
Còn bên kia có một hàng bảy tám người từ phía xa xa tiến lại gần, bọn họ cười cười nói nói, khá là thoải mái.
Đi đầu là Tần Ngọc Khanh đi cùng Dụ Khả Chiêu, nhưng lại không thấy bóng dáng Tam muội và Tứ muội đâu cả.
Ở trong đình Phương Phỉ cùng Quy Hân thấy Tần Ngọc Lâu đã trở lại, liền vội vàng tiến lên đón tiếp.
Tần Ngọc Lâu đang muốn đi qua bên đó, trùng hợp nhìn thấy hai ba vị tiểu thư đang hướng đi về phía mình, Tần Ngọc Lâu cùng mấy vị cô nương này không hề quen biết, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, dù chưa từng tìm hiểu qua bối cảnh của mấy vị này nhưng nhân phẩm có vẻ không tốt lắm, sợ rằng gia thế cũng không quá xuất chúng.
Bọn họ đi ngang qua mặt Tần Ngọc Lâu, bỗng nhiên nghe thấy một người hơi cao giọng nói: “Màn đối ẩm thơ ca lúc nãy có thể nói là quá mức xuất sắc, vị Tần gia nhị tiểu thư kia đúng là tài sắc vẹn toàn, hoa thơm cỏ lạ đã là gì chứ, trong lần ngâm thơ đầu tiên đã đứng đầu, nhưng nghe đâu Tần nhị tiểu thư này chỉ con thị thϊếp, thật nhìn không ra mà, xem ra nhiều đích nữ còn chẳng thể so sánh với nàng ta nữa kìa….”
Người này nói, không biết là cố ý hay là vô tình, còn âm thầm giương mắt nhìn về phía Tần Ngọc Lâu, rồi lại làm ra vẻ như không nhìn thấy, cũng chẳng lên tiếng chào hỏi.
Một người khác che miệng cười nói: “Nhà người ta có thể nói là thế gia trăm năm, tất nhiên dạy dỗ tốt….”
Người vừa rồi lại nói tiếp: “Quả thực là dạy dỗ rất tốt, đích không ra đích, mà thứ cũng chẳng ra thứ, thứ nữ mà nhìn cao quý như đích nữ vậy, ngược lại đích nữ thì sao…”