Đêm khuya hôm trước Nhan Thiệu Đình vừa mới gấp gáp trở về, định là hôm sau sẽ đến Tần gia thăm hỏi, chỉ là ngay hôm sau trong phủ lại mở tiệc, vô cùng bận rộn, lại còn bị Nhan phu nhân giữ lại trong phủ để phụ giúp mọi người.
Bằng không, sợ là hôm qua đã có thể gặp mặt nàng, Nhan Thiệu Đình thầm nghĩ.
Nghe đây, Tần Ngọc Lâu cảm thấy lời nói này quả thực rất ái muội, song lại nhớ khi nhỏ, Nhan Thiệu Đình vô cùng quan tâm và chiều chuộng nàng, khi ấy, Tần Ngọc Lâu cũng nghĩ tương lai cuối cùng sẽ gả cho người trước mắt, cho nên nàng rất vui vẻ thân thiết với Nhan Thiệu Đình.
Chỉ là bây giờ, dù vẫn là những lời nói thân thiết đó, nhưng khi lọt vào tai Tần Ngọc Lâu, bỗng nhiên cảm giác có chút khác lạ.
Tần Ngọc Lâu không khỏi nhíu mày, giương mắt lên nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Nhan Thiệu Đình, thầm nghĩ có lẽ chàng hoàn toàn không hay biết gì cả.
Không hiểu vì sao trong lòng Tần Ngọc Lâu có chút chua xót, chỉ gượng cười nói: “ Vâng, cuối cùng cũng đã gặp mặt, có thể cáo từ…”
“ Muội nha….” Nhan Thiệu Đình nhìn thấy Tần Ngọc Lâu muốn rời đi, nhất thời dở khóc dở cười.
Trong lòng chàng lúc này cảm thấy có chút rung động.
Bỗng nhiên lại giơ tay, dường như muốn sờ đầu Tần Ngọc Lâu, nhưng tay vừa giơ lên giữa không trung, liền nhìn thấy thân thể Tần Ngọc Lâu chợt cứng lại.
Nhan Thiệu Đình cũng sửng sờ. Lúc này mới nhận ra Tần Ngọc Lâu đã trưởng thành, với hành động như thế của chàng, sợ rằng có chút không ổn.
Lại nhìn vẻ mặt của nha hoàn đứng phía sau Tần Ngọc Lâu đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào chàng, làm chàng không khỏi bật cười, vội thu tay lại, đặt tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Tần Ngọc Lâu nói: “Vi huynh còn có vài lời muốn nói với Lâu Nhi, nói xong, vi huynh sẽ bảo người đưa Lâu Nhi trở về…”
Tần Ngọc Lâu nghe vậy, do dự một lúc mới gật đầu, lại nhìn thấy Nhan Thiệu Đình nhìn Phương Linh đang đứng ở phía sau, Tần Ngọc Lâu quay đầu về phía Phương Linh khẽ gật đầu.
Phương Linh lùi ra sau. Lúc này Nhan Thiệu Đình tiến lên nửa bước, tinh tế quan sát Tần Ngọc Lâu, lòng thầm đánh giá tiểu nha đầu này thật xinh đẹp, năm đó lúc hắn rời đi, trên mặt nàng vẫn có chút non nớt, không nghĩ đến chỉ sau hai ba năm sau, đã trổ mã đến hoa nhường nguyệt thẹn thế này, chính là câu hồn nhϊếp phách người khác.
Trên mặt Nhan Thiệu Đình có chút ngẩn ngơ, ngay sau đó mỉm cười nói: “Cuối cùng Lâu Nhi cũng đã trưởng thành, tốt quá…” dừng một chút, lại ôn nhu nói: “Lâu Nhi có biết, lần này vi huynh trở về đây là vì chuyện gì không?”
Thấy Tần Ngọc Lâu đang sững sờ nhìn mình, trước nay Nhan Thiệu Đình luôn mang dáng vẻ oai hùng khó có khi trên mặt lại lộ vài phần nhu hoà như bây giờ, chỉ nhẹ giọng nói: “Mẫu thân đã chấp nhận yêu cầu của vi huynh, sau khi Cẩm Nhi xuất giá, sẽ bàn đến chuyện của hai ta, năm đó muội còn nhỏ, nhưng bây giờ cuối cùng huynh cũng đợi được muội trưởng thành, Lâu Nhi, ta thực sự rất vui mừng, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi…”
Nhan Thiệu Đình nói xong, nhất thời không nhịn được liền giơ tay nhéo nhẹ mũi nàng một cái.
Năm đó, trước khi Nhan Thiệu Định đến kinh thành, hai nhà đã bàn bạc đến chuyện của hai người. Nhưng khi ấy, thứ nhất Nhan Thiệu Định đi quá vội vàng, thứ hai là hai người vẫn còn nhỏ tuổi, nên hai nhà quyết định lùi lại, không nghĩ lại để chuyện này kéo dài đến tận bây giờ.
Hai mắt Tần Ngọc Lâu hơi chớp chớp, nhìn thấy Nhan Thiệu Đình vui sướиɠ như vậy, nàng muốn cười cũng không cười nổi, chỉ thầm thở dài trong lòng.
Đang muốn lên tiếng nói rõ một số chuyện, lại thấy Nhan Thiệu Đình bỗng nhiên lấy trong ngực ra một thứ đặt vào lòng bàn tay Tần Ngọc Lâu.
Nhan Thiệu Đình mỉm cười nói: “Đây là lễ vật do bạn hữu của vi huynh ở kinh thành tặng cho chúng ta, Lâu Nhi, muội giữ nó đi…”