Tần Phu Nhân

Chương 68

Hai tỷ muội hoàn toàn không thân thiết.

Rõ ràng là tỷ muội ruột thịt, nhưng lại xa lạ chẳng bằng như hai vị đường muội.

Rõ ràng lớn lên bên nhau, cùng nhau chơi đùa, lúc còn rất nhỏ, dường như hai tỷ muội còn rất thân thiết, thậm chí trong trí nhớ của nàng thì hai người còn thường xuyên ngủ chung một giường, không ngờ bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh nhìn nhau không thể nói một lời như vậy.

Trước đó vài ngày, bởi vì Tần lão gia với Viên Thị ầm ĩ rất lớn với nhau, làm mọi chuyện trong phủ cũng rối ren hết cả, chẳng biết từ khi nào, bọn hạ nhân trong phút chốc cũng biết được tám chín phần của câu chuyện.

Dư luận xôn xao truyền từ người này sang người khác, nhưng dường như Tần Ngọc Lâu và Tần Ngọc Khanh lại chẳng mấy quan tâm đến. Mấy ngày trước Tần Ngọc Khanh đến thỉnh an Viên Thị, hai người có nhìn thấy nhau từ xa xa, còn tới hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.

Tưởng rằng hai người cũng sẽ chẳng có chuyện gì để nói, lại không ngờ Tần Ngọc Khanh bỗng dừng bước, đứng cách Tần Ngọc Lâu không xa, chợt nói với nàng: “Cho dù là Thích gia hay Tiết gia, đều không liên quan đến muội, muội không hề có hứng thú, muội cũng hoàn toàn không nguyện ý đặt dưới danh nghĩa của kế mẫu…”

Giọng điệu của Tần Ngọc Khanh nhàn nhạt trước sau như một, khiến người nghe không nhận ra được cảm xúc gì.

Tần Ngọc Lâu nghe nàng ta nói xong thì có chút kinh ngạc, sau đó nhướng mày nói: “Ồ? Ra thế, đó là cách tốt nhất rồi…”

Tần Ngọc Khanh thấy nàng nói như vậy, dường như có chút ngoài ý muốn. Chỉ mím môi, nhìn nàng một lát, rồi lại tiếp tục quay trở về viện của mình.

Tần Ngọc Lâu đứng tại chỗ, rồi thở dài một tiếng. Chỉ cảm thấy khi người ta trưởng thành, cuộc sống không tránh khỏi nhiều khi gặp những chuyện khó xử. Ví dụ như, trong lời nói của Tần Ngọc Khanh ý tứ chỉ là gần đây nghe thấy những lời đồn đại trong phủ, muốn giải thích một chút rằng không phải muốn đoạt mối hôn sự của nàng đâu, hay lại có ý tứ rằng đây đúng giận chó đánh mèo, vô duyên vô cớ liên lụy mà lại nàng ấy.

Rốt cuộc là như thế nào, chẳng thể phân biệt nổi. Lòng người trở nên phức tạp, thật giả khó phân, giữa người với người một khi đã có khoảng cách, thì đúng sai ai hay.

Nhưng mà trước sau mỗi người đều sẽ từ từ trưởng thành, thậm chí…. càng ngày càng xa cách.

Lại nói đến chuyện Thích gia đến đây cầu hôn, Tần gia vốn đã chuẩn bị xong hết.

Nhưng khi người đại diện của đối phương tới, vẫn khiến cho Tần gia kinh ngạc một phen.

Lúc này tại Tần gia, vị phu nhân của tuần phủ đề đốc Phúc Kiến – Lục phu nhân cùng Nhan gia, ba gia đình đang ngồi lại với nhau để thương nghị xem xét về việc hôn sự, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái, còn có chút ngại ngùng.

Từng có một khoảng thời gian, Viên Thị thiếu chút nữa đem tổ tông mười tám đời của hai nhà nọ hỏi thăm một lần, nếu không bởi vì Lục gia kia bất thình lình nhảy vào, nếu không vì Nhan gia nói không giữ lời, thất tín bội nghĩa, e rằng chung thân đại sự của Lâu Nhi đã xong xuôi cả rồi.

Nào giống như bây giờ ngại ngùng ngồi ở đây, vì mối hôn sự tương lai vốn dĩ bà không vừa lòng chút nào mà phải đấu trí đấu mưu thế này.