Tần Phu Nhân

Chương 64

Bây giờ, toàn phủ trên dưới mọi người đều vô cùng cao hứng, ngay cả bước đi thôi cũng nhẹ lướt như bay. Hôm nay Tần Ngọc Lâu dậy sớm, trước tiên nàng đi tới phòng bếp, cẩn thận căn dặn các bà tử, còn đặc biệt để Phương Linh ở lại trông coi.

Vừa đi đến chính phòng, đúng lúc nhìn thấy Tần lão gia với sắc mặt đầy phấn khởi đang bước ra khỏi viện, tư thái phong độ, thần thái phi dương, kích động từ hôm qua đã vơi bớt, lúc này từ xa Tần lão gia đã thấy Tần Ngọc Lâu đi tới, chờ nàng lại gần vẫn tủm tỉm cười nói: “ Lâu Nhi, phải chăm sóc mẫu thân con thật tốt, còn có đệ đệ của con, hôm nay phụ thân giao mẫu tử bọn họ cho con….”

Tần Ngọc Lâu tức khắc cong cong mắt mỉm cười, nói: “ Vâng, nhất định buổi tối sẽ đem mẫu tử bọn họ bình an trả lại cho phụ thân…”

Lúc này Tần lão gia mới an tâm rời đi, mà chỉ là mới bước được ba bước đã lại quay đầu, dường như một bước cũng lưu luyến không thể rời đi.

Rõ ràng mấy ngày trước đây còn cảm thấy ông đã già đi vài tuổi, nhưng mới chỉ sau một đêm lại cảm thấy ông trẻ lại không ít, quả nhiên con người gặp chuyện vui tinh thần liền sảng khoái.

Xuân Tri thây thế, cũng che miệng cười nói với Tần Ngọc Lâu: “ Vừa rồi lão gia còn nói hôm nay muốn xin nghỉ một ngày, kết quả bị thái thái quở trách cho một trận, lúc này mới lưu luyến rời đi…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong chỉ cười tủm tỉm. Bước vào phòng, liền thấy Viên Thị mặc một xiêm y màu trắng đang ngồi trên giường, sắc mặt so với hôm qua đã khá hơn, tuy vẫn còn chút tiều tụy, nhưng không còn nhợt nhạt như hôm qua.

Lúc thấy Tần Ngọc Lâu bước vào, dường như có chút ngượng ngùng, hai má khẽ ửng đỏ, trong miệng lại oán giận nói với Tần Ngọc Lâu: “ Chuyện này khiến ta không còn mặt mũi nào gặp con, cái mặt già này của ta đã mất hết cả rồi, đều tại phụ thân của con cái lão già kia…”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu của bà lại rất nhẹ nhàng, rõ ràng là vô cùng cao hứng. Tần Ngọc Lâu cởi giày, nhanh nhẹn bò lên giường, chiếc giường rất lớn, Tần Ngọc Lâu lại chỉ rúc vào gần bên cạnh Viên Thị.

Viên Thị trừng mắt nhìn Tần Ngọc Lâu một cái, lên tiếng quở trách: “ Sao lại leo lên giường của phụ mẫu, con bao tuổi rồi, một chút quy củ cũng không có ….”

Tần Ngọc Lâu ôm Viên Thị, làm nũng nói: “Dù sao cũng ở trước mặt mẫu thân nhà mình, không có quy củ cũng không sao, mẫu thân cũng biết đức hạnh của nữ nhi mà, đâu phải người mới biết ngày hôm nay, nên cần phải che giấu làm gì…”

Viên Thị hơi nghẹn lại, trừng mắt nhìn nàng một cái, trong mắt ánh lên sự cưng chiều vô hạn.

Tần Ngọc Lâu kéo cánh tay Viên Thị, hai người dựa sát lại với nhau, không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, vừa ấm áp vừa yên bình, một lúc sau, Tần Ngọc Lâu nhẹ giọng nói: “Có đệ đệ, thật tốt, tâm tình của mẫu thân liền tốt hơn…”

Dừng một chút lại nói: “ Với phụ thân lại hoà hợp như lúc ban đầu, thật tốt…”

Viên Thị nghe xong vẻ mặt mềm mại hẳn, cúi đầu đưa tay vén tóc mái trên trán của Tần Ngọc Lâu, buồn bã nói: “Nếu việc hôn nhân của con được định đoạt xong xuôi, thì mới là tốt nhất…”

Tần Ngọc Lâu hơi nhăn nhăn mũi nói: “Mỗi ngày nương cứ nghĩ đến việc đuổi con đi thôi…“ thấy sắc mặt Viên Thị đen lại, bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, lập tức giương mắt nhìn Viên Thị, dời đề tài hỏi: “ Hôm qua nhìn thái độ của mẫu thân bình thản như vậy, chẳng lẽ người sớm đã biết việc có đệ đệ?”

Hôm qua sau khi Viên Thị tỉnh lại, được đại phu báo cho là có hỉ mạch, dù trên mặt bà cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không phải phát đờ đẫn ra như mọi người

Viên Thị rũ mắt, trầm ngâm một lúc, nói: “ Mấy ngày trước có đoán được một chút, chỉ là lúc ấy vì lo lắng chuyện của con, nào còn tâm tình suy nghĩ chuyện khác?”

Tần Ngọc Lâu nghe xong lại sửng sốt, chỉ lẩm bẩm nói: “ Ngay cả đệ đệ cũng không màng sao?”

Vẻ mặt Viên Thị nghiêm túc nói: “ Đệ đệ con quan trọng, nhưng Lâu Nhi của ta cũng rất quan trọng…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong trong lòng bỗng vô cùng cảm động. Thật lâu sau, Viên Thị nắm tay Tần Ngọc Lâu vuốt nhẹ, rồi bỗng nhiên cất tiếng nói: “ Mấy ngày tới Thích gia sẽ sai người đến…”

Thấy Tần Ngọc Lâu giương mắt nhìn bà, Viên Thị trực tiếp hỏi: “ Lâu Nhi, con suy nghĩ như thế nào…”

Tần Ngọc Lâu trầm mặt một lúc, cố ý nói: “ Hôm qua không phải mẫu thân đã nói với phụ thân, lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, tiểu hài tử như con không nên hỏi đến sao?”

Viên Thị nghe xong, nhường mày nói: “Chỉ là hù phụ thân con thôi, con sắp đi lấy chồng rồi, nào còn tính là tiểu hài tử…”

Tần Ngọc Lâu: “…..”