Bẵng đi một thời gian, Tôn Thừa Hoan cũng dần để đêm định mệnh ấy cùng Bùi Châu Hiền vào quá khứ.
Thật không ngờ thời điểm cô bắt đầu đưa miếng đất tại Thường Châu vào khai thác sử dụng thì xảy ra tai nạn lao động.
"Hai công nhân đó tình hình thế nào rồi?"
Nhận được tin tức từ thư ký, sống lưng cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
"Ngã từ giàn giáo cao 6 mét xuống. Một người... tử vong tại chỗ. Người còn lại đang ở bệnh viện." Khương Sáp Kỳ cố gắng hít thở sâu. "Có cần mình liên hệ với tổ pháp lý luôn không?"
"Không cần. Trước tiên tìm cách ngăn cản sự lan truyền của chuyện này đã. Càng nhanh càng tốt." Tôn Thừa Hoan vừa giao việc cho Khương Sáp Kỳ xong liền gọi cho thư ký 2. "Tiểu Nam, chuẩn bị xe giúp tôi, chúng ta cần tới bệnh viện ngay lập tức."
Đoàn người rất nhanh đã di chuyển tới bệnh viện. Tôn Thừa Hoan một mạch tiến về phía phòng cấp cứu, đương khi ấy, ngoài hành lang đã vang vọng tiếng khóc của người nhà.
"A Tĩnh, A Tĩnh, anh đi rồi mẹ con em biết phải làm sao?" Người phụ nữ dáng vẻ khắc khổ ngồi sụp xuống nền đất lạnh trong sự hoảng hốt của người nhà.
Vừa thấy Tôn Thừa Hoan cùng vệ sĩ xuất hiện, họ rất nhanh đã lao tới chửi rủa và định đánh cô.
"Lũ khốn nạn, các người là lũ súc sinh, tại sao không kiểm tra thiết bị cẩn thận hả? Có phải các người muốn tiết kiệm chi phí nên đã cắt bớt tất cả đồ bảo hộ phải không?" Thân nhân của người vẫn đang cấp cứu liên tục gào thét.
"Bỏ ra, bỏ tao ra. Hôm nay tao phải gϊếŧ chết mày, loại đàn bà vô lương tâm."
"Mọi người bình tĩnh đã, chúng ta từ từ nói chuyện." Danh Tỉnh Nam khẽ cau mày. "Đây không phải lỗi của tổng giám đốc."
"Chúng mày cùng một giuộc với nhau, đều là lũ coi khinh mạng người. Chúng mày đi chết đi, đi chết đi..."
Nhờ sự ngăn cản của vệ sĩ, Tôn Thừa Hoan may mắn chị bị cào trúng cánh tay.
"Ở bệnh viện ồn ào như vậy, có phải không muốn để bệnh nhân khác nghỉ ngơi hay không?"
Hành lang tiếp tục truyền đến tiếng nói, nhưng lần này còn kèm theo thanh âm của giày cao gót.
Từng bước tiến về phía đám người đang ồn ào, Bùi Châu Hiền nhìn lướt qua cô: "Tôn tổng bị thương rồi?"
"Cô tới đây làm gì?" Tôn Thừa Hoan lùi sang một bên, cố ý giữ khoảng cách với nàng.
"Tới xem hỗn loạn của cô." Nàng cong cong khóe môi rồi rời tầm mắt: "Tôi biết hiện tại tôi nói những điều này sẽ khiến mọi người tức giận. Nhưng kì thực tai nạn xảy ra là điều mà chẳng ai mong muốn. Cho nên bây giờ thay vì liên tục muốn tìm Tôn tổng đánh nhau, chi bằng chúng ta hãy cầu nguyện cho người đang nằm bên trong kia sẽ vượt qua nguy kịch."
"Cô là ai? Thử đổi lại người đang nằm trong đó là gia đình cô xem, cô có thể giữ bình tĩnh không?" Người phụ nữ khắc khổ gào khóc. "Ở nhà tôi còn mẹ chồng tuổi đã cao, còn hai đứa con nhỏ đang tuổi tới trường. A Tĩnh ngã xuống rồi chỉ còn mình tôi, tôi phải trông cậy vào ai đây?"
"Trương Khải gia đình chỉ còn hắn và con gái năm nay mới 15, hôm nay hắn chết, ai sẽ chăm con gái hắn?"
"Đúng vậy. Các người đều là quỷ, toàn bộ đều là quỷ."
Bùi Châu Hiền đối mặt với hàng tá lời chửi bới, thái độ trước sau đều vô cùng lãnh đạm.
Đoạn, nàng quay sang thì thầm với cô: "Trở về đã."
"Đây không phải việc cô nên quản."
"Tôn tổng không thể ngã ngựa bây giờ được, tôi vẫn đang nóng lòng chờ cuộc đấu trí của cô mà." Nàng khẽ nhếch môi cười. "Theo tôi, tôi giúp cô dẹp êm chuyện này."
"Không cần." Tôn Thừa Hoan dứt khoát cự tuyệt.
"Được thôi, nếu cô không theo tôi... thì ngày mai tin tức về công ty cô sẽ tràn lan trên các mặt báo."
"Cô..."
"Shhh, chúng ta rời khỏi đây trước đã. Yên tâm, Bùi Châu Hiền này sẽ giúp đỡ cô."
Dứt câu, nàng liền cùng người của mình rời đi.
Tôn Thừa Hoan ngẫm một hồi rồi cũng đi theo, bỏ mặc tiếng gào thét vẫn đang tiếp tục vang vọng sau lưng mình.
Ra tới cổng bệnh viện đã thấy nàng đứng trước xe riêng chờ sẵn. Hàm ý vô cùng rõ ràng - nàng chỉ muốn gặp cô.
"Em trở về trước đi, cùng Sáp Kỳ báo với bên pháp lý rồi sớm mai tôi sẽ trở lại."
"Dạ." Danh Tỉnh Nam gật đầu. "Nhưng chị và Bùi tổng..."
"Không sao đâu."
Lần đầu tiên sau gần mười năm quen biết, Tôn Thừa Hoan bước lên xe của Bùi Châu Hiền.
Mùi hương trong xe vô cùng thanh mát, dường như là loại tinh dầu chuyên dùng để dưỡng thần.
Nàng kéo tấm rèm ngăn cách ghế trước và ghế sau, sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: "Họa vô đơn chí, tôi cá Tôn tổng bây giờ chắc đang hỗn loạn lắm phải không?"
Tôn Thừa Hoan từ chối trả lời.
Qua một lúc cô bỗng lên tiếng: "Là cô làm, đúng chứ?"
"Tôi? Tại sao cô lại nghĩ là tôi?" Nàng hơi nhướn mày. "Chỉ vì cô không đồng ý yêu cầu lần trước tôi đưa ra ư? Tôn tổng, Tôn đại tiểu thư, nếu vì lý do đơn giản này mà tôi tìm cách hãm hại cô, Bùi Châu Hiền tôi thà không mang họ Bùi."
Cô nhìn ra cửa sổ cười nhạt.
Xe di chuyển tới khu chung cư cao cấp giữa lòng thành phố. Tôn Thừa Hoan biết đây là dự án của Bùi gia.
"Thế nào? Dự án mới chưa cắt băng khánh thành, cô coi như may mắn vì là kẻ lạ đầu tiên được bước vào tham quan."
"Thế là tôi cần phải cảm tạ Bùi tổng ư?"
"Cô biết chúng ta chuẩn bị làm gì." Bùi Châu Hiền lướt qua cô, thuận tiện ban tặng cô một cái mị nhãn.
***
Thang máy di chuyển tới tầng cao nhất của chung cư. Tôn Thừa Hoan không ngờ nữ nhân này còn chuẩn bị sẵn nơi nghỉ dưỡng dành cho bản thân hoàn hảo đến vậy.
"Ban đầu vốn định bán như những căn hộ khác. Song tôi cảm thấy phong cảnh của nơi này rất tuyệt, cho nên dùng tiền của bản thân mua lại." Nàng rót đầy hai ly rượu bằng chai vang đỏ rồi đặt xuống trước mặt cô.
"Cô nói với tôi những điều này để làm gì? Khoe mẽ số tiền lớn mà cô kiếm được phỏng?"
Nàng lắc lắc ly rượu đỏ trong tay: "Để có chuyện nói cùng cô đấy. Lại đây, cheers..."
Tiếng thủy tinh va vào nhau phát ra thanh âm lanh lảnh chói tai.
Tôn Thừa Hoan ghé môi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: "Cô hẹn gặp riêng tôi nhất định không phải có mục đích đơn giản."
Nghe cô nói xong, Bùi Châu Hiền thản nhiên đặt ly rượu xuống bàn rồi mới trả lời: "Muốn cùng cô chơi một trò chơi. À không, coi như một cuộc giao dịch đi."
"Giao dịch?"
"Đơn giản thôi. Tôi giúp cô chống lưng." Chiếc váy làm từ satin theo sự chuyển động của nàng mà trượt xuống một bên vai, để lộ xương quai xanh cùng cần cổ gợi cảm. "Còn cô trở thành 419 của tôi."
Tôn Thừa Hoan bất ngờ vươn tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, đồng thời nhẹ nhàng đem phần áo vừa rơi xuống ấy kéo lên.
"Vì sao đột nhiên muốn vậy?" Từng chút cảm nhận lãnh hương trên cơ thể nàng, cô hỏi.
"Cô luôn thắc mắc rất nhiều nhỉ?" Bùi Châu Hiền cúi đầu mυ'ŧ nhẹ cánh môi cô. "Vẫn là đơn giản thôi, vì bản thân tôi là người mặc định. Ngày hôm ấy Tôn tổng cướp lần đầu của tôi, tôi liền mặc định rằng cả đời này sẽ chỉ ngủ cùng cô."
Tôn Thừa Hoan đối diện với dung nhan kiều mị của nàng, rốt cuộc cánh tay cũng dần chạy dọc lên hai khỏa no đủ trước mặt.
"Cô giúp tôi chống lưng như thế nào?" Cách một lớp nội y, bàn tay cô chậm rãi vuốt ve.
Bùi Châu Hiền nhịp thở dần trở nên nặng nề, đáp: "Chờ chút nữa sẽ biết."
Thực ra cũng chẳng cần chờ chút. Bởi vì chưa đến hai phút sau, điện thoại của nàng đã liên tục đổ chuông.
Nàng huơ nhẹ rồi chuyển qua chế độ tiếp nhận, sau đó mở loa ngoài.
"Bùi tổng, chúng tôi đã thu thập toàn bộ tin tức về tai nạn lao động của Tôn thị. Ta có nên lập tức công khai với truyền thông không?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng của đàn ông.
"Nghe rồi chứ?" Nàng ghé môi vào tai cô thì thầm. "Đều là tin tức đắt giá cả đấy. Người thông minh như Tôn tổng chắc chắn phải tự biết tìm cái thang cho riêng mình..."
Tôn Thừa Hoan đem toàn bộ điểm lợi và điểm hại nhanh chóng thống kê một lượt. Cuối cùng gật đầu trả lời: "Tôi tiếp nhận giao dịch."
"Ém tin tức xuống đi, chúng ta sẽ không công khai chuyện này." Bùi Châu Hiền nói xong liền ném điện thoại lên bàn. "Hài lòng chứ?"
"Tắm rửa đã." Cô đặt nàng sang một bên. "Phòng tắm ở đâu?"
"Đằng đó, xin cứ thong thả." Nàng chống tay nằm trên sofa, dáng vẻ giống hệt cáo trắng nhấm nháp ly rượu. Thỉnh thoảng còn lười biếng che miệng ngáp dài.
Hồ ly tinh.