Tôn Thừa Hoan nhíu mày vài lần rồi mới chậm rãi mở mắt. Cảm giác đầu tiên cô có thể cảm nhận được ở bản thân chính là nhức mỏi. Phải, đặc biệt nhức mỏi, nhất là vùng cổ tay cùng hai ngón tay phải.
Trong đầu thoáng hiện lên từng mảnh ký ức vụn vỡ. Cô mơ màng nhớ về việc ngày hôm qua mình tới tham gia buổi dạ vũ thường niên cùng các cổ đông lớn trên thương trường. Sau đó uống rượu, sau đó...
Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên khiến cô muốn ngừng thở.
Chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Dưới ánh sáng mờ nhạt sau tấm rèm đã kéo kín, sống mũi thẳng cùng hàng mi dài đang nhắm chặt hiện lên trước mắt cô.
Nàng ngủ rất trầm, khiến trong phút chốc Tôn Thừa Hoan thực muốn bật dậy rồi tự tặng mình vài cái bạt tai.
Nhưng thật may vì cô đã không làm thế.
Người bên cạnh khẽ "ừm" một tiếng rồi cũng hé mi. Qua vài phút cố gắng tỉnh táo rồi định hình vị trí của bản thân, cuối cùng nàng cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Tại khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tôn Thừa Hoan có thể mường tượng ra hàng loạt tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc, và cả thanh âm yêu kiều của nàng.
Chính xác là một đêm điên cuồng truy hoan...
"Thật bất ngờ, Tôn tổng." Đôi môi kiều diễm khẽ động, nàng là người mở lời trước.
Tôn Thừa Hoan trầm lặng vài giây rồi đáp: "Cô muốn gì ở tôi?"
Xoạt một tiếng, chiếc chăn trắng mà hai người đắp chung bị nàng gạt sang một bên, cũng vừa vặn để lộ cơ thể nữ nhân như hoa như ngọc.
"Tôn tổng hỏi tôi muốn gì? Chẳng thà cô tự hỏi bản thân xem mình muốn gì ở tôi?" Ngón tay được chăm sóc cẩn thận dứt khoát chỉ về phía vệt máu đã khô ngay giữa giường.
Người đã hiểu đương nhiên sẽ hiểu vết máu đó đại diện cho điều gì.
Bốn mắt lại trầm mặc nhìn nhau.
Qua một lúc, Tôn Thừa Hoan bỗng nở nụ cười châm chọc: "Buổi tiệc hôm qua vốn là ăn mừng Tôn thị thu mua thành công khu đất công nghiệp ở Thường Châu - nơi Bùi thị cô vẫn luôn nhăm nhe chiếm đóng. Tôi biết bản thân đã uống tương đối nhiều rượu, nhưng cũng không dễ say đến mức xảy ra cả cơ sự này."
"Nếu không xảy ra làm sao có kết quả?" Nàng chống tay, tựa tiếu phi tiếu phân trần: "Thường nói nữ nhân quan trọng nhất chính là trinh tiết. Tôn tổng cô nói xem... tôi sống ngần này tuổi rồi, cái quan trọng nhất cũng bị cô đánh mất. Vì vậy cô nên là người bồi thường tôi mới phải, đúng không? Tôi biết Tôn tổng trước giờ luôn nổi tiếng là người thấu tình đạt lý, do đó... Bùi Châu Hiền tôi tin tưởng cô không phải kẻ ăn vụng rồi tuyệt tình chùi mép."
"Bùi Châu Hiền, hay cho cô, Bùi Châu Hiền..." Tôn Thừa Hoan cũng chống tay, song cánh tay còn lại chậm rãi dùng để nâng cằm nàng. "Nói xem, cô muốn tôi bồi thường như thế nào?"
"25% doanh thu mỗi tháng tại công ty 2."
Lần này cô chuyển hướng áp hẳn lên người nàng. Đôi tay di chuyển xuống hạ thân, tại tâm hoa miết nhẹ vài lần.
"Vì lợi nhuận mà phải làm đến mức này, Bùi tổng thật khiến tôi sợ hãi."
Bùi Châu Hiền cơ thể vì hành động của cô mà khẽ run, ấy thế nhưng biểu cảm vẫn thanh lãnh như cũ.
Nàng chậm rãi ghé môi vào tai cô, đáp: "Nhưng dù sao hiện tại tôi cũng là nữ nhân của cô. Trách nhiệm chưa chịu, đừng hòng bỏ chạy."
Lại cười khinh một tiếng rồi tránh khỏi nàng, Tôn Thừa Hoan đem khăn tắm bọc kĩ cơ thể, sau đó dừng trước bàn trang điểm lục trong túi xách lấy ra hai tấm séc rồi kí vào. Cuối cùng đem toàn bộ tiền mặt cùng hai tấm séc rải xuống người nàng.
"Bùi đại tiểu thư của Bùi gia, Bùi tổng giám đốc của Bùi thị sẵn sàng dùng thân để đổi lợi nhuận. Cô nói xem, chuyện hay này truyền ra ngoài sẽ khiến ông nội cô có bao nhiêu tự hào?"
"Căng buồm chèo lái Bùi thị đến ngày hôm nay, ông nội tôi cũng đủ tự hào về tôi rồi." Nàng nhặt tấm séc trên bụng mình lên, ngón tay chậm rãi đem nó xé làm đôi. "Tôn tổng, tôi đã nói tôi không cần tiền. Chút tiền cô bố thí này thậm chí còn chẳng đủ một bữa ăn của tôi. Chúng ta đàm phán đi."
"Đàm phán?" Tôn Thừa Hoan dừng trước phòng tắm. "Cô nằm xuống rồi cứ tiếp tục mơ."
Cánh cửa phòng tắm rất nhanh đóng sầm lại, để mặc Bùi Châu Hiền ngồi trên giường với mái tóc dài che đi vóc người tinh tế.
Tôn gia cùng Bùi gia là một trong số những gia tộc lâu đời trên thương trường. Sở dĩ nói hai nhà Tôn - Bùi đặc biệt, âu cũng bởi giữa sóng gió tranh đấu quyền thừa kế của con cháu, thì nhị vị trưởng bối trước khi mồ yên mả đẹp đều không hẹn mà di chúc quyền thừa kế lại cho cháu gái. Chính là Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền hiện tại.
Còn một điều quan trọng nữa, ấy là Tôn - Bùi bao năm qua được người trong giới ví như nước với lửa. Do vậy năm đầu tiên sau khi nhận chức Tổng giám đốc, Tôn Thừa Hoan đã thẳng thừng tuyên bố với báo chí rằng: "Nơi nào có Tôn thì không có Bùi, nơi nào có Bùi thì không có Tôn."
Mà Bùi Châu Hiền đương nhiên cũng không phải hạng nữ nhân dễ dàng để mặc con ngựa non háu đá kia leo lên đầu. Điển hình là một giờ sau phát ngôn của Tôn Thừa Hoan, nàng đã thẳng tay mua lại toàn bộ những nơi mà Tôn thị để ý với giá trên trời.
Cuộc chiến đỉnh điểm nhất diễn ra vào năm thứ ba Tôn Thừa Hoan tại vị. Khi ấy thị trường bất động sản có nhiều biến động, mà Bùi Châu Hiền lại sẵn sàng thừa nước đυ.c thả câu, liên tục mạo hiểm thu mua toàn bộ cổ phiếu đang rớt giá của Tôn thị. Báo hại Tôn thị chỉ cách bờ vực của sự phá sản đúng 1cm.
Đôi bên giằng co rất lâu. Kết quả sau lần đó, Tôn Thừa Hoan khó khăn lắm mới có thể đem công ty vực dậy. Hơn nữa tính cách cũng không còn quá hiếu chiến như lúc xưa.
Ấy thế nhưng mối thù với Bùi Châu Hiền do ngày ngày tích lũy, cho nên cô dần để ý tới hoạt động của Bùi thị nhiều hơn. Về sau hễ Bùi thị chuẩn bị tham gia đầu tư dự án nào, thì bằng mọi giá, Tôn Thừa Hoan cũng phải tranh cho bằng được.
Mới đây nhất là khu đất công nghiệp ở Thường Châu.
Được rồi, cô thừa nhận liên tục tranh đấu sẽ rất mệt mỏi. Nhưng nếu không cố gắng phản công, thì Tôn thị sớm muộn cũng sẽ bị tiện nhân họ Bùi kia cướp trắng.
Bùi Châu Hiền lên chức sớm hơn cô vài năm, trước đó cả hai cùng là du học sinh tại Phần Lan, cũng từng giáp mặt nhau vài lần - nhưng đều là trong những buổi tiệc gặp gỡ cùng các cổ đông.
Có một thời gian cô nghe cha kể về nàng, rằng tôn nữ của Bùi gia quả thực chính là hồ ly. Điển hình là khi nhậm chức chưa lâu, nàng đã thẳng tay sa thải toàn bộ nhân viên cấp dưới có liên quan tới họ hàng. Kế tiếp tổ chức một cuộc bầu cử với nội dung ai ủng hộ thì hãy ở lại và cống hiến hết mình. Ai không vừa lòng có thể cút khỏi công ty cùng đám người vừa bị sa thải kia.
"Cô ta làm như vậy không sợ mua thù chuốc oán sao?" Tôn Thừa Hoan thoáng kinh ngạc.
"Nếu sợ thì cô ta đã không làm thế." Cha cô khẽ cười. "Kết quả cả công ty chẳng ai dám phản đối bất cứ quyết định nào mà cô ta đưa ra. Về phần những kẻ có mưu đồ bất chính sau khi bị cô ta phát hiện, cái kết thực sự rất thảm."
"Thảm là sao ạ?"
"Một nửa ngồi tù, số ít vào trại tâm thần, phần còn lại thất nghiệp triền miên."
Cho nên lần đầu tiên cô dám đắc tội với nữ nhân đó, bị nàng chơi lại một vố đau cũng là phải.
Chớp mắt liền đã qua vài năm. Hiện tại nếu gọi Bùi Châu Hiền là hồ ly, thì Tôn Thừa Hoan phải gọi là cáo già.
Nhưng con cáo già hôm nay chẳng may sẩy chân và mắc bẫy rồi, là cái bẫy sắc dục tràn đầy cám dỗ.
Tôn Thừa Hoan trở lại sau khi đã mặc quần áo gọn gàng.
Liếc qua nữ nhân cũng đã khoác áo ngủ kia, cô nói: "Tiền cô không nhận tôi cũng không còn cách nào khác. Về phần khu đất ở Thường Châu..." Cô khẽ cười. "Chịu khó nhận thua đi, Bùi Châu Hiền."
"Tôn tổng luôn biết kết cục của những kẻ làm phật ý tôi như thế nào mà." Bùi Châu Hiền dùng trâm búi mái tóc dài của mình ra sau, nhàn nhạt đáp: "Thứ mà Bùi Châu Hiền tôi đã nhắm trúng, tôi chắc chắn phải lấy bằng được."
"Tôi chờ cô."
"Tốt thôi."
Ngày đăng: 9.2.2020