Son Seungwan thực sự đã bỏ trốn.
Ngày hôm đó sau khi thức dậy, thời điểm nói lời xin lỗi xong, cô lập tức ôm lấy quần áo chạy vào nhà tắm thay đồ. Cuối cùng bán sống bán chết đóng mạnh cửa phòng rời đi.
Bae Joohyun bó gối ngồi trên giường trông theo bóng lưng cô. Giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống đôi gò má.
Nàng đã đoán kết quả chắc chắn sẽ như vậy.
***
Những tháng tiếp theo, Bae Joohyun cũng không gọi điện thoại hay tới tìm cô.
Son Seungwan ngồi trước bàn học ngây người, mặc kệ việc Kang Seulgi - bạn cùng phòng cô đã ăn xong một bịch snack vừa mới mua.
"Cậu gặp rắc rối gì à?" Seulgi nghi hoặc hỏi.
"Ddeulgi, nếu như, mình chỉ nói nếu như thôi nhé."
"Ừ hửm?"
"Nếu như một ngày nào đó cậu lỡ ngủ với người yêu của bạn thân cậu, thậm chí đó còn là lần đầu của người ấy. Cậu... sẽ thế nào?"
Phụt...
Nước cam cứ như vậy bị phun khỏi cổ họng.
Kang Seulgi trừng mắt nhìn Son Seungwan. Cô cúi đầu mím môi thật chặt.
"Sao cậu lấy ví dụ mất dạy thế. Là tên khốn nào? Là tên khốn nào có thể hành động tùy tiện như vậy?"
Là mình!
Hít sâu một hơi, cậu nghiêm túc giúp cô giải đáp: "Nếu là mình, mình chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Có điều việc này thực sự rất khốn nạn đấy, dù sao đó cũng là người yêu của bạn thân. Chúng ta sống trên đời cũng không nên hành xử thiếu văn minh như thế chứ?"
"Chịu trách nhiệm?"
"Ừ."
Rầm một cái từ trên ghế đứng dậy. Son Seungwan cầm theo ví tiền rồi lao ra khỏi cửa.
"Ơ Son Seungwan, cậu đi đâu thế?"
"Mình ra ngoài một lát, trưa nay cậu tự lo nhé."
***
Bắt taxi tới shop thời trang của nàng. Cách đây một thời gian - khi hai người vẫn còn là chị em. Nàng đã nhắn địa chỉ cho cô.
Bàn tay siết lại thật chặt. Son Seungwan đẩy cửa bước vào.
"Hoan nghênh quý khách."
Nữ nhân viên đeo biển tên Joy mỉm cười nhìn cô.
"Xin hỏi..." Cô run run mở miệng. "Chủ shop có ở đây không ạ?"
"Chị Joohyun đang tư vấn trang phục ở phía sau. Quý khách muốn tư vấn gì có thể nói với tôi."
"Không. Tôi tới tìm cô ấy."
"À... vậy thì phiền quý khách chờ tôi một lát."
Joy giúp cô rót trà rồi tiến vào bên trong.
Không lâu sau, tiếng giày cao gót chậm rãi truyền tới tai cô.
Son Seungwan mím môi ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy nàng cũng đang lặng lẽ nhìn mình.
Bốn mắt chạm nhau, Bae Joohyun lập tức xoay người trở lại gian trong.
"Joohyun..."
Cô vội đứng dậy nắm lấy cổ tay nàng, lại bị nàng hung hăng hất ra.
"Joohyun, em xin lỗi. Em xin lỗi chị."
Mặc kệ trong shop vẫn còn khách, cô bất chấp ôm lấy nàng, liên tục lặp đi lặp lại câu: "xin lỗi".
"Son Seungwan, buông tay." Bae Joohyun thanh âm lạnh buốt.
"Em thực sự sai rồi. Joohyun, em không nên như vậy."
"Cút."
Bất chợt xoay người ban cho cô một cái tát. Nàng tiếp tục bước đi. Chỉ là hướng rẽ hiện tại đã đổi thành phòng nghỉ.
Son Seungwan ăn đau, cộng thêm việc bị hàng tá ánh mắt hiếu kì bao lấy. Tuy nhiên giờ không phải là lúc sĩ diện, cô lập tức chạy theo nàng.
Mắt thấy Bae Joohyun chuẩn bị đóng cửa, đồng chí Seungwan quả cảm lập tức chen tay vào ngăn cản.
"A..." Bàn tay cứ như vậy liền bị cánh cửa kẹp lấy.
"Đồ ngốc này. Em làm gì vậy?"
Nàng kinh hoàng, theo phản xạ nắm lấy tay cô. Nhân cơ hội ngàn năm có một đó, cô lập tức chen cả người vào trong.
Vậy đấy.
Tay đau, má đau, hiện tại cả người đều đang bị nàng đánh thật đau.
"Son Seungwan, em là đồ chết bầm, đồ khốn, đồ tồi tệ..."
Bae Joohyun càng đánh càng hăng. Cuối cùng chuyển thành khóc nức nở.
"Chị đừng khóc, em sai rồi." Son Seungwan luống cuống ôm nàng thật chặt. "Đừng khóc nữa, em sẽ rất đau."
"Đau chết em đi." Nàng tựa cằm lên vai cô khóc lớn. "Sao chị có thể thích một kẻ khốn khϊếp như em? Son Seungwan, sao chị có thể...?"
Lời còn chưa nói hết đã bị cô dùng môi chặn lại.
Son Seungwan có thể cảm nhận từng giọt nước mắt mặn chát của nàng.
Joohyun quả thực đã bị cô làm tổn thương. Bởi vì ngày hôm đó, thái độ của cô chẳng khác nào kẻ trăng hoa ăn xong liền chùi mép bỏ đi. Mà nàng - cũng chẳng khác nào người con gái rẻ tiền - dù nàng đã dành cho cô lần đầu tiên.
Ấm ức tích tụ ngần ấy tháng qua khiến nàng sắp phát điên rồi.
"Em hối lỗi? Sao bây giờ mới tìm chị hối lỗi?" Bae Joohyun nghẹn ngào chỉ trích cô. Đồ khốn này đã để nàng chờ rất lâu.
"Vì em sợ." Son Seungwan vừa nói vừa hôn lên trán, lên má, lên môi nàng. "Em sợ bản thân sẽ trở thành kẻ cướp người yêu của Bogum."
"Chị đã chia tay hắn rồi." Nàng tự tay lau nước mắt. Thế nhưng càng lau, chúng càng chảy thật nhiều. "Nhưng em cũng không nhắn tin hay gọi điện cho chị."
"Em biết, em biết bản em chính là kẻ tệ nhất thế giới này. Em xin lỗi. Joohyun à, chúng ta hẹn hò đi. Dù em vẫn chưa ra trường, nhưng em có thể đảm bảo rằng tương lai nhất định sẽ lo cho chị."
Tình yêu chính là như vậy. Ngay cả khi em vẫn chưa có gì trong tay, em cũng nghĩ tới việc nhất định sẽ không để chị phải chịu thiệt.
Ôm lấy nàng, cảm nhận hơi ấm và nhịp thở của nàng. Son Seungwann thở dài vì đã trút được tảng đá luôn đè nặng trong lòng.
Bae Joohyun vẫn chưa trả lời cô. Có điều hành động của nàng đã thay cho tất cả.
Vẫn là hai đôi môi cuồng nhiệt tìm về với nhau.
***
"Bogum à, thực xin lỗi..."
Lẳng lặng nhìn người đàn ông đang ngỡ ngàng trước mặt, Son Seungwan áy náy cúi đầu, bàn tay nắm chặt bàn tay Bae Joohyun.
"Tại sao...?"
Phải mất rất lâu, Park Bogum mới có thể run rẩy cất lời: "Tại sao hả Son Seungwan...? Cô có biết... cô có biết chỉ vài tháng nữa thôi... là chúng tôi sẽ kết hôn không...?"
Cổ họng hắn nghẹn lại, giọng nói cũng lạc đi.
Rồi hắn rời tầm mắt qua nàng - ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Còn em, Joohyun, em làm ơn hãy mở miệng nói anh nghe. Anh muốn nghe chính em xác nhận. Em chỉ đang đùa thôi mà, phải không?"
Bae Joohyun khẽ đáp: "Đừng tiếp tục níu kéo nữa Bogum, tôi đã ngủ cùng Seungwan."
Sự tuyệt tình trong lời nói của nàng đã thành công khiến trái tim của Park Bogum vỡ nát.
"Em coi anh là gì?" Hắn bỗng cười, tiếng cười tràn đầy thê lương. "Ngần ấy năm qua, em rốt cuộc coi anh là gì? Thằng ngốc? Hay tấm bình phong có ích giúp che giấu mối quan hệ đồng tính luyến ái của các người?"
"Bae Joohyun, sao cô có thể lạnh lùng như thế? Sao cô có thể bình thản như thế? Khi mà chính tôi vừa bắt tại trận hai người các cô đang trần trụi quấn lấy nhau? Ngần ấy năm qua... chẳng lẽ... cô không chút nào yêu tôi ư?"
"Đúng vậy. Tôi chưa từng yêu anh."
Nàng kéo tay Son Seungwan đứng lên. Thanh âm từ đầu tới cuối lạnh lùng tới mức đáng sợ:
"Tôi chỉ mong anh hiểu rằng giữa chúng ta đáng lẽ đã kết thúc từ 4 năm trước rồi. Chẳng qua tôi vì mối quan hệ giữa hai gia đình mà cùng anh tiếp tục phí hoài tuổi xuân. Park Bogum, khi ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy không hạnh phúc."
***
Bae Joohyun chưa từng kể cho cô nghe về khoảng thời gian cô chạy trốn, nàng đã phải một mình đối mặt với tất cả khó khăn như thế nào.
Nàng hủy hôn với Park Bogum, kiên quyết chia tay hắn, cũng kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Chỉ vì lý do bản thân đã yêu cô.
Son Seungwan cả đời này vĩnh viễn không thể phụ nàng.
Cho nên ngày hôm đó cô đã thẳng thắn nói chuyện với Park Bogum. Dù biết từ nay về sau mối lương duyên thanh mai trúc mã của cả hai chắc chắn sẽ kết thúc.
Cô chấp nhận toàn bộ kết quả xấu nhất. Bởi vì cô không thể mất Joohyun.
- Toàn Văn Hoàn -
Ngày đăng: 22.12.2019
Tác giả có lời muốn nói:Mình sẽ gặp nhau vào Noel này nhé ❤