Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 63: Can't Help Falling In Love (5)

"Seungwan à, em đang ở đâu?"

Qua điện thoại, cô rõ ràng nghe thấy tiếng nức nở của nàng.

"Em đang ở kí túc xá. Joohyun, chị sao thế? Chị đang khóc đấy à?"

"Mình gặp nhau được không? Seungwan, chị thực sự đau lòng lắm."

Cũng không hỏi cặn kẽ lý do mà nhanh chóng đáp ứng. Thời điểm cô bắt taxi tới nơi hẹn, Bae Joohyun sớm đã một mình chiến hết ba chai soju.

"Này..." Từ kinh ngạc chuyển qua tức giận. Cô nhấc con ma men khỏi đám chai lọ, áp hai tay lên đôi má nóng bừng của nàng. "Sao chị có thể tùy tiện uống nhiều như vậy? Chị cũng đâu có biết uống?"

"Seungwan ah~" Bae Joohyun ngẩng đầu nhìn cô, nước mắt từng giọt rơi xuống. "Tại sao Park Bogum lại lỡ đối xử với chị như vậy? Dù chị không đồng ý giải quyết dùm hắn, hắn đáng lẽ cũng không nên cùng kẻ khác lên giường sau lưng chị chứ?"

Son Seungwan sống lưng dần trở nên lạnh buốt.

Park Bogum, hắn dám?

"Để em gọi anh ta tới chất vấn."

"Không." Nàng vòng tay ôm lấy eo cô, dụi dụi khuôn mặt đẫm nước mắt vào áo cô. "Em uống cùng chị được không? Chị khó chịu quá, thực sự rất khó chịu..."

"Không uống nữa, ngoan." Xoa xoa mái tóc dài của nàng, kì thực đây là hành động mà cô đã muốn làm từ lâu.

Nói ra thì có chút đê tiện, nhưng kì thực dạo gần đây... bóng hình của Bae Joohyun rất thường xuyên trực thuộc trong tâm trí cô.

Ăn cũng nhớ, nằm cũng nhớ, ngay cả khi mộng xuân cũng nhớ luôn.

Chết tiệt!

Mà hiện tại, khách trong nhà hàng đều không hẹn mà lén lút quan sát hai người.

Một cô gái xinh đẹp ôn nhu dỗ dành một cô gái xinh đẹp khác, đây là cảnh tượng cỡ nào thu hút?

Cảm tưởng bản thân đã bị nhìn tới mức tróc thịt lột da tới nơi, Son Seungwan nhanh chóng lay lay Bae Joohyun.

"Joohyun, em đưa chị về nhé."

"Không về." Nàng vẫn đang trong tư thế ôm chặt lấy cô.

"Thôi nào, chị đã uống say quá rồi." Đồng chí Seungwan có chút dở khóc dở cười. "Em còn phải trở về ôn bài để chuẩn bị thi đấy."

"Chị không biết... Seungwan, chị buồn quá."

"Rồi rồi, em đưa chị về liền hết buồn."

***

Kết quả, phải thật khó khăn lắm cô mới thành công đem con ma men xinh đẹp nhét vào xe.

Bae Joohyun say bí tỉ không ngừng quấn lấy cô, sau đó khuôn mặt thanh tú bỗng câu lên nụ cười mị hoặc: "Seungwan, chúng ta làm việc đó đi."

"..."

Son Seungwan khuôn mặt nóng bừng. Mà nàng rất nhanh liền bổ sung vế sau: "Park Bogum nhất định sẽ phải hối hận. Chị ghét hắn, chị sẽ đá hắn."

Rồi việc này có liên quan gì đến em? - cô có chút đau đầu dỗ nàng: "Chị ngồi yên nào. Đọc địa chỉ cho em, em đưa chị về nhà."

"Không về."

"..."

Mang nàng về kí túc xá cũng không được, mà gọi Park Bogum tới đón cũng chẳng xong.

Kết quả, cô đành phải giúp nàng thuê khách sạn.

Bae Joohyun từ đầu tới cuối vẫn mê man nói những điều không tưởng. Thậm chí vài lần nàng còn ngậm lấy vành tai cô khi cô đang cố gắng cõng nàng lên phòng.

"Đừng đùa em nữa, làm ơn..." Son Seungwan đem nàng đặt xuống giường. "Chị yên tĩnh chút được không?"

"Ứ ừ."

Cô đã thề tương lai nhất định không thể để Bae Joohyun chạm vào rượu nữa.

Qua vài phút. Sau khi đã quấy nhiễu xong, nàng liền ôm mặt khóc nức nở.

"Tại sao hắn ta dám cắm sừng chị? Aaa... Park Bogum tên khốn nạn này."

Bỗng kéo cô ngã xuống cạnh mình, nàng vòng tay đặt lên vai cô, cuối cùng áp môi lên hôn thật sâu.

Son Seungwan hoàn toàn chấn động.

Mặc dù cô thừa nhận bản thân đã từng nghĩ rất nhiều về nàng. Nhưng cô biết rõ bản thân không thể cùng nàng tiến tới hành động như thế này. Bởi vì dù sao nàng cũng là bạn gái của Park Bogum, mặc dù anh ta vừa mới phản bội tình yêu của hai người.

Vốn còn đang miên man chìm trong suy nghĩ, thì bàn tay chẳng biết từ khi nào đã bị bàn tay nàng nắm lấy, sau đó nàng tự đem nó đặt lên ngực mình.

Sự chủ động của Bae Joohyun hôm nay phần lớn đều bắt nguồn từ rượu, và bắt nguồn từ việc nàng đang phẫn nộ vì Park Bogum lén nàng lên giường với người khác.

Son Seungwan nghĩ vậy nên lập tức rút tay về. Thật không ngờ nàng đã đi trước một bước, kiên quyết giữ chặt lấy cô.

"Chị biết mình đang làm gì, Seungwan à..."

***

Quần áo chẳng biết từ khi nào đã nằm hỗn loạn trên nền đất lạnh.

Son Seungwan hôn lên từng tấc da thịt non mềm, bàn tay không ngừng xoa nắn hạt đậu nhỏ cùng bầu ngực sữa no đủ của nàng.

Điều này Bae Joohyun ngâm nhẹ một tiếng. Hơi thở theo từng chuyển động của cô mà trở nên nặng nề.

Môi lưỡi dần tìm đến rồi dây dưa cùng nhau. Cô hôn rất chậm, chậm tới mức bản thân như thể đang cố gắng cảm nhận toàn bộ tư vị ngọt ngào mà nàng mang lại.

Đầu ngón tay đồng thời dần di chuyển xuống bên dưới. Thoáng ngừng một chút, sau đó mới chậm rãi vuốt ve nơi hạ thân đã ướt đẫm mật dịch.

"A..." Nàng hơi cong người phối hợp những lần ma sát của cô. Chân ngọc quấn lấy hông của người phía trên, rõ ràng hơi rượu càng làm tăng thêm tình thú cho cả hai.

Son Seungwan vừa tập trung khơi dậy ngọn lửa nguyên thủy nhất, vừa không quên ngắm nhìn dáng vẻ vì động tình mà trở nên mẫn cảm của nàng.

Quá đẹp... đẹp tới mức cô cảm thấy dường như đây chỉ là một giấc mơ.

"Seungwan..." Nàng thì thầm gọi tên cô, thỉnh thoảng mυ'ŧ nhẹ cánh môi đã trở nên sưng đỏ.

Son Seungwan chưa từng có bạn gái, mà sự việc xảy đến bất ngờ như vậy, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị gì cả.

Thẳng tới khi ngón tay tiếp xúc cùng nơi ấm nóng trơn trượt, cô mới kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Bae Joohyun.

"Chị..."

Đôi mày hơi nhíu lại rồi giãn ra. Nàng nhỏ giọng cắt ngang lời cô: "Cứ tiếp tục đi."

***

Những tia nắng len qua cửa kính chiếu vào chiếc giường hỗn độn bởi màn ẩm ướt ngày hôm qua.

Bae Joohyun sớm đã tỉnh lại vì từng cơn đau đầu liên tiếp giáng xuống. Nàng âm thầm thề rằng từ nay về sau nhất định sẽ cạch uống rượu.

Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc vẫn đang say sưa ngủ. Nàng ngập ngừng vài giây, nhưng rồi cũng vươn tay chạm lên đôi môi cô.

Nàng biết rõ mình đã làm những gì. Kì thực ngày hôm qua khi cầm điện thoại lên gọi cô tới, nàng đã đoán thành công giữa hai người chắc chắn sẽ đến mức độ này.

Nhưng nàng không hối hận.

Chỉ cần thuộc về cô, nàng tuyệt nhiên không hối hận.

Nàng thích Seungwan, nàng thích em ấy ngay từ lần đầu tiên chạm mặt. Cho nên lý do trả thù Park Bogum chỉ là cái cớ do nàng tạo nên để em ấy không phải cảm thấy có lỗi.

Mà em ấy vốn dĩ không có lỗi.

***

Son Seungwan nhạy cảm thức giấc khi cảm nhận được bản thân đang bị ai đó nhìn chằm chằm.

Thời điểm bốn mắt chạm nhau. Cô vội che giấu đi sự hốt hoảng của chính mình, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."

Ngày đăng: 17.12.2019