"Chị Joohyun, cô gái lúc nãy giúp chị giải vây thực sự vô cùng tuyệt vời."
Liên tục ở bên tai nàng ca ngợi, Park Sooyoung hai mắt toàn bộ đều là tia lấp lánh hâm mộ.
Bae Joohyun đang đứng trước gương búi lại tóc. Sau khi nghe em nói vậy, đôi tay nàng thoáng ngưng trệ vài giây nhưng rồi cũng gật đầu.
"Không biết cô ấy tên gì nhỉ? Lát nữa hạ cánh em có nên xin số điện thoại hay không? Trời ạ, hình như em yêu rồi."
Park Sooyoung ôm lấy ngực trái, vừa rồi em bị dọa thật thê thảm.
Nguyên lai người nhầm lẫn cà phê có đường là em, còn chị Joohyun là tiếp viên trưởng - thời điểm biết em gặp chuyện, chị ấy dù đang làm việc ở khoang kế bên cũng phải cấp tốc tới xử lý. Nhưng trời ạ, nào ngờ đâu cái tên khách hàng đó đúng là đồ cầm thú, vừa thấy chị ấy xinh đẹp liền ăn gan hùm mật gấu muốn động tay động chân.
Park Sooyoung thề vài lần em rất muốn xông lên vả miệng hắn. Ấy thế nhưng chị Joohyun đã âm thầm bấm vào da thịt em rồi kín đáo lắc đầu ra hiệu không nên.
Chị ấy không muốn làm lớn chuyện, em cũng biết nếu làm lớn chuyện, bản thân chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
May mắn thay, hai người được chị gái xinh đẹp xuất hiện tương trợ.
Mái tóc ngắn nhuộm vàng, khuôn mặt thanh tú cùng làn da đặc biệt trắng. Chị ấy ăn mặc khá thoải mái, tuy nhiên Park Sooyoung thừa hiểu những món đồ ấy không phải ai cũng có đủ khả năng để mua được.
"Này, đừng thất thần nữa." Bae Joohyun gõ nhẹ lên trán em.
Cô bé này thỉnh thoảng vẫn còn quá đỗi mộng mơ.
Nàng gặp em ấy lần đầu tiên cách đây 3 năm. Khi đó em ấy vừa tròn 21 tuổi - chân ướt chân ráo trở thành tiếp viên hàng không phục vụ trong các chuyến bay nội địa.
Muốn trở thành tiếp viên trong chuyến bay quốc tế, ngoài khuôn mặt ưa nhìn thôi thì chưa đủ. Mà còn phải học thêm các kỹ năng xử lý tình huống và cách giao tiếp khéo léo nhanh nhạy.
Đương nhiên - người hai lần liên tiếp đoạt giải tiếp viên xuất sắc nhất của cục hàng không - Bae Joohyun - đã đồng ý trở thành người hướng dẫn của em.
Nếu hỏi nàng lý do vì sao lại chọn Park Sooyoung? Nàng nhất định sẽ trả lời rằng vì nàng thích nụ cười của em ấy.
Sooyoung rất hay cười. Em giống như viên vitamin bổ sung năng lượng sau những chuyến bay dài mệt mỏi. Hoàn toàn trái ngược với nàng - mỗi lần căng thẳng đều chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh nào đó để tự mình vượt qua.
***
Trở lại khoang thương gia ban nãy.
Hành khách hiện tại đã nghỉ ngơi cả rồi. Và đương nhiên anh chàng cà phê sau khi bị mọi người chỉ trích cũng trở nên dè chừng hơn.
Bae Joohyun vô thức đưa mắt đến vị trí bên phải - nơi gần cửa sổ.
Son Seungwan hiện tại đang chống cằm nhìn ra phía ngoài. Đối diện với bầu trời đen kịt, khuôn mặt cô không rõ đang vui hay đang buồn. Chỉ đơn giản thả mình đắm chìm cùng dòng suy nghĩ riêng.
Tiến lại gần cô, nàng tao nhã nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi.
"Quý khách có muốn dùng chút trà nóng để dễ ngủ hơn không?"
Nghe động. Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Son Seungwan lắc đầu đáp: "Không cần đâu, cảm ơn cô."
Im lặng chừng vài giây, cô bỗng lên tiếng bổ sung:
"Mà thôi, cho tôi ly nước chanh."
"Được. Cảm phiền quý khách chờ một lát."
Đoạn, dùng tốc độ nhanh nhất để tự tay pha cho vị khách đặc biệt nọ một ly nước chanh. Bae Joohyun dáng vẻ thậm chí còn giống hệt nhà phê bình ẩm thực mà nghiêm khắc kiểm tra thành quả của mình.
"Ôi, trái tim sắt đá của nữ thần hàng không Bae Joohyun rốt cuộc cũng tan thành mật ngọt rồi ư?"
Ở bên tai nàng thổi khí, Park Sooyoung tựa tiếu phi tiếu hỏi - thái độ vô cùng thích gây sự.
"Bớt nói những điều kì lạ đi." Nàng vừa đặt ly nước bằng cả tâm huyết của mình vào khay, vừa hướng em cảnh cáo.
"Chị lại tức giận với em rồi. Chị đúng là vô cùng khó chiều."
"..."
"Dạ không, em sẽ không ý kiến gì nữa. Em xin lỗi chị, vô cùng thành tâm xin lỗi chị."
***
Nhận ly nước từ tay Bae Joohyun. Son Seungwan hơi nhướn mày - hiển nhiên chưa thể tin nổi tốc độ như cỗ máy của nàng.
"Cảm ơn." Cô nói.
"Không thành vấn đề. Máy bay cũng sắp hạ cánh rồi, tới lúc đó quý khách nhớ chú ý ngồi vững."
Dẫu biết dặn dò những lời này căn bản đều là thừa, ấy thế nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn cố chấp thốt ra thành câu.
Ánh mắt cô trước sau vẫn thủy chung ngập tràn tiếu ý. Thậm chí cô cũng không tỏ vẻ gì khó chịu trước lời hướng dẫn ngớ ngẩn của nàng.
***
Máy bay hạ cánh lúc 8 giờ sáng.
Thời điểm vừa trông thấy Son Seungwan xuất hiện, khoảng bốn - năm người đã nhanh chóng tập trung phụ giúp cô đẩy hành lý và báo cáo tình hình.
Khung cảnh hết sức bận rộn.
"Em đoán không sai mà. Chị ấy chẳng phải nhân vật tầm thường giống như gã thiếu gia sàm sỡ chị đâu."
Ghé vào tai nàng nhỏ giọng thì thầm. Park Sooyoung vẫn chưa hề từ bỏ niềm đam mê đối với chị gái cool ngầu kia.
"Chờ em một lát."
Dứt câu, bỏ lại Bae Joohyun với khuôn mặt mờ mịt chưa hiểu chuyện. Bóng dáng dong dỏng của em đã nhanh chóng xuyên qua dòng người, từng bước vững vàng tiến về phía cô.
Mà lúc này...
"Phó tổng, ngoại trừ buổi lễ ra mắt ở công ty mẹ vào trưa nay. Thì buổi chiều cô còn phải tới thành phố B để bàn việc ký hợp đồng. Về phần bữa tối..."
Vừa đi vừa đem lịch trình báo qua một lượt. Kim Jisoo nom khuôn mặt xám xịt của cấp trên, đành cười trấn an:
"Nhưng cô đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ cùng cô đồng hành."
"Chị ơi."
Nụ cười tựa như thiên thần cùng thanh âm trong trẻo lập tức khiến đoàn người dừng bước.
Son Seungwan vẫn nhớ mang máng đây là nữ tiếp viên thứ hai có mặt trong vụ tranh chấp với anh chàng cà phê.
"Cô có chuyện gì không?"
Kang Seulgi nhìn đồng hồ. Nếu bây giờ không về ngay, e rằng sẽ không kịp buổi ra mắt vào lúc 10 giờ.
"Tôi..." Đối diện với ánh mắt của chị gái thiếu kiên nhẫn, Park Sooyoung âm thầm hít sâu một hơi rồi nói. "Tôi muốn xin chị ấy một cuộc hẹn để cảm ơn chị ấy vì đã giúp chúng tôi giải vây."
"Chuyện nên làm mà thôi." Son Seungwan cười cười.
"Chị Joohyun cũng muốn cảm ơn chị mà."
"Joohyun?"
"Vâng, là tiếp viên trưởng của chúng em. Cũng là người bị vị khách ấy sàm sỡ."
Trầm mặc suy tính vài phút, cuối cùng Son Seungwan cũng lấy trong túi xách ra tấm bưu thϊếp mạ bạc tinh xảo.
"Khi nào rảnh hãy liên lạc với tôi."
Ngày đăng: 13.10.2019