Máy bay cất cánh chưa lâu...
Son Seungwan đặt chiếc notebook qua một bên. Sau đó nghiêng đầu hỏi Kang Seulgi:
"Tình hình ở công ty mẹ hiện tại thế nào rồi? Đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?"
Cậu nhìn cô, đáp: "Trước khi lên máy bay mình đã liên lạc với Oh Sehun. Cậu ấy nói mọi việc sớm đã hoàn tất, chỉ cần chờ giám đốc trở về là có thể lập tức tổ chức thôi."
"Tốt lắm."
Hài lòng nâng lên ngón cái. Son Seungwan bấy giờ mới thoải mái buông lỏng bản thân, dựa lưng ra sau ghế ngủ một giấc.
Kì thực trở về Hàn Quốc chuyến này là nguyện vọng của ba cô. Ông muốn cô tập trung đầu tư và phát triển vào thị trường trong nước. Điều đó đương nhiên cũng đồng nghĩa với việc công ty mẹ sau này sẽ do cô tiếp nhận.
Ban đầu Son Seungwan kịch liệt bày tỏ ý định khước từ, lý do vì Hàn Quốc là nơi chiếm đa phần kỉ niệm buồn trong suốt giai đoạn ấu thơ và trưởng thành của cô.
Cô yêu Hàn Quốc, nhưng không hề yêu quá khứ tại nơi này.
***
Vốn là người có giấc ngủ cạn. Bởi vậy ước chừng nửa tiếng sau khi mơ màng nhập mộng, Son Seungwan bỗng bị đánh thức bởi tiếng ồn phát ra từ hàng ghế kế bên.
Đương nhiên không chỉ riêng cô cảm thấy khó chịu, mà một vài hành khách khác cũng bắt đầu lên tiếng chất vấn.
"Chuyện gì vậy? Tôi đã chọn mua vé thương gia để có cơ hội nghỉ ngơi tốt rồi đấy."
"Cũng không nhìn hiện tại là mấy giờ rồi ư?"
"Tiếp viên trưởng đâu? Chúng tôi cần gặp tiếp viên trưởng."
Liên tiếp phải đối diện với những lời chỉ trích. Ở một bên, nữ tiếp viên trong bộ đồng phục màu xanh run run lên tiếng trấn an:
"Tôi rất chân thành xin lỗi vì đã gây ảnh hưởng đến quý khách. Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện này cách nhanh nhất có thể."
Son Seungwan nhướn mày. Đoạn, cô huých nhẹ tay mình vào cánh tay Kang Seulgi, nhỏ giọng nói:
"Cậu ngó qua thử xem. Hình như sự tình không đơn giản vậy đâu."
Thư ký Kang hiểu ý gật đầu. Chậm rãi nghiêng thân quan sát vài phút, cuối cùng cậu hừ một tiếng rồi ghé vào tai cô thì thầm.
"Đúng là rác rưởi."
Vừa nói vừa từ trên ghế đứng dậy. Son Seungwan dứt khoát hướng điện thoại về phía trung tâm ồn ào, âm thầm nhấn nút quay.
"Các cô có hiểu tiếng người không hả? Tôi gọi cà phê không đường, LÀ CÀ PHÊ KHÔNG ĐƯỜNG."
Đập vào màn hình là gã đàn ông chừng 37 tuổi - dáng vẻ hô phong hoán vũ gào thét.
"Phiền anh thông cảm với sự nhầm lẫn này, hiện tại chúng tôi sẽ đổi ly khác cho anh ngay."
Vẫn hòa hoãn lên tiếng là nữ tiếp viên sở hữu dung mạo vô cùng nổi bật. Chính xác là vô cùng nổi bật. Bởi so với rừng hoa xinh đẹp trong ngành hàng không, thì nàng dường như mang trên mình loại tư chất thiên phú khác hẳn với đồng nghiệp của mình.
Son Seungwan vô cùng ấn tượng với vẻ đẹp này.
***
Anh chàng cà phê lắm chuyện vẫn đang cố chấp đòi kiện cáo. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là bàn tay thối nát dính trên người hắn thỉnh thoảng sẽ lại 'vô tình' đυ.ng chạm vào cơ thể nàng.
"Này anh kia."
Tầm ngẩm tầm ngầm tiến về phía hắn, Son Seungwan khóe môi mơ hồ câu lên nụ cười: "Chỉ vì ly cà phê có đường mà phải nhẫn tâm gây ảnh hưởng tới nhiều hành khách khách cùng khoang như thế ư?"
Khéo léo đứng chắn trước nàng. Cô vừa nói vừa khoanh tay - dáng vẻ tựa hồ mới tìm được rất nhiều niềm vui.
Anh chàng cà phê hiển nhiên thập phần khó chịu.
"Đường đường là hãng hàng không nổi tiếng song lại làm ăn thất trách. Chuyện này nếu đem đi lan truyền sẽ gây ảnh hưởng ra sao đây?" Hắn châm biếm nói. "Hơn nữa tôi bỏ tiền ra để mua sự phục vụ, chứ đâu phải bỏ tiền ra để bị đối xử như vậy?"
"Thưa anh, tôi sẽ giúp anh pha một ly không đường. Tôi thực sự xin lỗi vì sự nhầm lẫn."
Ở sau lưng cô, nàng vẫn kiên nhẫn dỗ dành vị khách khó chiều. Mặc dù ban nãy chính nàng mới là kẻ bị hắn sàm sỡ.
"Chẳng biết anh đang tức giận vì ly cà phê nhầm lẫn, hay là đang tức giận vì ý đồ bất hảo của mình thất bại?"
Chỉ một câu nói (tưởng chừng) vô tình của cô, đã thành công khiến toàn bộ hành khách trên khoang sáng tỏ.
"Có tiền mà không có nhân cách."
"Thật thiếu lịch sự."
"Tôi cảm thấy các cô không cần phải tiếp tục hống hắn nữa. Mặc kệ hắn điên một mình đi."
Cảm giác bị cả tập thể chỉ trích đương nhiên chẳng hề dễ chịu. Anh chàng cà phê tức giận quát: "Cô dựa vào đâu để bôi nhọ danh dự của tôi? Cô có biết tôi là ai không?"
"Anh là ai thì liên quan gì đến tôi?" Son Seungwan bĩu môi. "À không, tôi nghĩ mình sẽ biết anh nếu chúng ta gặp nhau tại đồn cảnh sát hoặc trên tòa đấy."
Huơ huơ điện thoại trước mặt hắn, màn hình với độ phân giải sắc nét lồ lộ cảnh hắn 'vô ý' đυ.ng tay đυ.ng chân với nàng.
"Còn gì muốn thắc mắc nữa không? Muốn cà phê nữa không?"
"Cô chờ đó."
Khuôn mặt đỏ tới tận mang tai. Anh chàng cà phê gằn giọng rồi nghiêng đầu né tránh ánh mắt khinh bỉ từ mọi người.
***
"Cảm ơn cô."
Son Seungwan thoáng dừng bước khi cảm nhận được cổ tay mình truyền đến xúc cảm mềm mại.
Nhìn ánh mắt biết ơn của nàng. Cô khẽ cười đáp: "Phất tay chi lao thôi, lần sau cô nên cẩn thận hơn một chút."
Ngày đăng: 12.10.2019