Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 47

Đã một ngày một đêm Hướng Khải chưa gọi hay nhắn tin cho Ngọc Tú, hẳn là bây giờ cậu đang rất giận dữ.

Cả hai khó khăn lắm mới có thể trở lại bên nhau, dù cậu ấy không nói gì nhưng cách cậu quan tâm và bên cạnh hắn lúc cần nhất đã chứng minh hết thảy.

Lần này bên nhau không biết là bao lâu nhưng hắn sẽ không để có kết thúc buồn như lần trước được.

Trước mắt hắn sẽ ở lại chỗ Nghiêm Hạo thêm một ngày để chắc ác ma kia đã khỏi bệnh hẳn thì hắn sẽ về ở với Tú.

Kiếm công việc nào đó và nhanh chóng cắt đứt mối dây tơ giữa hắn và Nghiêm Hạo.

Sau khi đã giải thích xong với Tú qua điện thoại, Hướng Khải tay nắm tay xách vài túi đồ ăn vừa mua ngoài chợ trở về.

Lúc đã đi đến gần nhà hắn thấy có một chiếc xe hơi sang trọng ở ngay trước cổng, còn có hai vệ sĩ mặc comple đứng canh phía trước.

Trong lúc đó ở bên trong.

Nghiêm Hạo vừa nghe điện thoại vừa đi xuống lầu.

Phía bên kia là mẹ anh, bà Mộc.

"Con trai, có thể ông ta sẽ đến chỗ con."

Cậu bước xuống thì đã thấy lưng của một người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của mình.

"Con biết rồi, con cúp đây."

Cậu vẫn bình thản lạnh lùng đi tới.

"Chủ tịch Nghiêm."

"Ngồi đi." Người đàn ông lên tiếng.

Giọng nói trầm uy quyền cứ như ông là chủ nhân của nơi đây.

Người này không ai khác là người đứng đầu gia đình, chủ tịch công ty nhà Nghiêm.

Cha của Nghiêm Hạo.

Ông là người vô cùng nghiêm khắc, lạnh lùng, không thiếu dã tâm trong thương trường. Nhắc đến ông người trong giới phải kính nể vài phần.

Dù rằng trên các trang báo vẫn luôn viết về ông, về đời sống phong lưu, đa tình của ông.

Ông bên bao nhiêu cô gái trẻ đẹp dù bản thân đã có gia đình, thậm chí người ta còn đồn thổi con riêng với ông không bao giờ thiếu. Nhưng người ta cũng phải công nhận ông rất giỏi, công ty mang tên ông không ngừng phát triển vượt bậc.

Và người ta, đặc biệt người trong giới làm ăn, không ai không biết ông là người thủ đoạn thế nào trong kinh doanh.

Trong mắt Nghiêm Hạo từ khi cậu còn nhỏ thì ông đã là một người xa lạ, cậu khi đó luôn nỗ lực để được ông công nhận nhưng không.

Ông không có một chút ấm áp của người cha, ông đã nhẫn tâm đem mẹ con cậu tống ra nước ngoài để đỡ ngứa mắt mà.

Với ông con của mình giỏi hơn người là chuyện đương nhiên. Không cần khen ngợi, không cần chăm lo mà phải được nghiêm khắc dạy dỗ. Không cần biết quá trình như thế nào cái ông cần là kết quả tốt. Ông cần kẻ có ích kẻ tài năng mang lại chiến thắng cho mình chứ không cần kẻ vô dụng đặc biệt là con mình.

Khi Nghiêm Hạo hiểu được điều đó và biết được bí mật về thân thế cậu đã thôi hy vọng có được sự ấm áp của cha. Người quan trọng là mẹ cậu, người đã không tiếc gì mang lại cuộc sống hạnh phúc cho cậu.

Cậu chỉ muốn lấy lại thứ mà họ nợ mẹ cậu thôi.

Cho nên cậu lợi dụng tất cả, tự bản thần đào tạo mình như bây giờ.

Tuy hai người không có huyết thống như cái vẻ lạnh lùng quyết không thua kia cùng thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi không thua nhau là mấy.

Đều là những con rồng con hổ đang ẩn mình chờ thời cơ cướp lấy con mồi.

Tưởng rằng ông đã sớm quên đứa con này, không hiểu sao hôm nay tự mình đến đây.

Không đơn giản nhỉ?

Nghiêm Hạo không run sợ trước khí thế của ông mà vẫn bình thản giống như giao tiếp hằng ngày bình thường.

Ông cũng không tỏ vẻ gì mà chuẩn bị nói tiếp.

Thì lúc này vệ sĩ mang Hướng Khải đi vào.

Nghiêm Hạo liết nhìn một chút rồi dời mắt đi.

"Là người giúp việc." Cậu lên tiếng.

Vệ sĩ có được đáp án liền buông Hướng Khải ra và đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.

Hướng Khải bối rối liền cúi người chào cha Nghiêm Hạo rồi lảnh nhanh vào phòng bếp.

Nghiêm Tuấn Hạo nhìn cũng không nhìn hắn.

Ông quay sang con trai của mình.

"Công ty làm ăn thế nào rồi?"

Ý ông là công ty con mà Nghiêm Hạo đang chịu trách nhiệm.

"Vẫn rất tốt thưa chủ tịch."

"Tốt? Nếu ta không lầm thì dạo gần đây ngươi bỏ bê công việc ấy chứ."

Cùng lúc đó Hướng Khải mang trà ra.

Lúc này Nghiêm Tuấn Hạo mới liếc nhìn hắn một chút rồi đưa mắt qua nhìn Nghiêm Hạo.

"Đã 2 ngày ngươi không đến công ty rồi nhỉ?"

"Vâng."

Hướng Khải định đi thì lại nghe thế liền quay đầu nhìn Nghiêm Hạo.

Hắn đứng phía sau lưng cha cậu ấy nên Nghiêm Tuấn Hạo không biết hắn chưa đi.

Hắn lo lắng nhìn cậu, do bị sốt nên quả thật cậu không hề đến công ty. Nhưng chỉ có 2 ngày thôi mà công ty mẹ cử người xuống tra hỏi sao?

"Ngươi có biết trong 2 ngày công ty suýt tổng thất rất lớn hay không? Nếu không có Nghiêm Tuấn thì cái hợp đồng béo bở đó đã đi tong rồi."

Nghiêm Hạo không nói gì, cũng không có ý định thanh minh bấy cứ điều gì.

"Nếu thấy công việc quá khó thì nghỉ đi, Nghiêm gia không thiếu người làm. Thật mất mặt."

"Tôi đã biết ngài chủ tịch."

Hướng Khải bàng hoàng, nhìn lại người đàn ông.

Thì ra đây là cha của cậu ấy, ông chủ lớn.