Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 46

Có lẻ vì hôm qua  có quá nhiều thứ xảy ra, sức lực tâm trí đều bị vắt kiệt nên sáng nay không có ý định dậy sớm.

Nhưng đồng hồ sinh học thì không đổi nhanh thế được nên đành thức dậy.

Và cảnh tượng tươi đẹp trong đầu đại thúc phút chốc mất tiêu hết.

Hắn mới tỉnh mộng và nhớ ra mình đang trên gường đại ma vương.

Đầu đại ma vương kề trong ngực mình, tay cậu ta đang khoác bên eo, mà hơn thế quần áo của cả hai thì không mấy đàng hoàng.

Không dám thở mạnh, nam nhân từ từ nhíc thân người ra nhẹ nhất có thể.

Sau đó vội đứng dậy bước qua người thanh niên rồi bước xuống gường.

Nhưng khoản cách từ trên gường bước vội xuống đất dù không quá cao nhưng vẫn làm nam nhân loạn choạng phải khụy xuống lấy thăng bằng.

Thêm nữa cái quần chưa gài kia của hắn cũng theo động tác mà tụt xuống để lộ một vùng mông kia, cũng còn may là còn qυầи ɭóŧ bên trong.

Nam nhân gượng chính mặt liền nắm quần kéo mạnh lên không nhìn lại mà phi như tên ra khỏi phòng.

Và vì thế nam nhân đã không biết có cặp mắt đã thấy tư thế quần tụt lộ mông kia của mình.

Nghiêm Hạo không nói gì hết chỉ quay người về rồi kéo tấm chăn che đầu.

Trong phòng im tĩnh chợt thoáng nghe có tiếng cười nhẹ.

***********

Một cô thư kí thân hình bóốc lửa trên tay đang cầm một bộ hồ sơ đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót mắt tiền đi vào phòng ban.

"Phó giám đốc."

Nghiêm Tuấn đang làm việc thì ngước lên nhìn cô gái. Anh mỉm cười thân thiện.

"Bên dưới có bưu phẩm chuyển cho anh." Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng như đang có phần cố ý khiến giọng mình quyến rũ hơn.

"Ừ, đưa tôi."

"Vậy em ra ngoài làm việc nhé."

"Ừ."

"Phó giám đốc nha, công việc thật nhiều vậy tối nay có tăng ca không?" Câu nói đầy ám chỉ.

"Làm việc đi." Anh cười và cầm phong bì lên.

Cô thư ký ỏng éo quay đi ra ngoài, lòng lại nghĩ phó giám đốc chán mình rồi sao? Tức quá đi.

Nghiêm Hạo một bên từ từ mở phong bì một bên đưa mắt nhìn cặp mông được cái váy ôm sát kia.

Trên mặt vẫn mang bộ dạng đứng đắng nghiêm túc, không ai biết được anh nghĩ gì.

Bên trong phong bì không có tài liệu gì mà chỉ là một xấm hình vừa được rửa ra.

Nghiêm Tuấn từ từ xem từ tấm hình một, rất kiên nhẫn mà xem. Càng xem vẻ mặt anh hiện lên vẻ hứng thú, lúc đó có điện thoại bàn gọi đến.

"Alo?"

"Bên đó muốn gặp tổng giám đốc à? Cô cứ nói cậu ta có việc đột xuất, đích thân tôi sẽ đón bên đó, .....phải." Trên môi anh vẫn là nụ cười chuyên nghiệp.

"Chuẩn bị xe cho tôi." Anh đứng dậy thả mấy tấm ảnh trên tay xuống mặt bàn.

Tay anh chỉnh lại áo vest của mình nhưng ánh mắt thì không rời mấy tấm ảnh trên bàn.

Và trước khi đi anh nhẹ nhàng cười khinh một cái.

Đóng lại căn phòng làm việc lớn, bên ngoài cửa sổ ánh nắng chíu vào làm sáng cái bàn làm việc.

Trên bài là một xấp hình chụp.

Cảnh chụp chính là đêm qua, Nghiêm Hạo ăn mặc không chỉnh tề tay lôi kéo một người đàn ông ra khỏi khách sạn thuộc quyền sở hữu của Nghiêm Tuấn.

Không chỉ vậy còn có lúc Nghiêm Hạo cùng người đàn ông lên xe taxi cả tư thế quá sức gần của hai người.

Cả việc nam nhân dìu cậu vào nhà và đến sáng mới thấy nam nhân ra khỏi nhà.

Tất cả ảnh, người được chụp không nhìn về phía ống kính chứng minh đây là ảnh chụp lén.

Tuy chụp lén nhưng các góc chụp đều rõ nét, hai người kia làm gì đêm đó đều bị lưu lại.

Là ý tốt hay xấu thì còn phải chờ xem.