Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 44

Sau khi dán miếng dán hạ sốt, Nghiêm Hạo có vẻ thanh tỉnh hơn ánh mắt đã thấy rõ.

Điều cậu thấy đầu tiên là Hướng Khải đang nhìn cậu cười, nụ cười mà cậu chưa từng thấy, nụ cười ấp áp.

Đầu óc cồ nhớ lại sự việc trước đó.

"Cậu sốt 38°C đấy. May là bây giờ hạ sốt rồi, sẽ không sao đâu." Hướng Khải vừa nói vừa dùng khăn ướt lau ngực cho cậu.

Cậu đổ mồ hôi ướt cả áo hắn đang giúp cậu lau đi để đỡ khó chịu. Hơn nữa khi sốt cơ thể nóng khó chịu nên hắn dùng khăn mát lau đi lâu lại từ mặt cổ tay ngực bụng của cậu. Phần dưới thì....hắn không dám. ( đương nhiên lúc này Hạo chỉ mặc quần không mặt áo nha )

Lượt lâu này là lượt thứ 3, hắn vẫn cẩn thận tỉ mỉ lau cho cậu.

"Nước..."

"À, nước....." Nhanh tay rót rồi đưa cho cậu.

Một tay thì cầm ly nước một tay để trên đùi Hướng Khải.

Cậu không để ý lắm, khi uống gần xong ly nước thì cảm nhận được Hướng Khải đang cầm tay cậu mà lau.

Cậu liền nhìn hắn.

Hướng Khải vẫn tự nhiên mà tiếp tục công việc. Cái dáng vẻ sợ sệt trốn tránh không còn nữa mà trông hắn rất thoải mái mà chăm sóc cậu.

Hướng Khải tiếp tục lau, lau xong bàn tay thì đến khủy tay, xong thì tới bắp tay, tiếp đến là ngực và khoản cách hai người được rút ngắn và ánh mắt hắn vẫn nhìn nơi hắn đã lau qua.

Sau đó tay lau đến cổ, rồi mang tai thì.....

Mắt chạm mắt.

Tay lau của hắn đột ngột ngừng tay bên dưới mang tai Nghiêm Hạo.

Chừng 10 giây rồi hắn đột ngột đứng dậy.

"Tôi lấy thuốc cho cậu." Rồi chuồn ra ngoài.

Nghiêm Hạo vẫn nhìn khi hắn ra cửa mặt không biểu tình, rồi lại dời ánh mắt vào bàn tay vừa nãy được nắm và lau cẩn thận.

Suýt nữa hù chết đại thúc rồi

Thấy người bệnh hắn liền cởi bỏ phòng bị, nhưng từ nay trước mặt ai kia thì không nên, không nên.

Sau khi lấy thuốc Hướng Khải vào liền thấy cậu ngồi trên gường tay chuẩn bị tháo băng giảm nhiệt trên trán.

Hắn liền quên hết phi nhanh lại ngăn chặn.

"Cậu làm gì, còn chưa hết sốt mà." Hắn nắm tay cậu lại rồi xua ra dán miếng hạ nhiệt lại.

"Còn rất nhiều việc đang...." Lời còn chưa nói ra ai kia đã xen vào.

"Việc để mai làm. Được rồi nghe tôi nằm xuống đi." Hắn đẩy vai cậu ra hiệu nằm xuống.

"Đừng nhìn tôi như vậy. Cậu không được xem thường mấy cái sốt này đâu nguy hiểm lắm. Nằm đi nằm đi, mau lên."

Nghiêm Hạo thở dài đành nằm xuống, dù sao cậu cũng thấy hơi chóng mặt nên không rảnh đôi co.

Cứ như gia vế hai người trở lại như là cha đang chăm sóc con vậy.

Nghiêm Hạo lúc này cũng vô lực nghĩ nhiều nên cũng ngoan ngoãn không ít.

Nhưng mà sự đời, không phải cứ vì thế mà yên ả.

Hướng Khải lại xuống bếp nấu một nồi cháo giải cảm, cũng cẩn thận gói lại những đồ ăn còn có thể hâm lại vào ngày mai.

Rồi bưng to cháo nóng cho Nghiêm Hạo.

Trước khi đi hắn không đóng cửa kĩ để khi cầm đồ lên sẽ không phải vướng khâu mở cửa, có lẽ nhờ thế hắn nghe được cuộc đối thoại của Nghiêm Hạo.

"Phải, nếu cậu muốn thì tôi sẽ an bài cho một người. Hừm......có tuổi một chút. Đúng.....nhưng bất quá kĩ thuật không tồi cậu sẽ thoã mãn. Một lát tôi sai người đem qua cho cậuĐược.....khách sạn Nguyệt Hoa."

Nghe xong Hướng Khải khẽ run lên, thật là nhanh quá, mơi đây đã bị bán đi rồi sao?

Quả thật Nghiêm Hạo không bao giờ nói đùa.