Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 43

Sau đó là một bầu không khí kì lạ bao trùm một cái bàn nơi góc nhỏ của quán càfe.

Nghiêm Hạo kéo ghế ngồi vô cùng tự nhiên và phải nói hôm nay cậu uống rất nhiều cafe đi.

Không ai biết từ khi vào quán này cậu uống 3 tách rồi, vì lý do gì chứ?

Một bàn bốn người im lặng, một người thì tự hỏi sao lại lọt vào cảnh này. Một người nhìn vẻ mặt của bốn người, một người không ngừng nuốt nước miếng ừng ực lo lắng căn thẳng.

"Tôi......tôi nhớ mình còn có việc. Tôi đi trước." Tống Bảo nhanh chống thoát khỏi tâm bão.

"Khải à xong chưa? Em rất đói bụng." Ngọc Tú cũng mất kiên nhẫn quay qua nói nam nhân.

"À......hừm......Tú em về trước được không? Anh ở lại một tý."

Tú đưa mắt qua nhìn Nghiêm Hạo rồi lại nhìn Hướng Khải như đang suy nghĩ gì đó.

Rồi một lúc ngắn sau cậu chọn đi về trước để Hướng Khải lại.

Cuối cùng còn lại hai người

Hướng Khải không biết phải nói gì, tự nhiên gặp nhau trong tình huống này là điều hắn không ngờ tới.

Nhìn cũng không dám nhìn, hai tay hắn nắm chặt nhau đến toát mồ hôi. Nhưng dù sao cũng phải đối mặt, chết thì chết.

"Cậu Nghiêm......tôi,....cậu biết ý tôi muốn.....muốn xin nghỉ.....nghỉ việc.." Rặn nửa ngày trời mới ra được một câu.

"Được thôi."

".....Hả?...Xin lỗi,.. cậu vừa nói gì?"

"Ta nói được thôi, nhưng......"

Chữ nhưng kia cậu cố ý nói nhỏ đi làm Hướng Khải mừng đến gẩn đầu nhìn cậu đầy vui vẻ.

"Thật chứ? Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Nhìn vẻ mặt tươi roi rói trong một nốt nhạc kia của hắn con ngươi cậu chợt lạnh thêm vài phần.

"Tôi sẽ mau chóng thu dọn đồ đi ngay."

"Nhưng, ngươi đã sẵn sàng đền tiền?"

"...Ý cậu là gì?"

"Trong hợp đồng ghi là làm việc trong hai năm không được xin nghỉ với bất kì lý do gì. Ngươi đã kí tên rõ ràng."

"......" quên mất chuyện này.

Nghiêm Hạo đã thấy hợp đồng kia của mẹ mình và hắn, thật ra bà làm vậy vì biết bản tính của Hướng Khải là né tránh nên bà dùng cách này mong trong hai năm hai cha con sẽ bù đắm tình cảm cho nhau.

Hơn nữa bà cũng không thật sự bắt ép hắn đền hợp đồng hay gì đó nhưng trớ trêu bây giờ nó lại là thứ con trai bà đem ra uy hϊếp cha mình.

Một người lạnh lùng như Nghiêm Hạo cũng không nghĩ có một ngày mình dùng thủ đoạn nhỏ này để uy hϊếp ai đó. Dù rằng trên thương trường dùng thủ đoạn này nọ là không ít nhưng đều là những việc đem lại lợi ích lớn.

Còn cái này sẽ có lợi ích gì với cậu? Tạm thời chưa nghĩ ra chỉ là cảm thấy phải làm như vậy thôi.

Đều là tại người trước mặt.

"....Tôi sẽ đền." Hướng Khải đánh gãy dòng suy nghĩ của Nghiêm Hạo.

"Là bồi thường gấp đôi. Ngươi dựa vào đâu cho là sẽ trả được?" Cậu cười khẩy.

"Dù là gì tôi cũng sẽ trả có....có bán tất cả tôi cũng sẽ làm."

"Kể cả bán thân?"

Một lời của Nghiêm Hạo đẩy hắn vào vực thẩm không lối thoát.

"Bán ai sẽ mua? Xem lại bản thân gầy guộc của mình đi, nực cười, khuôn mặt thì xấu xí, tính tình không ra đàn ông. Có nằm mơ thì cũng quá sớm đi? À, thật ra nếu dùng vật che đi khuôn mặt miễn cưỡng làm thì cũng không tệ." Cậu cười khẩy vài cái.

Từng lời của cậu như cứa vào tim hắn, hắn biết trong mắt cậu hắn đến rơm rác không bằng.

Hắn tận lực né tránh như vậy tại sao cậu vẫn không buông tha? Giống như cậu ghét hắn hận hắn đến không muốn hắn có một ngày sống khá giả.

Bao nhiêu bực tức đều trút lên đầu hắn như vậy.

Nghiêm Hạo không thấy trọn vẻ mặt của Hướng Khải chỉ có thể thấy hắn đang tự cắn chặt môi mình, bờ vai gầy yếu như có như không run nhẹ như đang cố đè nén cảm xúc.

Chân mày cậu vô thức hơi nhíu lại. Vì cái gì chứ?

"Tôi biết.....tôi rất ti tiện. Cậu thật ra muốn gì." Giọng nói mang theo sự đau đớn.

"Được, ta giúp ngươi bán là được."

Hướng Khải im lặng, hắn biết cả đời hắn nợ cậu cái nợ không thể trả vậy thì cứ theo ý của cậu đi.

"Hừ, mệt rồi, mau về nấu cơm đi." Cậu đứng dậy.

Trong một thoáng vẻ mặt Nghiêm Hạo mang theo vẻ mệt mỏi lạ kì.

Và hai người lại trở về ngôi nhà kia, tiếp tục nhân sinh khó hiểu giữa họ.

*************************

Vừa về đến nhà, Nghiêm Hạo một mạch đi lên lầu mà không nói gì thêm hay tỏ vẻ cái gì cả.

Hướng Khải nhìn bóng lưng cậu mà thở dài. Cứ tưởng sẽ bị mắng hay gì đó vài chuyện xiên xỏ gì đó nhưng hôm nay cậu có vẻ "hiền" hơn.

Cũng tốt như vậy hắn đỡ phải phiền lòng.

Và hắn bắt tay vào dọn dẹp nhà, ngoan ngoãn không đi lên khu vực phòng của Nghiêm Hạo.

Không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, chính miệng lại nó mấy thứ không hay ho. Tại sao cứ luôn miệng nói sẽ làm tất cả chứ? Ngu xuẩn.

Nghiêm Hạo chính miệng đã nói sẽ tìm người "mua" hắn không biết có là sự thật không, nhưng người như Nghiêm Hạo chưa từng nói đùa điều gì. Phải làm sao đây?

Đặt món canh lên bàn mà lòng hắn cũng rối như tơ vò.

Ngồi ở bàn ăn ngồi chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy Nghiêm Hạo xuống ăn.

Bình thường tuy sẽ không nói là có ăn hay không nhưng Nghiêm Hạo sẽ luôn đúng giờ xuống bếp tìm đồ ăn.

Hôm nay đã quá giờ mà vẫn không thấy, có khi nào đã quên rồi hay không? Hay là ngủ rồi? Mới 7h tối ngủ gì nha?

Hay là lên xem thử?

Nghĩ đến đó.....bỏ qua, không đời nào, hắn không tự tìm chết.

Vậy phải làm sao?

Ngồi chờ thêm 15 phút nữa rồi tính.

Sau đó đồng chí Hướng nhìn đồng hồ gần 7:15

Ngồi thêm 15 phút nữa đi rồi tính tiếp, chắc sắp xuống rồi.

Nửa tiếng sau.

Khi đồ ăn muốn nguội lạnh, hắn mới lấy can đảm đi lên lầu.

Đứng trước cửa phòng của Nghiêm Hạo mà hắn bâng khuân không biết nên gõ hay không.

Chưa kịp định thần đã nghe một tiếng xoảng giòn tan trong phòng cậu ta làm hắn giật bắn người.

Áp tai lên cửa nghe thử thì ngả người đổ về phía trước, mất thăng bằng đổ vào phòng Nghiêm Hạo

"Xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý." Nhanh chóng quỳ xuống sàn theo phản xạ vô thức, cúi đầu xin lỗi tới tấp.

Nhưng hắn không nghe tiếng tức giận hay là gì đó mà khá là im lặng. Nên ngẩn đầu nhìn lên.

Thấy ly thủy tinh vỡ tan dưới tủ nhỏ bên cạnh giường, cánh tay Nghiêm Hạo từ trên giường vươn ra trên tủ nhỏ.

Có vẻ cậu muốn rót nước mà không được làm bể cả ly nước, cánh tay kia trong vô lực và còn chưa rút về.

Hướng Khải đi lại xem xét Nghiêm Hạo thì hắn bất ngờ.

Mặt Nghiêm Hạo đỏ bừng, miệng hơi mở mà nặng nề thở, cậu đổ mồ hôi rất nhiều, ánh mắt mơ màng đôi chân mày nhíu lại có vẻ khó chịu trong người.

"Cậu không sao chứ? Bị sao rồi?" Bao nhiêu sợ sệt của hắn mất hết và nhanh chóng ngồi bên giường xem xét cậu.

"Nóng quá, bị sốt rồi. Được rồi được rồi không sao đâu." Hắn vuốt trán Nghiêm Hạo gạt đi tóc dính trên trán.

Trong cơn mê sảng Nghiêm Hạo cảm thấy một bàn tay ấp nhẹ nhàng sờ mặt mình, bên tai ù như có như không nghe được giọng nói an ủi.

Muốn mở mắt xem rõ xung quanh nhưng không được, chỉ là hình ảnh mờ ảo không biết đang mơ hay thực, cậu giờ này chỉ có thể thở nặng nề mê man.