Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 29

Cứ thế hắn được dọn vào sống cùng ác ma đã cường bạo hắn, cũng có thể là con mình.

Hằng ngày phải hầu hạ cậu ta lại phải nghe cậu ta nói những lời khó nghe.

Dẫu thế hắn vẫn cố gắng làm việc, xong công việc hắn chỉ đóng cửa phòng không bước ra khỏi nhà một bước.

Hơn nữa hắn đã mang một mẩu tóc ủa thanh niên có được lúc dọn dẹp mang đi xét nghiệm DNA.

Thế nào đi nữa cũng phải giữ khoảng cách.

Hôm nay là ngày đi lấy kết quả. Mong là sự việc không cần tệ thêm.

Trên đường đi hắn không nhịn được đã nhanh chóng mở ra xem ngay.

Cầm tờ xét nghiệm mà hắn thấy thế giới quay mòng.

Hai tay run run không ngừng.

Thơ thẩn đi về.

Ông trời đang đùa giỡn hắn.

Điều hắn lo sợ đã xảy ra, hắn thật sự đã lên gường với con ruột của mình.

Nghĩ đến chính hắn còn ghê tỏm chính mình, sự việc đi quá xa rồi.

Phải rời đi thôi. Nhất định phải rời đi.

Cứ tiếp tục thì hắn không bị thổ huyết cũng giảm thọ. Trái đất thật quá nhỏ đi. Trong bao nhiêu người mà lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Đang vội vã thì hắn nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.

Hắn bỏ hết tất cả suy nghĩ lập tức đi đến đó. Cha già của hắn đang nguy kịch.

"Bác sĩ, cha tôi...." Hắn vội vã nắm áo bác sĩ vừa đi ra từ phòng bệnh của cha hắn.

"Tình trạng hiện giờ của bệnh nhân đã chuyển biến xấu. Cần phải được phẫu thuật ngay"

"Vậy .. vậy.....phải phẫu thuật ngay đi."

"Ngài Hướng, chi phí phẫu thuật tương đối cao...."

"Bao nhiêu?" Giọng hắn run rẩy.

Sau khi đã ổn định bệnh nhân các vị y tá ra ngoài nhường không gian cho Hướng Khải.

Nhìn người cha tiều tụy của mình trên gường mà đau lòng không thôi. Nửa đời trước của ông ăn sung mặc sướиɠ, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió. Nửa đời sau chỉ có thể nhờ thuốc nằm trên gường bệnh sống qua ngày.

Hướng Khải làm vất vả chỉ mong cha già sống tốt nhưng dù cố bao nhiêu hắn vẫn không làm tròn được điều đó.

Nắm lấy bàn tay gầy gò nhăn nheo của ông làm lòng hắn đau xót. Nước mắt cứ thế chảy ra.

Cảm nhận được đứa con trai của mình bên cạnh, ông cũng chỉ ngắn ngủi nhìn hắn rồi nhịn đi cơn đau kia giả vờ ngủ như không có chuyện gì.

Ông biết hắn vất vả vì ông, ông cảm thấy mình là gánh nặng cho hắn rất nhiều.

"Cha, yên tâm nghỉ ngơi, sẽ nhanh chóng phẫu thuật ngay mà."

Sau khi thăm người cha xong, Hướng Khải nhanh chóng đi về nhà.

Ý định bỏ đi ban đầu hắn đã quên mất. Chỉ còn mong muốn kiếm tiền mà thôi.

Vừa về đến nhà thì cửa nhà đã mở rộng. Dù hắn rõ ràng đã đóng cửa cẩn thận.

"Ô, cuối cùng có người về."

Trước mặc hắn là một thanh niên trạc tuổi Nghiêm Hạo. Nhưng không Nghiêm nghị lạnh lùng như cậu, thiếu niên rất đẹp nét đẹp dụ hoặc.

Không giống như con gái nhưng lại mang vẻ đẹp tao nhã, cùng thu hút.

Lại không ai khác chính là bạn thân của Nghiêm Hạo, Âu Dương Lãng.

"Cậu...là ai?"

"Tôi là ai? Là trộm nha. Haha Đại thúc thật bất cẩn nha. Đi ra ngoài lại không đóng cửa, trộm vào thì sao?" Cậu ngả ngớn vui vẻ nói.

"Trộm?...Cậu!" Hắn liền giật lấy cây chổi để gần đó chỉ về phía Âu Dương Lãng.

"Đại thúc hiểu lầm rồil. Thật manh động."

"Để đồ đã lấy lại rồi đi đi."

"Haha, đại thúc cho là thật ư? Nghiêm Hạo luôn để một chìa khóa dự trữ dưới tấm thảm chân nha." Cậu tao nhã ngồi dựa vào sa lông.

"Cậu là bạn của cậu ấy?"

"Đại thúc định không mời trà cho khách?"

".....À vâng.." Biết mình lầm hắn liền bỏ hung khí nhanh chóng chạy đi pha trà

Âu Dương Lãng nhìn theo hắn, khoé miệng nhếch lên nụ cười quyến rũ.

Lại quay lại, thoải mái cầm tờ báo lên đọc.

Tay bưng ly trà đã pha xong cẩn thận đặt trước mặt cậu.

"Đại thúc không cần sợ. Cứ bình thường là được."

"Tôi không sao, cậu cần gì cứ nói tôi."

"Vậy đại thúc, chú làm gì ở đây nha?" Âu Dương Lãng cười tà mị sang nhìn hắn.

Bỗng chốc cậu thanh niên trước mắt như hóa thành hồ ly trong mắt hắn, làm hắn khẽ nuốt nước miếng.

Nhưng hắn tự nhủ phải giữ bình tĩnh.

"Tôi chỉ là người làm."

"Chỉ thế thôi sao? Lạ thật tên kia sao lại đồng ý cho chú quanh quẩn trong khu vực của cậu ta vậy?. Đại thúc không lừa tôi chứ?"

"Sao tôi phải lừa cậu. Tôi....tôi đi làm việc đây".

Hướng Khải cố gắng tìm việc làm cho mình để không phải rảnh tay.

Mà cứ mỗi lần hắn chạm mặt cậu thanh niên xinh đẹp kia thì lại có cảm giác cậu ta luôn nhìn hắn.

Tuy không biết là gì nhưng tránh đi thì tốt hơn.

Đến khi cậu thanh niên kia buồn chán không chịu nỗi đã gọi điện bảo Nghiêm Hạo về.

"Này, Hạo Hạo cậu không về thì tôi và đại thúc sẽ tâm sự riêng đấy nha."

Hướng Khải đưa mắt qua nhìn.

Liên quan gì hắn?

Quả thật có hiệu quả. Chừng đầy nửa tiếng tổng giám đốc Nghiêm liền có mặt.

Vừa bước vào nhà mặt cậu đã lạnh tanh, ánh nhìn đầu tiên là nhìn đồng chính Hướng.

Dùng ánh mắt băng lãnh ngàn độ liếc chết hắn.

Đồng chí Hướng đương nhiên rụt tai, giơ cờ trắng chạy trước rồi.

"Chuyện gì?"

"Ngồi, ngồi."

Lúc này cậu mới để ý thấy Âu Dương Lãng đang mặc đồng của mình.

Là một cái áo thun mỏng, kiểu dáng đơn giản chỉ có phần cổ hơi rộng. Mà dáng người Nghiêm Hạo cùng Âu Dương Lãng chênh lệnh cả cái đầu nên cái áo trên người cậu ta to hơn thấy rõ.

Quần cậu ta mặc là quần thun dài đáy rộng và đương nhiên cũng là của Nghiêm Hạo nốt.

Quần áo rộng cả một vòng trông cậu lãng tử luộm thuộm ra phết nhưng theo cách nào đó lại hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Bộ đồ rõ ràng rất đơn thuần cũng bị họ Âu mặc ra có cảm giác.

Cái cổ áo rộng kia cứ cúi xuống sẽ hở cảnh mảnh ngực trắng cùng xương quai xanh điêu nhân. Cái quần đáy rộng nhìn phía sau hoàn toàn che che lấp lấp cặp mông tròn khiến người ta chỉ muốn kéo phăng cái quần để xem cảnh xuân.

Quả đúng với danh xưng cậu ấm họ Âu là yêu nghiệt giới ăn chơi.

Chỉ là toàn bộ cảnh này trong mắt Nghiêm Hạo là vô dụng. Điều cậu suy nghĩ trong đầu bây giờ là không muốn mặc lại bộ đồ này nữa.

Âu Dương Lãng nhìn ra cậu muốn gì nên cũng cười khẽ.

Bởi vậy hai người mới là bạn thân.

"Thật ra, tôi muốn nhờ cậu."

Âu Dương Lãng nói trước.

"Thư kí của cậu đâu, anh ta để cậu rong chơi thế à."

"Hạo Hạo, cậu nói sai rồi. Hắn ta là người của cha tôi. Là con cẩu nhỏ của ông ta."

"Lúc trước ai mạnh miệng bảo, 'tôi sẽ thu phục hắn'? Căn bản là cậu không có bản lĩnh." Nghiêm Hạo cười khuẩy.

"Đơn nhiên tôi sẽ thu phục anh ta. Nhưng phải theo cách của tôi chứ. Không nói nữa thật ra là về công ty cậu."

"Nói."

"Nghiêm Tuấn vừa kí được hộp đồng béo bở đi? Nghe đâu trụ sở chính sẽ đề cử anh ta. Nghiêm tổng cậu có đối thủ rồi." Âu Dương Lãng cười mỉm nhìn cậu ta.

"Thì sao?"

"Thì sao? Cậu hỏi tôi, này....ích ra cũng nói cho tôi kế hoạch hay ho chứ." Cậu khoanh tay ngả ra sa lông giả vờ giận dữ.

"Cậu thì sao?"

Thật ra gia thế của Âu Dương Lãng cũng không hề đơn giản. Cha cậu ta cũng là một người quyền thế có tiếng lại là đối thủ cạnh tranh số một với cha Nghiêm Hạo. Nhưng nhà cậu có công ty cậu lại không làm, lại xin vào bộ phận kĩ thuật của bên công ty cha Nghiêm Hạo.

Lý do Nghiêm Hạo biết, nhưng công khai kiểu này chẳng lẽ bên cha cậu không nói gì?

Là gì thì chỉ có cậu ta biết.