Hướng Khải vừa lau bàn vừa suy nghĩ chuyện vừa nãy.
Đến giờ Nghiêm Hạo có phải con ruột của mình không là vấn đề làm hắn đau đầu nhất.
Tính về tuổi thì rất hợp với thời điểm đó, nhìn kĩ thì khuôn mặt cậu có vài phần giống Hoa Hoa (mẹ đẻ Hạo Hạo). Nét đẹp thanh tú sắc sảo, nhất là đôi mắt hút hồn người.
Nhưng có thể cậu ta là một trong những đứa con của bà Mộc thì sao?
Nhưng bà ấy đã nói dối để hắn ở với cậu ta là ý gì? Bà ấy muốn mình chăm sóc cậu ta kĩ hơn chăng?
Không, không, cậu ta tuy mới hai mươi mấy cũng đâu phải con nít cần chăm sóc kĩ càng.
Cũng không thể loại trừ khả năng cậu ta là con trai mình được.
Nếu là sự thật thì chuyện phát sinh thân thể kia tính làm sao? Đó là chuyện trái đạo đức, hắn sẽ xuống địa ngục mất.
Thật đau đầu.
Suy nghĩ của hắn như đang mở cuộc tranh luận sôi nổi vậy, lại không có kết quả chính xác.
Một bên lau bàn một bên vỗ đầu. Trạng thái khờ khạo ngu xuẩn của hắn bây giờ đã bị nhìn nãy đến giờ vẫn không hay biết.
Nghiêm Hạo nhìn vẻ mặt ngu xuẩn cùng hành động khó hiểu của hắn 5 phút đồng hồ. Không biết lại âm mưu cái gì mà có người bên cạnh lâu thế không biết (5 phút thôi mà).
"Cà phê." Cậu đánh vỡ suy nghĩ của hắn.
"À ừm, có ngay."
Vội vội vàng vàng sau khi nghe lệnh, thực nghe lời.
Cậu không quan tâm hắn là cha ruột hay không hắn chỉ cần cắt đứt mối quan hệ này. Cắt đứng cả mối quan hệ của hắn và mẹ cậu. Hạng người của hắn không nên có mặt ở đây.
Dù không phủ nhận công phu trên gường của hắn làm cậu hài lòng.
Trời sinh bị đàn ông áp đi.
Cậu cười đểu vô tình nhìn đến mông của Hướng Khải đang lay hoay làm việc.
Chợt cậu lại tưởng hình ảnh cái mông đó không mặc quần trước mặt đưa qua đưa lại, như muốn ai chà đạp lên.
Thân hình gầy yếu, không xẻo ra được miếng mỡ thừa, cái mông cũng bình thường chả bao nhiêu thịt kia lại làm cậu vài lần hưng phấn không muốn dừng.
Việc cho hắn ở lại cũng không hề gì, thêm một kẻ phát tiết thôi.
Nghĩ đến đó chợt cậu muốn khinh dễ đại thúc. Muốn thấy điệu bộ ngu xuẩn già nua kia lúng túng.
Cậu đứng dậy đi lại chỗ hắn.
Nhanh chóng nhẹ nhàng đứng phía sau hắn.
"Cậu...lại muốn làm gì?" Hắn lo sợ.
"Làm gì? Ngươi muốn làm lắm sao?"
"Nói bậy, đừng....đừng xuyên tạc ý ta..."
"Ngươi đang chờ mong ta là làm gì đó với ngươi sao, đại thúc?"
Tiếng nói của cậu vang bên tai hắn, làm hắn vừa thẹn vừa bối rối.
Thấy vẻ bối rối của hắn, đôi mắt cứ chớp không ngừng như đang muốn tìm thật nhanh kế sách thoát thân.
Làm cậu muốn cười ra tiếng.
Cậu chưa buông tha hắn, cậu bắt đầu áp sát hắn.
"Đừng.." Hắn hoảng hồn quay qua đẩy cậu.
Cái đẩy chỉ khiến cậu lùi vài bước không hề gì.
"Cậu...cậu không được làm bậy."
"Làm bậy? Đến làʍ t̠ìиɦ cũng làm rồi giả vờ thanh cao làm gì? " Lạnh lùnh hai tay đút túi hiên ngang nói.
"Không đúng....là cậu....là cậu ép tôi."
"Đại thúc, ta ép gì a?" Cậu bước tới hắn.
"Đừng qua đây, không."
"Ta nhớ tối qua mông ngươi nhiệt tình cỡ nào, nó hút lấy ta không cho ra đi ra, giờ lại bảo ta ép cương?"
"Tôi không có cậu không cần nói bậy."
"Nha. Vậy ta cường bạo ngươi thì sao? Đi báo án đi." Cậu lại bước lại.
"Cậu tưởng tôi không dám sao? Tôi sẽ làm...mời cậu tránh ra."
"Báo a, báo đi, hay ta dẫn ngươi đi."
"Sao chứ....a....cậu làm gì? Buông."
Nghiêm Hạo mạnh mẽ nắm tay hắn lôi đi ra ngoài.
******************
Cục cảnh sát địa phương.
Tại một bàn làm việc của cảnh sát
"Vậy? Hai người cần gì?" Dật Hy nhìn một thanh niên và một đại thúc chừng tuổi với mình.
"Báo án." Nghiêm Hạo vu vơ nói.
Hướng Khải trừng lớn mắt bất ngờ nhìn cậu. Quả thật cậu mang hắn tới cục cảnh sát, làm sao đây?
"Án gì? Như thế nào?"
"Là ta cường bạo hắn." Cậu vô cùng bình tĩnh nói ra.
Dật Hy hơi bất ngờ. Hắn nhìn thái đội bình tĩnh của thanh niên sau đó nhìn đến đại thúc đang bối rối đứng ngồi không yên kia
"Có chuyện này thật chứ? Không sao ngươi cứ nói."
"Chuyện này...." Hắn vã mồ hôi nhìn Nghiêm Hạo rồi nhìn Dật Hy.
"Trong pháp luật có luật này không?...." Ý hắn bảo có luật cấm cường bạo nam hay không.
"Trong luật không ghi nhưng vặn tính là xâm phạm thân thể bất hợp phá.t"
"Vậy....vậy có ngồi tù không?"
"Ít nhất 4, 5 năm đi. Vị huynh đệ trọng điểm là có đúng ngươi đến báo án câu thanh niên này cường bạo hay không? Ngươi cứ nó sự thật ta đảm bảo pháp luật đứng về phía ngươi."
Nghiêm Hạo một bên khẽ mỉm cười.
Nam nhân lại càng bối rối hơn.
Hắn không thể báo án được. Nếu như cậu ta là con trai hắn vậy hắn tống cậu vào tù thì tương lai của cậu ta sẽ bị hủy. Hơn nữa nam nhân bị nam nhân cường bạo mang ra toàn giải quyết hắn chôn mặt ở đâu. Bà Mộc sẽ như thế nào a.
Dật Hy thấy biểu tình chậm chạp không muốn nói của nam nhân thì xác định được rồi, nam nhân quả thật bị cường bạo.
Lại bị tên nhóc ranh kia áp chế đến một chữ cũng không dám nói, căn bản là nam nhân quá hiền lành hoặc da mặt mỏng không chịu được sức ép.
Huynh đệ này ta hiểu a.
Hắn có tận hai con lang ở nhà hằng ngày đều thích áp chế mình. Muốn phản cũng không được, có bao nhiêu cay lòng a.
Dật Hy gật gù đồng cảm với nam nhân.
"Sao hả? Có báo hay không báo" Nghiêm Hạo buồn chán nói.
"Ta....ta...."
"Huynh đệ, mấy lần trước ta va vào là ngươi đúng hay không nha?" Hhèn gì thấy quen mặt, Dật Hy vừa nhớ ra.
"......à ta nhớ, xin lỗi ngươi."
"Xin lỗi cái rắm gì a. Huynh đệ ta nói ngươi nha, có chuyện gì cứ thẳng thắng nói ta giúp ngươi." Không tố cáo hắn ta giúp ngươi cường bạo lại hắn, bắt thằng nhóc này nếm mùi.
Vẻ mặt Dật Hy tươi cười nhưng tâm trí đang day nghiến.
"Cảm ơn ngài, thật ra.....thật ra không có chuyện gì đâu..."
"Lãng phí thời gian." Nghiêm Hạo mất kiên nhẫn đứng dậy.
"A....xin lỗi, xin lỗi..." Hướng Khải cúi đầu xin lỗi rồi đuổi theo Nghiêm Hạo
"Hơiiiii khổ thân." Dật Hy chống cằm.