Tư thế bế làm dị vật nóng kia tiếng vào sâu thêm một chút, dù nó chỉ bán cứng rắn mà đã là hung khí sát thương lớn rồi.
"Đừng......đừng.....".
Hắn bám vào người cậu, hai chân kẹp chặt eo cậu không quên cố vươn thẳng người cách xa vật bên dưới.
Nhưng vào mắt Nghiêm Hạo thì lại là hắn cố lẳng ra sức lấy lòng cự vật của cậu. Mong nó ra vào thân thể hắn.
Không tin được là nam nhân này lại là cha ruột của mình. Có bao nhiêu kinh tởm.
Bị chính con trai mình "làm" vậy mà cứ như không. Muốn tiền đến vậy sao? Đươc thôi, muốn thì đến mà lấy.
Cậu đánh vào mông hắn.
"Thoải mái quá nhỉ?"
"Cậu.....cậu...??" Hai tay hắn nắm chặt áo choàng tắm của cậu ủy khuất.
"Sao hả?" Cậu đánh mạnh tay hơn nữa.
Hướng Khải nức nở, mông hắn thật sự nở hoa rồi, cánh mông in rõ năm dấu tay.
Do cậu không ôm hắn, từ đầu đến cuối là hắn như bạch tuột quấn lấy cậu.
Sơ bị tuột, cứ ít phút lại nhích người lên, nhích lên nhích xuống vô tình nhích đến ai kia ra lửa.
Thứ nóng hổi của hắn cứ ở bụng cậu cạ lên cạ xuống, không biết xấu hổ lại tỏ ra bản thân đang chịu thiệt, đáng đánh.
"Đau, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...."
"Câm miệng."
"Ách, cậu.....sao có thể.....cậu..."
Cự vật không biết sao lại trướng lớn một chút, nóng đến hô hấp của hắn muốn ngừng.
Cậu lại đè hắn trên bàn, lần này không còn chậm rãi hay ôn nhu nữa mà nắm hai chân hắn mở lớn, ra sức đâm lên.
Độ mạnh như muốn xé tan thân thể hắn, hắn khóc lóc vang xin cũng vô ích.
Thanh niên trước mặt triệt để cường bạo hắn.
Cậu không hề tiết chế, từ trên bàn bếp làm ra phòng khách, lại lăn trên đất. Bày ra vô số tư thế làm thân thể hắn chịu không nỗi.
Đôi lần muốn ngất nhưng cậu lại cắn vào vai không cho hắn ngất.
Cuộc hoan ái kéo dài đến hơn nửa đêm.
Toàn thân hắn là mồ hôi cùng với chất trắng đυ.c của đàn ông. Khắp trên bụng, mặt và nơi bị kia bị dày vò đến sưng đỏ chưa thể kép lại không ngừng chảy ra chất trắng đυ.c.
Nghiêm Hạo từ trên nhìn xuống lạnh lùng như nhìn một thứ dơ bẩn, không quên bảo hắn trước khi về nhớ quét dọn.
Không quên đem tiền mặt nhét vào túi áo khoác rơi dưới đất của hắn. Sau đó nhàn hạ vào phòng mình đi ngủ mặc kệ Hướng Khải không mảnh vải nằm đó.
Mãi một lúc sau hắn mới có thể cử động và đi tẩy rửa.
Đó là một quá trình tra tấn thể xác khác.
Ngồi trong phòng tắm, để mặc nước xả vào người. Gương mặt mệt mỏi đôi mắt đỏ lừ cổ họng đau rát, thân xác đau đớn cũng không bằng nỗi đau tin thần hắn đang có.
Dòng nước chảy xuống cằm không biết là nước mắt hay nước vòi sen.
Tờ mờ sáng hôm sau.
Hắn đã lau dọn theo như lời dặn của Nghiêm Hạo đã định nhanh chóng trở về nhưng cơ thể lúc này quá yếu, hắn dựa vào sofa nghỉ một chút lại không biẽt mình ngủ quên mất.
Giật mình tỉnh lại thì thời gian vẫn còn sớm, giờ này cậu ta chưa dậy nên hắn nhanh chóng thu thập toàn bộ vật dụng của mình kể cả mảnh áo bị xét cũng mang theo.
Hắn chỉ khoác áo khoác gài lại tận cổ đủ che cơ thể bên dưới. Quần thì có rách nhưng không rách đáy nên còn có thể che thân.
Cắn răng quên đi con đau bên dưới, hắn bước ra cửa.
Vừa bước ra cửa, đã thấy một người làm hắn vô cùng bất ngờ.
"Mộc.....Mộc phu nhân?"
"Chào cậu, con trai tôi có nhà không?" Bà cười.