Thoát được một kiếp nạn thật may mắn.
Lần này không nhờ Tống Bảo chắc số phận hắn giờ này đang đặt mông tại sở cảnh sát không chừng.
Nhớ lại xem ra trái đất thật nhỏ. Không ngờ người thanh niên đó là sếp của hắn. Lần đầu gặp hắn đã thấy khí chất cậu khác với những người khác rồi, xem ra sau này phải thật cẩn thận mới được.
Tuy cậu ấy nói những lời khó nghe còn rất lạnh lùng nhưng Hướng Khải không để tâm lắm, buồn thì có buồn nhưng không hề giận ngược lại có cảm giác gì đó.
Thật kì lạ, thứ cảm giác đó không phải ác cảm mà là thứ cảm giác gần gũi, giống như cậu rất thân thuộc với hắn như.....đứa trẻ kia.
Hướng Khải lắc nhẹ đầu gạt suy nghĩ vớ vẫn đó ra khỏi đầu, làm gì có chuyện đó được người như cậu ta sao có liên quan đến hắn được.
Còn về phần đứa trẻ kia hẳn nó rất tốt đi, mỗi ngày mỗi giờ hắn đều cầu nguyện cho đứa trẻ đó. Mọi tội lỗi là do hắn cho nên chuyện xui xẻo gì hay bất hạnh gì cứ đổ cho hắn là được, cứ để đứa trẻ kia hạnh phúc mãi mãi.
Khẽ mỉm cười vu vơ thì hắn có điện thoại.
"Con mau tới cứu mẹ."
Nghe xong hắn hoảng sợ chạy đi. Trước khi đi có gọi cho quản lý xin phép nghỉ nữa buổi do nhà có việc.
Trên đường tới hắn mong là mẹ hắn không có việc gì. Nhưng vừa về nhà đã thấy mẹ hắn mặt mày bầm tím rất đáng thương.
Hơn một năm trước bà không còn ở chung với hắn nữa. Thời điểm đó bà đã biết con trai mình biếи ŧɦái đi yêu thích một thằng trai gọi. Bà không thể chịu dược sự ghê tởm khi ở chung với nhau, bà và Tú cãi nhau như cơm bữa, hễ gặp là nói cạnh nói khóe nhau.
Vì đối với bà nếu không phải thằng con trai là người đưa tiền thì còn lâu bà mới chịu sự sỉ nhục này. Lúc đó Tú đem một số tiền đưa cho bà bảo bà về quê mà sống nếu cứ ở đây lại bài bạc cậu ta sẽ báo cảnh sát.
Thấy tiền lại bị hâm dọa mẹ Hướng Khải liền rời đi, bà chỉ nói qua loa với Hướng Khải là về quê ở nhà người quen để hắn bớt lo.
Hướng Khải nghe vậy vui còn không kịp, cho là bà thay đổi tính tình không ăn chơi cờ bạc nữa.
Vậy là mỗi tháng hắn làm được bao nhiêu liền chia 3 phần, một cho mẹ hai cho Tú ba cho người cha trong viện.
Nhưng nào biết bà mẹ của hắn không những không thay đổi mà còn mê hơn trước. Không có sự thúc quản của con trai không phải nghe Tú lải nhải, mỗi tháng còn có tiền đi chơi sao không thích cho được.
Càng chơi càng sâu, lúc đầu là vài đồng lúc sau vài trăm sau liền lên tới hàng triệu. Không có tiền thì bà nghe theo xúi giục của bạn chơi bài mà đi mượn chỗ này chỗ kia của dân xã hội đen.
Giờ không chỉ nợ nần chồng chất còn bị tụi nó đánh cho lết về nhà.
"Con ơi cứu mẹ. Tụi nó dữ lắm. Không có tiền trả tụi nó gϊếŧ mẹ chết con à." Bà khóc lóc nắm áo của Hướng Khải.
"...." Hắn không biết phải nói gì, trách số phận hắn đen tối thôi.
"Con mau lấy tiền đi, .. lấy tiền ra" Bà tục soát trên người hắn.
"Con làm gì có tiền hả mẹ..."
"Mày nói vậy là sao? Tao là mẹ mày, mày phải có bổn phận. Tiền không có là sao? Mày lấy tiền mua cho thằng trai gọi kia được, trả nợ cho tao thì tiếc à?"
Lúc nãy còn khóc lóc mẹ mẹ con con vừa nghe con trai mình nói không có tiền bà liền trở mặt so với trở bàn tay còn nhanh.
"Mẹ đừng gọi cậu ấy như vậy. Hơn nữa tiền cũng phải cho cha chữa bệnh chứ."
"Chữa cái gì chứ. Mày coi ông ta bệnh mấy năm trời có tốt hơn được bao nhiêu mà mày lo nhiều như vậy. Con à, mẹ thì sắp bị tụi nó gϊếŧ rồi. Thằng bất hiếu không lẽ mày muốn tao không có tay ăn cơm sao?"
"Con không có nhiều nhưng..... chỉ lần này thôi, lần này thôi mẹ à."
"Ừ ừ nhanh lên."
Hắn cắn chặt răng mở tủ lấy tờ séc Nghiêm Hạo cho hắn.
Hắn định dùng số tiền này chuyển cha mình đến nơi tốt nhất và sửa sang lại phòng một chút nhưng xem ra phải hoãn lại rồi.
Mẹ hắn vừa thấy tời séc hai mắt liền sáng như đèn pha, quả thật con bà có tiền mà. Thằng kia làm trai bao một đêm cặp với mấy người sao lại không có tiền chứ.
Thấy mẹ mình chỉ lo ngắm tiền lòng hắn chua xót lạnh giá.
Mẹ à, đó là số tiền mà con trai mẹ bán thân có được. Mong là mọi chuyện được giải quyết.