"Đại thúc đâu?" Tống Bảo nhìn quanh.
"Đi WC rồi. Hầy dà. Mau thôi chỗ đó bây giờ đông khách lắm. Không mau mau là không có cơm trưa đâu."
"Phải đấy. Dù sao ông chú đó cũng không phải trẻ con lo cái rắm gì. Bất quá chúng ta mua giúp ông ta một hộp."
Cả đám lôi lôi kéo cậu.
"Mọi người đi trước đi. Tôi phải chở tổng giám rồi."
"Được rồi thật mệt cậu."
Mặt khác giờ này nơi bãi hầm xe kia đang xảy ra trận chiến đấu mắt, ai chớp mắt trước sẽ thua!!?
....khụ khụ thật ra cũng gần như thế có khi căng thẳng hơn.
Hướng Khải toàn thân một trận mồ hôi tay nắm chặt hai bên chân quần răng khẽ cắn chặt vào môi không dám nhìn lên.
Phía đối diện cũng không thua kém vẫn cứ ánh mắt lạnh lùng như ăn tươi muốt sống người ta cùng hai tay đút túi chỉ nhìn thẳng một mục tiêu khiến mục tiêu cảm nhận được sát khí không rét mà run. Chính là tổng giám đốc Nghiêm Hạo ah~.
Nơi này như được khoanh vùng là hiện trường gây án ah, mà hung thủ được cho là Hướng Khải nhân chứng là tổng giám ah~.
Trước hết phải quay lại 10 phút trước.
10 phút trước đồng chí Hướng vẫn còn ung dung làm bổn phận của mình chợt hắn đi ngang qua một chiếc xe hơi đen sang trọng.
Nhìn bảng số thì nhận ra là xe vẫn thường được Tống Bảo lái vào công ty, nói chính xác hơn đây là xe của tổng giám đốc.
Hướng Khải thấy bên cửa sổ bên hông phải của xe bị vấy bẩn gì đó màu trắng vừa nhìn đã thấy nó tương phải với màu xe rồi. Đồng chí Hướng không thể khoanh tay nhìn ah~
Thế là đồng chí Hướng bước lại dùng áo của chính mình lau đi vết nhơ kia, hắn sợ Tống Bảo sẽ gặp rắc rối nếu sếp của cậu ta thấy cậu ta không quản tốt chiếc xe sẽ trừ lương cậu hay thẩm chí đuổi việc thì sao.
Chính là đồng chí Hướng suy nghĩ nhiều nga~
Câu chuyện c*t chó còn ở đằng sau cơ.
Chẳng là vừa may Nghiêm Hạo đi xuống hầm xe.
Vừa tới thì thấy đầu ai thấp thỏm hành động đáng nghi ngờ đang nhìn vào trong xe của mình. Đôi lông mày cậu lập tức nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi của mình.
Lí nào là vậy .....Hừ ví tiền của cậu vẫn còn trên xe!!!
Đồng chí Hướng không biết tình cảnh của mình còn cẩn thận hà hơi vào kính dùng ống tay áo lau lau nga~.
"Này." Nghiêm Hạo lên tiếng.
Trở lại 10 phút sau.
Hai người vẫn ta nhìn đất ngươi nhìn ta.
"Cái kia....ta.." Tuy mở miệng nhưng hắn không biết nói gì cũng không dám nhìn.
Nghiêm Hạo không nói gì chỉ lôi điện thoại từ quần ra bấm bấm đưa lên tai.
"Mau tới bắt trộm."
Cậu gọi cho đội bảo vệ.
"Không phải, không phải..." Nghe xong Hướng Khải gấp rút nói.
Giây phút nhìn thẳng Nghiêm Hạo hắn còn bất ngờ hơn nữa, người mà hắn không thể quên dù chỉ gặp một lần. Người thanh niên dùng tiền mua một đêm của hắn.
Nghiêm Hạo là người không thích nhớ mặt người khác nhất là những kẻ vô dụng hay bản thân không đáng để cậu chú ý chỉ trừ các trường hợp người làm ăn và là người có lợi cho cậu.
Nhưng đối với Hướng Khải hắn lại nhớ rõ dù lão nam nhân này không có gì hay ho cả, căn bản buổi sáng đó cậu đã không để hắn vào mắt giờ hắn còn làm cậu càng chán ghét hơn.
Một lão nam nhân đã bán thân lại còn trộm cắp, ghê tởm!
"Thật sự ta không phải trộm. Tin ta... ta không phải..." Hắn xua tay.
"Vậy ý ngươi ta vu oan ngươi?" Cậu cười khinh.
"Không không, ý ta....ta chỉ lau vết dơ mà thôi. Ta không có làm gì cả."
"Lí do thật hay ho. Xe của ta và lão nam nhân ngươi có quen biết sao?"
"Ta không....ta không làm gì hết.." Hướng Khải hoảng đến không biết phải giải thích thế nào ngoài nói mấy câu lập lại cùng vung tay múa chân không đâu vô đâu này.
May mắn sao Tống Bảo lúc này xuất hiện như vị cứu tinh.
"Chuyện gì vậy? Hướng Khải?"
"Tống Bảo, ta..."
Thấy vẻ mặt khẩn trương cùng vẻ sát người của sếp mình cậu cũng căng thẳng theo nhưng vẫn bình tỉnh hỏi sự tình.
Hướng Khải vui mừng kéo kéo Tống Bảo kể hết cho cậu nghe mong cậu hiểu và giúp hắn.
Thật lạ, có Tống Bảo hắn ăn nói trôi chảy chả bù lúc nãy rặn mất phút cũng chỉ là mấy câu lập lại. Chứng tỏ áp lực của cậu thanh niên kia thật ác ma.!
"Cái kia .. tổng giám thật xin lỗi. Đại thúc này là bạn ta. Chú ấy chỉ không muốn ta gặp rắc rối nên sẵn tiện lau đi vết dơ trên xe chứ không có ý đồ bất chính đâu. Cậu chớ hiểu lầm. Thật ra chú ấy là người tốt tính tình có hơi nhút nhát nhưng tuyệt không làm chuyện hạ lưu. Tôi hoàn toàn tin tưởng chú. Hơn nữa cậu có thể kiểm tra lại mấy thứ đồ trong xe nhất định không mất thứ gì ah."
Tống Bảo nói như bắn rap vào Nghiêm Hạo, cố lấy hết mọi từ giải thích chính đáng nhất cho đôi bên, chỉ là vừa giải thích lại phải nhìn vẻ mặt khủng bố kia cũng làm cậu một trận mồ hôi.
"dựa vào đâu để tin?" Người im lặng nãy giờ lên tiếng.
"Danh dự của tôi." Hướng Khải nói.
"Thứ đó đáng gia bao nhiêu? Mà ngươi còn thứ gọi là danh dự ư?" Ánh mắt lạnh lẽo cùng lời nói chứa dao đâm vào tim Hướng Khải. Làm hắn khó chịu cắn môi.
Nhìn khuông mặt nhàm chán của Hướng Khải thật mất hứng. Thật ra cậu cũng chẳng màng để tâm ấy chứ. Bỏ đi cậu cũng không rảnh đi nói chuyện dư thừa càng hạng người bán thân còn muốn lập đền thờ như hắn.
Nhất bước chân chậm rãi lạnh lùng đi ngang qua người Hướng Khải bước lên xe.
"Chú mau đi đi. Không việc gì rồi." Tống Bảo cười nói trấn an Hướng Khải rồi nhanh chóng lên xe chở Nghiêm Hạo rời khỏi đó.
Hướng Khải không biết suy nghĩ gì vẫn đứng dó nhìn theo bóng xe đến khi mất dạng.
Ánh mắt hắn đau khổ buồn bã.
Lúc này đội bảo vệ nhân vật luôn luôn đến khi chiến trường chỉ còn tàn tích, một người trong số đó hỏi Hướng Khải giám đốc đâu cả tên trộm gì đó nữa.
Đồng chí Hướng lắc đầu mấy cái rồi thẩn thờ đi.
Đội bảo vệ triệt để phát hỏa muốn mắng người, uổng công chạy như điên như khùng kết quả lại không có gì, có phải ông trời thích trêu người không a. Số phận của diễn viên quần chúng thật thảm.!!