Bác Cổ

Quyển 2 - Chương 17

Ở làng lúc này đang ngập trong đau thương , tiếng mõ , tiếng tụng kinh và tiếng khóc than áp vào nhau . Bà nội lúc này đang phụ lo giúp nhà có người chết , bà bỗng thấy đau ở l*иg ngực. Bà nói :

- Từ chiều tới giờ , sao trong người cứ bất an thế này .

Cách đó không xa , ở trên hang Tổ . Bác đang vật lộn , cả người đã toàn là máu tươi , làn da đen như nhọ nồi , không thể nhận ra nổi . Bác cắn đầu lưỡi phun ra ít máu lên người . Miệng niệm chú , cả người bác bắt đầu ngọ nguậy ,. Các hình xăm như sống dậy , muốn phá tung thân người mà thoát ra . Bác gào lên :

- Ta không thể chết được. Phải kiên trì

Nhưng từ dưới chân có một cái vết tối nhỏ mờ mờ , nó chầm chậm lan ra theo người bác . Làn da đen cũng bắt đầu nhạt đi dần:

- Không được , để bóng mình hiện lên . Khi đó , chết cái chắc .

Bác ngồi xuống , mặc kệ nỗi đau xe thịt. Bác chắp tay lại vái bức tượng Mộc Y Sơn Ông .Trong hang lúc này đã vang lên tiếng mõ và tiếng tụng kinh, lần này to hơn ,nhanh hơn lần trước . Bức tượng rung lên , rồi dừng lại . Một mầm xanh từ đá nhú lên , bác vội dùng miệng cắn lấy và nuốt cái mầm xanh đó . Cả người như dịu lại , cái bóng cũng từ từ biến mất, máu đã ngừng chảy , làn da cũng dần trở lịa như cũ , bác nằm dài trên đất , thở hổn hển , miệng thều thào :

- Tạ ơn ngài đã cứu giúp kẻ nàygiữ lại cái mạng .

Nhưng các hình xăm vẫn ngọ nguậy muốn chui ra người . Bác lúc này đã không còn sức , chỉ mơ màng , miệng cười cay đắng :" Có giữ lại cái mạng , thì mình cũng thành kẻ điên khùng , tàn phế . Lúc chết cũng không được nhập luân hồi 6 đạo , phải đọa vào cõi Tề Ha ( đây là cõi ngục , dùng để phạt kẻ tu đạo ) ,phải chịu thống khổ vạn kiếp , đáng sợ hơn cả địa ngục A Tỳ ". Bác chỉ còn chút tỉnh táo , mắt mơ màng hướng ra cửa hang . Lúc bất tỉnh , bác thấy một bóng người chậm rãi đi vào . Nhưng không nhận rõ là ai ,trước lúc bất tỉnh . Bác chỉ kịp mơ hồ nhận ra " Người này , mình đã gặp ở đâu rồi " Rồi từ từ nhắm mắt , bất tỉnh . Lão tăng chầm chậm đi vào , nhìn bác lắc đầu :

- Con vì gϊếŧ quá nhiều oan hồn, phạm vào đức hiếu sinh của trời đất , lại tự ý gọi thần . Lần trước sát nghiệp chưa giảm , nay lại tăng thêm nghiệp mới . Như vậy , mới dẫn thương bệnh phát tác .

Lão tăng chậm rãi tới bên bác , tay đặt vào mi tâm trên trán . Rồi kéo ra một luồng khí đen đỏ lẫn lộn , sau đó chuyển nó vào tích trượng . :

- Con vì luyện Cổ thuật mà dùng bóng của mình làm tế lễ Vu Tổ . Lại luyện cả phật pháp nhằm áp chế lại thương bệnh . Như vậy chỉ tạm thời . Sớm muộn cũng phát mà chết

Lão tăng đứng dậy ra ngoài , một lúc sau quay lại ,tay cầm cái chày và cái cối giã thuốc , bên trong là một ít lá cây và nước suối . Sau đó , đặt lên trước bức tượng ,hai tay chắp lại . Lão tăng ra ngoài hang chờ đợi . Kỳ lạ , trong hang có tiếng mõ và niệm kinh vang lên , lúc sau lại vang lên tiếng giã thuốc . Một hồi lâu , khi tất cả trong hang đã im lặng . Lão tăng mới bước vào , lấy nước trong cối đổ vào miệng bác . Sau đó , ngồi xuống , tay lần chuỗi hạt , miệng niệm kinh. Lão tăng cứ ngồi vậy , suốt cả đêm . Các hình xăm đã yên tĩnh trở lại , không còn ngọ nguậy nguậy .Đến lúc trời tờ mờ sáng , lão tăng mới đứng dậy , nhìn bác lắc đầu :

- Thật đáng thương .

Rồi lão tăng lặng lẽ đi ra khỏi cửa hang , bên ngoài đứa bé đã chờ sẵn :

- Sư phụ , ngài xem con sắp hàng phục được con chồn này rồi

Nói rồi , lại cù lét con chôn nâu trên tay . Lão tăng cười hòa ái :

- Nó có phải là yêu tinh hại người đâu . Con thả nó ra đi . Vốn nó chỉ ở trong núi này , ngày ngày nghe thuyết giảng kinh Phật mà mở căn linh . Để nó tu hành thành , sớm thoát đạo súc sinh .

Đứa bé nghe vậy , bĩu môi thả con chồn ra . Đứa bé nắm tay lão tăng nói :

- Bây giờ phải đi hả sư phụ ?

Nhìn về phía biển , lão tăng gật đầu . Hai người cùng đi xuống núi , lúc sắp qua cửa Tam quan , lão tăng quay đầu lại nhìn rồi mỉm cười :

- Lê Ban à ,năm xưa ông chọn nơi thanh tu này không tệ .. Thật ngưỡng mộ ông.

. Trong hang Tổ ,bức tượng thiền sư Lê Ban (Mộc Y Sơn Ông ) run lên . Lúc này bác mơ màng tỉnh dậy . bác ngạc nhiên khi thấy mình không bị gì , vẫn nguyên vẹn. Chợt , thấy chiếc cối giã thuốc , bác vội chạy ra ngoài. Bác chỉ nhìn thấy hai bóng người đã đang khuất dần tầm mắt . Bác chạy theo nhưng lão tăng dừng lại , rung cây tích trượng , tiếng leng keng vang lên . Cả người bác bỗng cứng đơ , không thể nhúc nhích , chỉ nói vọng theo :

- Lão tăng dừng bước , kẻ ngu muội này có lời muốn nói

Nhưng cả hai người đều chậm rãi mà đi mất . Một lúc sau , bác mới cử động lại thân mình . Bác vội chắp tay , vái về hướng lão tăng :

- Kẻ mê muội này lại nợ ngài thêm một mạng

Bác quay lại hang Tổ , thu dọn nhưng mảnh áo bị xé rách và rửa sạch những vết máu . Xong xuôi , bác quỳ xuống trước bức tượng thiền sư Lê Ban :

- Cảm ơn Ngài đã cứu giúp kẻ ngu muội này .

Nói rồi bác dập đầu 3 lần ,rồi đi ra khỏi hang . Bình minh trên biển đã lên ,ánh nắng buối sáng làm bác thấy thoải mái :

- Đi về làng thôi . Đã đến lúc diệt trừ hai con thủy quái kia rồi

Bác cũng đi theo xuống những bậc đá , dần dần bác cũng xuống khỏi chân núi . Hướng về phía làng. Trong hang tổ , bỗng nhú lên một mầm xanh rồi từ từ nở ra hoa.