Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 8.4

8

“Cái gì?” Trong quân doanh Uyển Châu, Mục Vân Đức cả giận quát đám thủ hạ, “Các ngươi không theo kịp Phán Hề? Không biết nàng đưa Mục Vân Sênh đi đâu?”

Mặc tiên sinh than thở: “Nếu Vị Bình hoàng đế này thật sự còn một hơi thở cuối cùng, tương lai chỉ sợ xu thế thiên hạ rất khó bàn.”

Mục Vân Đức nói: “Tuyệt đối không thể để hắn sống! Truyền lệnh xuống, phái kỵ quân, lùng cho ta!”

“Chỉ sợ kỵ quân không biết diện mạo của Vị Bình hoàng đế?”

“Các ngươi là phế vật sao? Trong chu vi năm mươi dặm, phàm là thiếu niên nam tử, gϊếŧ hết!”

“Rõ!” Võ tướng nhận lệnh, chuẩn bị đi.

“Chờ chút!” Mặc tiên sinh nói, “Người này biết pháp thuật, sợ rằng sẽ dịch dung.”

Mục Vân Đức liếc Mặc tiên sinh, rồi chậm rãi nhìn võ tướng kia: “Ngươi hiểu ý Mặc tiên sinh rồi chứ?”

Võ tướng ngẩn ngơ, khom người nói: “Mạt tướng đã rõ, trong vòng năm mươi dặm, phàm là còn sống, một người cũng không tha!”

Thiết kỵ gào thét, phóng về phía đồng tuyết.

Bình Yên ngồi trên sườn núi, đang chờ thiếu niên trở về. Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng quát tháo, nàng và những người cạnh đó đều kinh hãi đứng lên nhìn quanh. Trên đường lớn, có rất nhiều người điên cuồng chạy tới.

“Quân Uyển Châu tới, gặp người là gϊếŧ, chạy mau!”

Bình Yên ôm chặt thanh kiếm kia, nếu mình chạy đi, thiếu niên làm sao tìm nổi. Nếu họ cứ ly tán như vậy, suốt đời suốt kiếp cũng không sao gặp lại, vậy còn đáng sợ hơn là chết.

9

Thiếu niên dần dần tỉnh lại, nhưng trước mắt là một mảnh mông lung.

Đột nhiên vô số tình cảnh tuôn trào trong lòng, chàng kêu to một tiếng: “Không!” rồi bật dậy.

Bên người chỉ có một mảnh mênh mang.

Chàng ngơ ngẩn đứng lên, nhìn bốn phía, trong trời đất dường như chỉ có một mình chàng. Nhất thời không nhớ nổi mình muốn đi đâu, làm gì?

Nhưng dần dần, có một loại thanh âm vang lên.

Thiếu niên xoay người nghe ngóng, thanh âm đó càng lúc càng lớn, đến khi vang dội ầm ầm. Đột nhiên, mạt tuyết bay lên, một đội thiết kỵ phi qua vách núi, xông thẳng tới đây.

Thiếu niên kinh ngạc đứng đó, nhìn họ ngày càng lại gần, khua múa trường đao.

Chàng đột nhiên nhớ ra tất cả: đây là kỵ quân Uyển Châu!

Chàng quay mình, dựa vào Tuyết vũ linh, đạp tuyết như bay, chạy gấp về phía trước. Kỵ quân Uyển Châu đuổi sát phía sau, tên nhọn thỉnh thoảng xẹt qua người chàng mà cắm vào tuyết.

Thiếu niên chạy qua vùng rừng, tới thảo nguyên, nơi đây đã bị tuyết nuốt hết. Mà phía sau chàng, trên đồng tuyết mênh mông, lại có thêm vài trăm kỵ sĩ bóng đen tới từ phía khác, đảo mắt đã lên đến vài ngàn, như mấy con trăn lớn trườn qua đồng tuyết, đuổi theo suốt đường đi.

Mục Vân Sênh chạy tới đỉnh núi, bỗng nhiên dừng lại. Chàng nhận ra nơi này, chính là nơi chàng và Bình Yên tách ra, trong khe núi có gần ngàn bách tính đang trốn.

Thiếu niên chạy xuống sườn núi, cấp thiết hô to: “Chạy mau! Quân đội đánh gϊếŧ tới rồi.”

Mọi người bắt đầu kinh hoảng, ào ào đứng lên. Nhưng cũng có người ngồi bất động, tuyệt vọng cười nói: “Mới chạy từ đằng kia lại, còn có thể chạy đâu cho thoát.”

Đúng lúc này, kỵ quân Uyển Châu đã gào thét vọt xuống sườn núi.”Bao vây tất cả, một người cũng không thể tha!” Kỵ tướng dẫn đầu hô lớn. Kỵ quân hai bên phân ra bọc đánh, trong tuyết đột nhiên vang lên tiếng xé gió vù vù không dứt, cung tiễn bắn tới từ hai phía, mọi người thét chói tai chạy trốn khắp nơi, tiếng khóc của hài tử vang vọng trên đồng tuyết.

“Bình Yên, Bình Yên, cô đâu rồi?” Mục Vân Sênh gọi khắp nơi, lại bị đám người kinh hoảng chạy trốn làm ngã xuống một cái hố dưới tuyết. Tuyết rơi ngày càng nhiều, đứng gần cũng không nhìn rõ mặt nhau. Mục Vân Sênh bất lực gào lên, nhưng đến mắt cũng khó mở nổi, cứ như đang quay cuồng trong một núi bông gòn vậy.

Ngựa hí vang, các kỵ sĩ thiết giáp tạo thành một nhóm, xông xuống chém gϊếŧ, khoảng cách giữa mỗi con ngựa chỉ chừng vài thước, xéo qua đám người, trong tiếng kêu thảm, mọi người như lúa bị liềm cắt qua, phía sau đàn ngựa lưu lại đầy vết máu tươi và chân tay đứt.

Thiếu niên bị đoàn người chen lấn, xô đẩy về phía trước, còn gọi to: “Bình Yên, Bình Yên chạy mau.” Chỉ hy vọng nàng đã rời khỏi đây.

Nhưng đột nhiên phía trước cũng có tên nhọn phóng tới, mọi người trước mặt lại lộn trở về, ở đường chân trời bốn phía đều xuất hiện bóng dáng kỵ quân, chậm rãi áp sát, mọi người bị vây kín chỉ trong chu vi vài dặm trên đồng tuyết.

Đám kỵ quân cũng không vội vây sát, bọn họ chậm rãi tới gần, liên tục bắn tên, người ở vòng ngoài không ngừng ngã xuống, mọi người kinh hoàng càng chen càng chặt, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng họ cũng sẽ biến thành một núi thi thể.

Đột nhiên có một tiếng hét lớn: “Con bà nó, chết là cùng! Lão tử muốn xông ra, lao ra ngoài!”

Giọng nói ấy bùng nổ trong đống người chen chúc, một đôi tay đẩy đám người dãn ra, bỗng nhiên như ngầm định với nhau, bắt đầu có nhiều cánh tay đẩy người phía trước, càng nhiều tiếng gào thét: “Lao ra ngoài, lao ra ngoài!”

Khi tử thi trước mặt bị đạp ngã, đoàn người đột nhiên bùng nổ, họ xắn quần, vung nắm tay không, xông về phía các kỵ binh. Mục Vân Sênh đứng giữa đồng tuyết, bị cảnh tượng này làm cho chấn động, chàng không ngờ những người này lại có lúc có dũng khí như vậy, đây là sự dũng cảm ẩn sâu trong dòng máu của quốc gia này, là sức mạnh chàng chưa từng cảm nhận được khi ở hoàng thành.

Đáp lại đoàn người chỉ có tiếng tên lạnh lùng, không ai có thể vọt tới trước mặt kỵ quân, có người chạy được năm mươi bước liền ngã xuống, có người chạy được một trăm bước rồi ngã xuống, tựa hồ bất kì sự chống cự nào cũng không hề khác biệt.

Nhưng núi thi thể rốt cuộc cũng không xuất hiện, thi thể của mọi người rải rác trên đồng tuyết, mẫu thân che trên người hài tử, các cặp phu phụ khi chết còn nắm chặt tay nhau, chỉ còn Mục Vân Sênh ngơ ngác đứng trên đồng tuyết, nhưng các kỵ quân lại không vây tới nữa, bọn họ kết đội đuổi ra xa, truy sát bách tính các nơi khác.

Mục Vân Sênh giờ phải gian nan di chuyển trong tuyết bằng đầu gối, chẳng biết đi đâu, cũng không biết có thể làm gì.

Đúng lúc này, chàng thấy trong lớp tuyết có một bóng dáng nho nhỏ. Thiếu niên chạy như điên lại gần, sau đó ngẩn người tại chỗ.

Thân thể Bình Yên giống như bị ngựa giẫm qua, miệng mũi nàng chảy máu, cả người không có chút độ ấm, lại không biết nhờ sức mạnh nào có thể nửa đứng lên một lần nữa, quỳ gối trên mặt tuyết, chỉ ôm chặt thanh kiếm mà thiếu niên để lại.

“Bình Yên…”

Như một kỳ tích, thiếu nữ ngẩng đầu lên, lộ ra tia cười cực kì yếu ớt: “Huynh đã quay lại… Ta rốt cục đợi được rồi… Ta đã hứa… Ở lại đây đợi huynh về…”

“Đứa ngốc…” Thiếu niên ôm chặt lấy nữ hài, khóc không thành tiếng.

Một tiếng ngựa hí, một con ngựa chiến màu đen dừng lại phía sau thiếu niên mười mấy trượng.

“Quả nhiên còn có người sống, may mà lão tử lộn lại soát.” Võ sĩ chậm rãi giơ đao lên, lưỡi đao đen sì nặng trĩu, dính đầy máu tươi đang chậm rãi nhỏ xuống. Ánh mắt hắn tựa lang sói, du͙© vọиɠ gϊếŧ người làm mặt hắn như ác quỷ, đột nhiên thúc ngựa.

Thiếu niên ngẩng đầu, trong lòng không có bất kì nỗi sợ hãi nào, bởi vì giờ đây sống chết đã chẳng còn quan trọng. Thời gian phảng phất như đang từ từ ngưng lại, chàng có thể thấy con ngựa kia chậm rãi giãn gân cốt, có thể nhìn rõ mặt mũi của kẻ vung đao, lông mày của hắn, mắt của hắn, trên lưỡi đao trong tay hắn, một giọt máu đang vẩy ra, xẹt một đường cong mỹ lệ trên không trung rồi chậm rãi, ưu nhã rơi xuống mặt tuyết.

Đây là cảm giác trước khi chết sao? Hay đây chính là cảm giác khi lòng tràn ngập phẫn nộ?

Mặt tuyết bị giẫm đạp, thi thể đầy đất, tiếng người kêu khóc, ta không muốn sống như bọn họ, cũng sẽ không chết giống họ!

Trong lòng thiếu niên đột nhiên truyền ra tiếng thét điên cuồng này, chàng không ý thức được mình đang làm gì, chỉ phát giác trong giây lát bản thân ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt đối thủ, sau đó tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải bắt lấy chuôi kiếm, đột nhiên toàn thân vọt lên, chân phải cong về phía trước, chân trái co lại. Vào lúc tay phải nắm chặt chuôi kiếm, một luồng khí lạnh buốt từ lòng bàn tay xuyên thẳng vào tim chàng, thân thể giống như bị sét đánh trúng, đột nhiên rực cháy như lửa. Chàng thấy tay phải của chính mình vung ra, giống như một đạo ánh sáng rút từ vỏ, gào thét xông về phía trước, một tiếng động thanh thúy vang lên, cứ như tiếng mặt băng bị đập tan, máu bắn tung tóe trước mắt, võ sĩ đó vọt tới trước mặt chàng, cả người lẫn ngựa ập xuống tuyết, ngã sang hai bên.

Bóng kiếm đã chém cả người và ngựa thành hai nửa.

Trên không đột nhiên truyền đến vô số tiếng rít chói tai, tựa như quỷ thần gào thét, lại như vạn con chim cùng hót. Tay của thiếu niên còn giơ cao trên không, kiếm vẫn chỉ lên trời. Chàng bỗng cảm thấy tình cảnh này dường như rất quen thuộc, rõ ràng đã từng xảy ra, lại tuyệt đối không thể từng xảy ra. Chàng không biết đó là ký ức của tổ tiên lưu lại trong thân thể mình, ba trăm năm trước, cũng có một người họ Mục Vân đứng trên mặt tuyết, đối diện với kỵ quân phóng tới như bay, trong lòng nghĩ: “Ta không muốn sống như bọn họ, cũng sẽ không chết giống họ!”

Có lẽ chính bằng lòng tin này, thiếu niên năm xưa cưỡi lên ngựa, bắt đầu cuộc chinh chiến vô tận, cuối cùng hắn già đi, đứng ở tận cùng đại địa, còn sau ngựa của hắn, là toàn bộ thiên hạ hắn chém gϊếŧ mà có. Hắn bắt đầu thành lập vương triều mới, thịnh thế mới, cũng chôn xuống những mối cừu hận mới, ba trăm năm sau, lửa ngầm rốt cục bùng phát lên mặt đất, tất cả những linh hồn chết dưới đao đang báo thù.

“Lục hoàng tử cả đời này không thể dùng kiếm, ngày rút kiếm ra chính là ngày thiên hạ đại loạn.” Mười bảy năm trước, chiêm tinh sư nói xong câu đó, khom người lui khỏi cửa điện. Vận mệnh của một người đã bị lời tiên tri này thay đổi từ khi tuổi còn thơ. Phụ thân hi vọng chàng trở thành một người vừa bất lực vừa nhu nhược. Nhưng có nhân sẽ có quả, có nợ sẽ phải trả, cái nên đến thì không thể ngăn cản, người đáng chết không thể cứu vớt, người gây thù cuối cùng vẫn phải đền tội. Chỉ vì Mục Vân Sênh không muốn cứ chết đi như vậy, chàng rút kiếm, dù cho từ nay thiên hạ sẽ tràn ngập máu lửa.

Thiếu niên chậm rãi thu kiếm lại gần mắt, thận trọng quan sát. Trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng xanh, quả nhiên có hoa văn quả trám tinh tế, không biết dùng lửa thế nào, làm cho thanh kiếm như được ngưng thành từ vô số tinh thể vuông vắn, lại không có chút thô ráp không bằng phẳng, nhắm mắt lấy tay mơn trớn, như mơn trớn ngọc lạnh như băng.

“Bình Yên… Cô có biết không? Có người nói, ngày mà ta rút kiếm chính là lúc thiên hạ đại loạn, vương triều bị diệt.” Ánh mắt thiếu niên lướt theo ngón tay mình trên thân kiếm… “Bởi vì câu nói này, mọi thứ vốn do ta đảm đương đều bị một nét bút gạch bỏ, mọi thứ vốn do ta bảo vệ đều bị chà đạp và đoạt đi. Nhưng hóa ra không ai buông tha cho mi, trời cũng không buông tha mi… Vậy thì… Nếu loạn thế cuối cùng vẫn phải tới…”

Thiếu niên đột nhiên cười phá lên, cười đến lãnh khốc mà thê lương, cười như một ác ma, trên mặt chàng rõ ràng đang chiết xạ ra bóng mờ của tổ tiên từng gϊếŧ người vô số.

“… Thì cứ để nó oanh oanh liệt liệt mà tới đi!”

Tiếng cười cuồng loạn vang vọng trong cơn bão tuyết, thế gian không khỏi kinh hồn.